Trống trường vừa dứt là Nhã Anh đã hối thúc nó nhanh chóng bỏ sách vở vào cặp để ra về với mình. Nó chỉ có thể dùng một tay để làm nên mặc dù Nhã Anh có hối như giặc thì tác phong của nó cũng không thể nhanh hơn được.

-Để tớ giúp! Cậu thật là…! - Nhìn cô bạn mình cứ từ từ, Nhã Anh sốt ruột bỏ hộ sách vở Tiểu Di vào cặp rồi ngay lập tức túm tay nó lôi đi xềnh xệch, khiến nó chới với suýt ngã. Đi như chạy ra cổng trường, cô vẫn không thôi hối thúc

-Nha….Bảo Di à….cậu nhanh lên một chút đi…!

-Nhã…Nhã Anh à….chậm….chậm đã….cậu làm gì mà vội thế…?!! Oái…!!!

-Nhanh lên! Không là cậu ta về mất bây giờ…! - Vừa nói dứt lời, Nhã Anh chợt nhớ ra điều gì đó nên vội vàng “thắng” chân lại khiến nó mất đà đâm sầm vào cô

-Ý ý ý!!!!

Kéttt……

*sầm*

-Awww….!!! Nhã Anh, sao lại dừng bất chợt thế hả?!

-Tớ quên mất! Ai nha….tiểu bảo bảo à….con có làm sao không?! – Nhã Anh vừa nói lại vừa đưa tay xoa bụng Tiểu Di khiến con bé giật nảy mình

-Cậu…..làm cái trò gì thế…?! Giữa trường….!

-Gì là gì chứ?! Cậu làm như mình còn là xử nữ không bằng…! Còn “nhột” cơ à?!

-Tất nhiên rồi! Cậu nói gì lạ thế?! – Nó nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu vì bị nói “dễ dãi”

-Lạ là lạ thế nào?! Chẳng phải đã có tiểu bảo…..A! Hắn tới rồi kìa! Nhanh lên! Nhanh lên! – Nói chưa kịp dứt là Nhã Anh đã thấy Vũ Đình hắn đang dừng xe đứng đợi ở cổng trường, cô lập tức lại túm tay Tiểu Di mà kéo đi, nhưng lần này đã không bắt con bé chạy nữa rồi…! Chỉ là đi như chạy mà thôi….! (Các bạn cũng biết tại sao mà phải không?! :D)

-Dương Vũ Đình!!! – Vừa chạy Nhã Anh vừa gọi hắn. Chân mày hắn khẽ chau lại, quay đầu nhìn. Lúc này, Nhã Anh đã đứng trước mặt hắn rồi

-Ở đây…!!!….Bảo Di! Nhanh một chút!! – Cô quay về phía sau ngoắc ngoắc nó

-Rồi đây…! Cậu thật là….! A….Vũ Đình? – Vừa chạy đến thì nó nhìn thấy hắn, liền cất tiếng gọi

-Vũ Đình à….cậu phải chở Bảo Di về chứ nhỉ?!!

-Ơ… Nhã Anh…cậu làm gì thế….?!

Nhã Anh vừa nói vừa đẩy nó ra trước mặt mình, đối diện với hắn. Hắn lại trầm mặc một hồi nhìn nó rồi mới trả lời

-Tôi biết.

-Có thế chứ! Nào Bảo Di, cậu nhanh trèo lên đi!

-Ơ….à…

-Để tớ giúp…! Nào…cẩn thận tiểu bảo bảo…! A…? – Nhã Anh há hốc mồm kinh ngạc vì…vì….vì….Vũ Đình đang “ẵm” nó ngồi lên xe như ban sáng. Tuy đã là lần thứ ba rồi nhưng nó vẫn còn ngượng ngùng lắm (!), tay kia cứng nhắc ôm cổ hắn, còn đầu thì rúc vào xương quai xanh của hắn mà giấu mặt cho đỡ ngượng (!)

-“Thật là…tên này….có thương yêu lắm thì cũng phải ráng nhịn chứ...! Có gì tối đến đóng cửa phòng, lên giường mà “thủ thỉ”, mà “tâm sự” với nhau…! Ban ngày ban mặt…lại trước trường thế này….cậu không sợ Bảo Di sẽ trở thành mục tiêu của mấy con bé trong Fan Club của cậu à…?! Mà kể cũng lạ….một tên máu lạnh như thế này mà cũng có ngày ẵm con gái ngồi lên xe….Phải thôi….Bảo Di cậu ấy đang mang trong mình giọt máu của cậu ta cơ mà…! Không ngờ tên nhóc này thương vợ thương con gớm…! Nha~ Bảo Di…cậu sướng thật đấy….!”

-Nhã Anh…? Cậu sao vậy?! – Thấy cô đang nhìn hai đứa nó chòng chọc, Tiểu Di nó ngượng ngùng lên tiếng

-À….không sao…! – Nói rồi cô bước lại gần Vũ Đình, nhón chân ghé sát vào tai Vũ Đình mà nói. Hắn cũng thương tình mà hơi cúi đầu xuống cho vừa với tầm của cô bạn này

-*Này…tiểu bảo bảo cũng đã có rồi….! Vậy nên… “chuyện ấy” cần phải giữ gìn cho đến khi nó ra đời đấy nhé…! Đừng có “làm” quá sức, không lại hại đến Bảo Di và đứa nhỏ…!*

-???

-Tớ đang không hiểu cậu vừa nói gì?!

-Thế nhé! Đi đường cẩn thận..! – Cố tình phớt lờ câu hỏi của hắn, Nhã Anh vẫy tay nói với Tiểu Di

-À….cậu cũng vậy nhé! Tớ đi trước đây…!

-Ừ. Bye bye Bảo Di! Bye bye Vũ Đình…!

Mang một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu, cuối cùng hắn cũng phải miễn cưỡng mà phóng xe rời đi. Khi hai đứa đi khỏi, Nhã Anh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm

-Phù…May quá…! Cuối cùng cũng kịp!

-…………

-“Ai…Bảo Di à…nói đi thì cũng phải nói lại….trong cái rủi lại có cái may….! Cậu trở thành “nạn nhân” của cậu ta, mang thai tiểu bảo bảo, nhờ thế mà lại được “cưng” như thế..! A….nha đầu này…! Run rủi thế nào mà lại trúng một nhà “ngon lành” thế chứ?! “Đức lang quân” của cậu, xem ra là một thằng con trai tốt nha…!”

- Ai nha nha….Bảo Di đã có người chở về rồi….còn mình thì sao nhỉ…?! – Nhã Anh vừa tự hỏi vừa đi lượn lờ trước cổng trường. Học sinh ra về cũng gần hết rồi…vậy mà….Duy Anh…sao giờ này mà anh còn chưa tới cơ chứ?!!

Kéttt….!

-Này…! Cô nhóc!

-A?! – Cô quay đầu về phía phát ra tiếng gọi. Nhận ra hình bóng quen thuộc, Nhã Anh ngân ngấn nước mắt lao thẳng vào lòng “người ấy” mà òa lên

-Nha….nha….Tiểu Duy Duy…! Tại sao giờ này anh mới chịu đến?! Em đói sắp chết rồi có biết không?! Aaa….!!

-Ôi…nào…bảo bối….! Anh không cố ý mà, do chị dâu em bắt anh phải trông nhóc Bún nên anh mới đến trễ thế chứ…!

-Em không biết….em đói sắp chết rồi….ba mẹ và chị dâu về sẽ thấy em ốm đi, em sẽ bảo với ba mẹ rằng Tiểu Duy Duy ngược đãi bỏ đói em….! Oaaa…

-Bảo bối….bảo bối…đừng có như thế mà…! Anh sẽ dẫn em đi ăn, được chứ?! Em muốn ăn gì nào?

Nhã Anh như chỉ chờ có thế, nín khóc hẳn, toe toét mà nói với anh trai

-Gà ránnnn!!!!

-Được rồi được rồi…! Lên xe đi nào! Anh dẫn em đi..!

-Woaaa….gà rán muôn năm….!!!

Nhã Anh vui mừng nhảy cẫng lên rồi nhanh chóng trèo lên chiếc xe máy “xịn” của anh trai và rời đi ngay sau đó…….

…………….

………………

tg: Sao đột nhiên tớ lại muốn có anh trai thế này??!! T.T T.T