Sau khi Nam Lộ rời khỏi, Lâm Trần Nghiêu sợ Thời Khiển ngồi một mình ở ghế sau sẽ ngã xuống đất, vì thế đưa Thời Khiển lên ghế lái phụ.

Anh điều chỉnh ghế hạ thấp xuống, để cô nằm thoải mái một chút, lại thắt dây an toàn.

Toàn bộ đều đã chuẩn bị tốt, anh mới lái xe đi về nhà trọ của mình.

Đến nơi, Lâm Trần Nghiêu xuống xe bế Thời Khiển lên lầu.

Nhưng lần này, Thời Khiển lại không phối hợp.

Chắc là vừa mới ngủ ngon, lúc này cô tỉnh lại, nửa tỉnh nửa say hơi kháng cực Lâm Trần Nghiêu đụng vào cô.

Lâm Trần Nghiêu thử vài lần đều bị cô đẩy ra.

Vì thế, anh chỉ đành quyết tâm tới cùng nói với cô: “Sao không cho anh ôm lên lầu vậy? Bây giờ em lại không tỉnh táo.”

“Bởi vì không biết là ai.” Thời Khiển nhỏ giọng nói.

Đôi mắt cô hơi mở, rõ ràng ánh mắt không có tiêu điểm, nhưng vẫn vùng vẫy quay đầu nhìn xung quanh.

“Đang tìm cái gì?” Lâm Trần Nghiêu hỏi.

“Đang tìm…” Thời Khiển phản ứng chậm, cô nhíu mày nghĩ, ngây thơ nói, “Đang tìm Lộ Lộ, Lộ Lộ đâu rồi…”

“Nam Lộ về trường rồi, anh đưa em về nhà có được không?”

Thời Khiển nghe vậy, dựng thẳng ngón trỏ, trên bờ môi thở dài một tiếng, cô để sát vào, cười đến không chịu để tâm.

Cô hạ giọng nói: “Tôi không có nhà…”

Lâm Trần Nghiêu cảm thấy trái tim mình bị một bàn tay bóp chặt.

Anh khôi phục lại cảm xúc, cực kì nghiêm túc nói: “Nhà của anh chính là của em.”

“Vậy anh là ai?” Thời Khiển chớp mắt nghi hoặc.

“Anh là Lâm Trần Nghiêu.”

“Hư!” Thời Khiển lại dựng ngón trỏ lên, cô thần bí nói, “Tên này không được nói tới…”

“Vì sao không thể?” Lâm Trần Nghiêu buồn cười nhìn cô.

“Bởi vì…” Cô nghiêm túc cau mày, giọng lại mang theo chút đắc ý, “Là bí mật đó.”

“Là bí mật gì?” Lâm Trần Nghiêu bỗng nhiên nổi hứng thú.

“Là nơi này.” Thời Khiển chỉ chỉ trái tim mình, nhỏ giọng nói, “Bí mật sâu nhất.”

Lâm Trần Nghiêu tim đập như trống, anh cũng phối hợp hạ giọng, hỏi: “Vậy, em có thích anh ta không?”

Thời Khiển lấy hai tay che miệng mình lại, ồm ồm nói: “Đã nói là bí mật mà, sao anh còn hỏi…”

“Cô bé này,” Lâm Trần Nghiêu bật cười, lấy tay xoa xoa đầu cô, nói, “Uống bia cũng không lừa được.”

*

Sáng hôm sau, Thời Khiển tỉnh lại trong một gian phòng xa lạ, cô cẩn thận quan sát một lúc, lờ mờ nhận ra đây là phòng ngủ cho khách ở nhà Lâm Trần Nghiêu.

Ngày hôm qua, cô chỉ nhớ mình thao thao bất tuyệt với Nam Lộ.

Sau đó…

Liền không có sau đó rồi.

Hu hu…

Xong đời.

Giống như quên rồi.

Thời Khiển kéo chăn qua đầu, mình sẽ không dọa Lâm Trần Nghiêu sợ rồi chứ?

Tình hình này quá khó thở rồi, cô vặn vẹo không muốn rời giường.

Buổi sáng hôm qua đã nói chính xác là không cần giúp, buổi tối lại không biết sao đã về tới nhà người ta rồi.

Quá dọa người rồi…

Nhưng bàng quang lại không chịu.

Thời Khiển thở dài một hơi, mặt mũi so với sức khỏe càng phải chọn sức khỏe.

Cô mở cửa, đầu nhỏ nhìn nhìn, phát hiện Lâm Trần Nghiêu hình như không ở nhà.

Trong lòng Thời Khiển vui vẻ, bước nhanh tới nhà vệ sinh.

Nhưng mà, chờ tới khi cô đi ra, lại thấy Lâm Trần Nghiêu đang thanh thản ngồi trên ghế sofa ở phòng khách uống cà phê.

Thời Khiển hít sâu một hơi, hơi mất tự nhiên chào hỏi anh: “Chào buổi sáng, anh trở về lúc nào vậy?”

“Lúc em ngó đầu ra nhìn bên ngoài anh vừa mới ra cửa.” Lâm Trần Nghiêu cười như không cười, “Anh thấy em giống con chuột nhỏ làm việc xấu, lại cố ý không hé răng, muốn xem xem em muốn làm gì, kết quả chỉ đi vệ sinh.

Nhà vệ sinh của anh có thể dùng thoải mái, không cần khẩn trương.”

Thực tế xã hội.

Thời Khiển ảo não nhắm chặt mắt, sao vừa vặn bị anh nhìn thấy.

Lâm Trần Nghiêu đặt ly cà phê xuống, lấy ra một ly sữa trong túi giấy trên bàn nói, “Lần trước ăn đồ Trung, anh thấy khẩu vị em không tốt lắm, lần này chúng ta đổi sang kiểu Tây.”

Thời Khiển vừa tới phía sofa, vừa thầm oán: Ngày đó cô ăn không cô cũng không phải bởi vì không thích ăn bánh bao…

Lâm Trần Nghiêu đưa ly sữa tới trước mặt cô, sau đó tiếp tục lấy sandwich ra, salad trứng luộc và hoa quả.

Anh mở một cái sandwich đưa cho Thời Khiển, sau đó lại mở hộp salad ra.

Thời Khiển vừa mới nhận sandwich, liền nghe thấy anh nói: “Tối hôm qua em uống say…”

Trong lòng cô lập tức đánh lên tiếng chuông báo động, dựng tai, trừng to mắt nhìn về phía anh, đến nuốt cũng đã quên rồi.

Cô yên lặng cầu nguyện: Đừng mà, đừng xảy ra chuyện gì dọa người…

“Nói chuyện ngọt ngào ngây thơ, thật đáng yêu,” Lâm Trần Nghiêu đem salad đưa cho cô, tiếp tục nói, “Nhưng lúc anh ôm em lên lầu, em ôm cổ anh không chịu buông tay.”

“Khụ khụ khụ…” Thời Khiển bị sặc miếng bánh mì.

Cô tuyệt vọng nhắm nghiền mắt, trong lòng thề tối hôm qua sẽ là lần đầu tiên và lần cuối cùng uống bia, sau này cô sẽ không uống nữa.

“Lừa em đấy.” Trong mắt Lâm Trần Nghiêu đầy ý cười.

Mặt Thời Khiển đã đỏ lên rồi, vừa xấu hổ vừa chỉ trích anh: “Sao anh lại lừa em như vậy!”

Trên mặt Lâm Trần Nghiêu không hề tỏ ra vẻ xấu hổ, anh vô tội trừng mắt nhìn, hỏi: “Có phải em lén nghĩ tới ôm anh không buông tay không? Nếu không lúc anh vừa nói tới, sao em lại không kinh ngạc?”

Thời Khiển chột dạ chuyển tầm mắt, mạnh miệng nói: “Em không hề có ý nghĩ khác với anh…”

“A…?” Lâm Trần Nghiêu tiến sát tới, “Tối hôm qua không phải nói như vậy, em nói là anh là bí mật của em đấy.”

“Anh lại lừa em…”

“Lần này là thật,” Lâm Trần Nghiêu thâm sâu nhìn Thời Khiển, hỏi, “Là bí mật gì?”

Khoảng cách giữa hai người cũng chỉ cách một cánh tay, Thời Khiển nhìn mặt anh có chút mất hồn.

Đôi mắt hồ ly kia làm cho người ta không thể bỏ qua giờ phút này đang đầy ý cười nhìn mình.

Trong đôi mắt này, giờ phút này, chỉ có mình cô.

Nhưng theo bản năng vẫn muốn phủ nhận: “Em không có…”

Lâm Trần Nghiêu bỗng nhiên vươn một tay ra, che ánh mắt cô lại.

Thời Khiển thoáng chốc im lặng.

“Khiển, không cần suy xét những lý do cực kì tục tữu này.” Giọng của anh hơi hơi nhẹ nhàng lại, thậm chí mang theo chút thỉnh cầu, “Nói cho anh biết, lời trong đáy lòng em là cái gì.”

Bàn tay to của anh che đi nửa gương mặt của cô, miệng lại nói rất rõ ràng.

Lâm Trần Nghiêu tinh tường thấy cô mấp máy môi, cánh môi phấn nộn bị cô cắn ra một dấu trắng lại rất nhanh liền trở về màu tự nhiên.

Anh thấp giọng dụ dỗ: “Em có thích anh không?”

Qua rất lâu rất lâu.

Cánh môi Thời Khiển run lên nhè nhẹ, như là muốn nói, nhưng lại liều mạng đè nén.

Lâm Trần Nghiêu buông tay đang che trên mặt cô xuống.

“Khiển,” Anh cười gọi tên cô, “Muốn nói cái gì? Lớn tiếng nói cho anh biết.”

Ánh mắt Thời Khiển như được giải thoát khỏi bóng tôi, tầm mắt nhìn cái chớp mắt đầu tiên, tiêu điểm rơi vào đôi mắt sáng của anh.

Tâm thần cô bị lung lay, như bị mê hoặc thì thào: “Em yêu anh.”

Lâm Trần Nghiêu cả cười, đôi mắt trong sáng, giống như mới gặp.

Thời Khiển rốt cuộc cũng phản ứng kịp mình nói cái gì, cô bối rối không biết làm thế nào cho phải.

Lâm Trần Nghiêu bỗng nhiên bắt được tay cô, vuốt ve như trân bảo.

Anh nói: “Cuối cùng cũng lừa được cô bé này tới tay rồi.”

Thực ra là vô cùng vui mừng.

*

Thời Khiển cũng không biết mình trở về ký túc lúc nào, cô cảm thấy mỗi bước của mình như bước trên mây, hình như đang say.

Cô sờ sờ khắp túi cũng không tìm được chìa khóa, đành phải gõ gõ cửa.

Nam Lộ mở cửa cho cô, cô ấy ngủ không ngon, cũng không chú ý tới biểu tình như rơi vào trong mộng của Thời Khiển.

Cô ấy ngáp một cái, quay lên giường, đầu cũng không quay lại nói: “Mình cẩn thận suy nghĩ một đêm, mình vẫn thấy anh họ cậu hơi lạ.

Về sau cậu đừng qua đêm nhà anh ấy nữa, có phải anh ấy có mưu đồ gây rối với cậu không… Tuy hai người là anh em họ, nhưng chuyện này khó mà nói được, lỡ anh ta là cầm thú thì sao? Không phải đều nói chuyện này hay do người quen làm sao…”

Thời Khiển trở tay đóng cửa lại, ngơ ngẩn gọi cô ấy: “Lộ Lộ.”

Nam Lộ mắt buồn ngủ mông lung vươn đầu từ rèm giường ra: “Hử?”

“Mình thổ lộ với Lâm Trần Nghiêu rồi.”

“Cái gì?” Nam Lộ không thấy buồn ngủ nữa, vẻ mặt kinh ngạc.

“Vậy cái kia….

Anh ấy nói thế nào?” Nam Lộ khẩn trương hỏi.

Thời Khiển như mộng du nói: “Anh ấy đồng ý…”

“A? ! ! ! ! !” Nam Lộ thiếu chút nữa ngã từ trên giường xuống.

“Bảo bảo bảo….

vậy vậy… Cậu cậu cậu… Anh ấy anh ấy anh ấy…”

Nam Lộ lắp bắp, một hồi lâu cũng chưa nói ra được một câu đầy đủ.

Cô ấy hít sâu một hơi, để cho mình bình tĩnh lại.

Sau đó, nghiêm túc hỏi: “Vậy đời sau của hai người….?”

Thời Khiển chớp mắt mấy cái, nghi ngờ nhìn cô ấy.

Nam Lộ cũng chớp mắt mấy cái, lo lắng hỏi cô: “Sẽ không sao…”

Thời Khiển vẫn chớp mắt mấy cái, không biết cô ấy đang nói cái gì.

“Pháp luật sẽ không chấp nhận hai cậu… Hai người là anh em họ!”

Lần này Thời Khiển đã hiểu, cô bật cười.

“Cậu còn cười! Cậu đừng để tình yêu làm cho mù quáng…” Nam Lộ tức giận, “Có phải anh ta mê hoặc cậu không! Mình đã sớm nói đám hơn tuổi không phải thứ tốt!”

Thời Khiển cười đến không dừng được, xua xua tay nói: “Không phải… Anh ấy không phải anh họ ruột…”

Nam Lộ nghi hoặc: “A?”

Thời Khiển đang muốn giải thích, điện thoại lại vang lên.

Là giáo viên phụ trách liên lạc với cô về chuyện kia.

Có phải có xử phạt chuyện của Triệu Bình Nhạc rồi không?

Thời Khiển nghe điện thoại,

“Alo? Thời Khiển sao? Bây giờ em có ở ký túc không?”

“Em có.” Vẻ mặt Thời Khiển thấy lạ, chẳng lẽ kết quả xử phạt còn phải gặp mặt để nói sao.

“Là thế này, em có thể nhanh chóng tới đồn cảnh sát gần trường một chuyến không?”

Sắc mặt Thời Khiển nghiêm túc lại, hỏi: “Thầy, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Em không phải lo, không phải nghi ngờ em, là cần em phối hợp điều tra…”

“Triệu Bình Nhạc, mất tích rồi.”

Thời Khiển không tự chủ được lặp lại một lần: “Triệu Bình Nhạc mất tích rồi?”

“Đúng, bọn ta đã thu thập video quan sát.

Ngoại trừ hai đoạn video em đưa tới, còn có một đoạn quay được em ấy đưa người đàn ông lạ mặt kia vào trường.

Cảnh sát muốn hỏi em về tình hình cụ thể đêm đó, em mau tới đây đi.”.