Cùng là cuối năm, so với Thời Khiển tâm tình rất tốt, Lâm Trần Nghiêu lại không có vận khí tốt như vậy, anh vô cùng mệt mỏi.

Vừa đến Chi Nam chưa đến mấy ngày, vừa vội vàng làm việc vừa chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Thời Khiển.

Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, Lâm Trần Nghiêu lại nhận được một vụ án vô cùng khó giải quyết.

Đây là lần đầu tiên lấy danh nghĩa phân bộ thành lập ở Trung Quốc, xử lý án.

Bản thân vụ án hết sức phức tạp, độ khó cao, thời gian lại khẩn trương, mắt thấy đến ngày nghỉ tết Nguyên Đán cũng phải ngâm nước nóng rồi.

Áp lực của anh rất lớn, làm liên tục mấy ngày, cũng chỉ có ngày hôm qua ngủ một cái mới có cảm giác.

Cho nên hôm nay có thể bỏ chút tinh lực nhìn Thời Khiển.

Nhưng giờ phút này, sau khi anh mới kết thúc cuộc họp mở gần 20 phút, về đến nhà, thần kinh của anh có chút thả lỏng.

Thế cho nên ý thức có chút mơ hồ.

Quả nhiên, không giống như thằng nhóc hồi đại học nữa, thời gian làm việc nghỉ ngơi của anh hai năm qua, đã cạn kiệt quá nhiều.

Giữa lúc Lâm Trần Nghiêu hoảng hốt, nghe thấy cô đứng ở cửa hỏi anh: “Này có phải là dép lê của bạn gái anh không.

Anh nhìn chằm chằm dép lê một cái.

Đây là anh cố ý chuẩn bị cho cô.

Vào chiều thuê xong nhà này, anh đi mua sắm đồ, cũng cố ý mua một phần đồ dùng hàng ngày cho cô.

Không nói rõ là có ý nghĩ gì, ngày đó, anh nhớ tới buổi tối đưa cô rời bệnh viện khi đó.

Cô mặc bộ đồ bệnh nhân đơn giản, cánh tay gắt gao nắm ở vai mình.

Cô cứng ngắc nằm sấp trên lưng mình, không dám đè nặng mình, còn muốn liều mạng chống đỡ, giống như có thể giảm nhẹ chút sức nặng trên lưng anh.

Ngày đó tay anh không dùng sức được, vì thế anh dặn dò cô, để cô nhích chân lên cao, hai tay mình đỡ chân cô, cho cô một điểm chống.

Hai người gọi xe đi bệnh viện, ở trên taxi, cô rất an tĩnh.

Ánh đèn mờ nhạt, cô gầy yếu mở cửa kính ra.

Cô vẫn nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, gió đêm thổi tới, tóc dài của cô bay theo gió.

Có một lúc, thổi tới trước mắt mình.

Khẽ bay rất gần mình.

Cúi xuống nhìn, lại vẫn chưa tới.

Chờ cô thu hồi ánh mắt, Lâm Trần Nghiêu cuối cùng có thể thấy rõ mặt cô lúc quay lại.

Trên mặt cô nước mắt đã nhạt nhẽo, đôi mắt đã khóc hơi hơi tỏa sáng.

Có lẽ là cô chú ý tới tầm mắt mình, cô quay đầu nhìn mình.

Gương mặt trắng bệch, nở một nụ cười.

Phía sau cửa kính, tóc của cô khẽ bay.

Một giây kia, trong cơn gió hạ ấm áp, Lâm Trần Nghiêu nghe thấy tiếng tim đập của mình.

Này có phải là dép lê của bạn gái không.

Lâm Trần Nghiêu suy nghĩ câu hỏi này một lúc.

Nếu, cô hỏi là đôi dép này có phải bạn gái anh đi rồi hiện tại lấy ra cho cô dùng tạm không.

Như thế, không phải.

Nếu, cô hỏi là đôi dép này có phải bạn gái anh không.

Như thế, không xác định.

Dù sao, chuyện tương lai ai nói được.

Vì thế, luật sự Lâm nghiêm túc trả lời: “Dép lê này là mới mua, đặc biệt chuẩn bị cho em.

Thời Khiển chỉ quan tâm anh có bạn gái hay không, nghe câu trả lời như thế, cô không hài lòng lắm.

Cô cúi đầu “a” một tiếng, đổi dép lê, sau đó chậm rãi cởi áo khoác lông, cũng học Lâm Trần Nghiêu treo lên.

Áo khoác một ngắn một dài, một trước một sau treo cùng một chỗ.

Khung cảnh như vậy lại hài hòa tới không hiểu nổi.

Thời Khiển nhìn hai bộ áo treo cùng một chỗ, lá gan của cô cũng từ từ lớn lên.

Cô đi qua cổng vòm tới phòng khách, tính tìm một cái gì đó có thể nói tới vấn đề này.

Căn nhà một phòng khách hai phòng ngủ, nhưng mà người thuê nhà này rất rõ ràng không để ý tới chất liệu đồ dùng.

Lúc vào nhìn một vòng, nhà cửa vẫn như nguyên mẫu.

Thời Khiển thất vọng bĩu môi, không thể hỏi anh căn nhà này có phải cùng bạn gái tới chọn được.

Lâm Trần Nghiêu đút một ấm nước, liền mở máy tính ra tiếp tục công việc.

Anh vừa mở máy tính, vừa nói: “Lát nữa đun nước cho em, trong nhà nhiều đồ chưa mua thêm, ấm nước là lúc mới thuê nhà đồng nghiệp đưa cho.

Phòng vệ sinh khách ở tay phải bên cạnh, trong nhà không lớn, em tùy tiện xem đi.

Nói xong anh lại tiếp tục bận rộn.

Thời Khiển cũng không khách khí, anh bảo cô tùy tiện xem, cô liền thật sự chắp tay sau lưng, nhìn qua từng chút một.

Liếc mắt nhìn phòng khách, y nguyên si, hỏi cũng không hỏi.

Cô đi vào trong vài bước, cửa phòng ngủ không đóng, cô chưa tiến vào, dừng chân tại cửa lớn quét mắt một vòng, thùng đồ đều chưa dọn hết, vẫn để trên mặt đất.

Chăn trên giường cũng để nhăn lại, chủ nhân sau khi tỉnh dậy mới gạt nó ra.

Nhưng nhất định cũng là theo tay giơ lên, không gấp lại cẩn thận.

Gối đầu có một cái.

Thời Khiển hài lòng gật gật đầu, đi đến xem căn phòng thứ hai.

Căn phòng này không có gì để xem, trên giường đặt một cái nệm, tủ quần áo rỗng tuếch, vừa thấy liền biết không có ai dùng qua,

Vừa lúc, Thời Khiển nghe thấy tiếng nước báo sôi.

Cô bước nhanh tới phòng bếp.

Thời Khiển rót hai cốc nước ra ngoài, một cốc đặt trong tay Lâm Trần Nghiêu, một cốc cho mình.

Lâm Trần Nghiêu nói: “Anh còn chưa nghe thấy tiếng nước sôi.

“Anh bận làm việc quá, không nghe thấy là cực kì bình thường.

Thời Khiển mắt linh động, gọi hỏi: “Vậy anh bận rộn như vậy, bạn gái anh gửi tin cho anh mà anh không nghe thấy thì làm sao bây giờ?”

Lâm Trần Nghiêu nghe vậy, ngẩng mắt lên nhìn cô sâu xa.

Thời Khiển cảm thấy nhất thời chột dạ, mấy chữ “Em chỉ tùy tiện nói vậy” lập tức muốn thốt ra.

Vừa há miệng ra, cô nghe thấy Lâm Trần Nghiêu trả lời: “Anh mà có bạn gái, cuối tuần còn rảnh đưa em đi dạy thêm sao?”

Không có bạn gái.

Trong lòng Thời Khiển như nở hoa.

Vậy là cô còn có cơ hội.

Nhưng trên mặt không thể hiện gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khẽ nhếch, danh chính ngôn thuận trách anh: “Có bạn gái là mặc kệ em gái sống chết sao!”

Lâm Trần Nghiêu buồn cười nhìn cô, mặt không đổi sắc trả lời: “Có thể.

Thời Khiển muốn cách nói nhảm để che dấu nội tâm vui sướng của mình, nghe vậy liền có thêm khúc mắc, “Hừ” một tiếng liền quay người về ghế sofa bắt đầu nghịch điện thoại.

Nửa tiếng sau, đồ ăn giao tới.

Thời Khiển gọi Lâm Trần Nghiêu đứng dậy trước, liền chạy nhanh tới mở cửa.

Lâm Trần Nghiêu ngồi ở bên cạnh bàn ăn làm việc, bàn ăn bốn người, anh không thu dọn, chỉ đứng dậy đổi vị trí, dùng một nửa bàn ăn kia cùng Thời Khiển ăn cơm.

Cơm gà, chủ quán dùng túi giữ ấm, mở ra vẫn còn nóng hổi.

Bữa cơm này cực kì im lặng.

Thời Khiển bụng đầy tâm sự, Lâm Trần Nghiêu thì tinh thần không tốt.

Anh chỉ cảm thấy bản thân lung lay sắp đổ rồi, giống như ngay sau đó sẽ ngồi không vững.

Nhưng lát nữa còn đưa Thời Khiển về, mùa đông, trời tối sớm, anh lo lắng cô về trường một mình.

Lại mệt mỏi không lái xe được.

Trong lòng anh rất nhanh có chủ ý, ăn hai miếng, liền bỏ đũa xuống, nói với Thời Khiển: “Mấy hôm nay anh không nghỉ ngơi tốt, có chút mệt.

Anh ngủ hai tiếng, chín giờ đưa em về trường.

Thời Khiển nhìn sắc mặt anh rõ ràng không tốt lắm, gật gật đầu.

Lâm Trần Nghiêu tới phòng ngủ, nằm xuống liền ngủ luôn.

Cửa phòng với đèn cũng không tắt.

Cô rón ra rón rén đi tới, cẩn thận rướn đầu ra nhìn thoáng qua, phát hiện người trên giường ngủ mà không nỡ.

Anh hơi nhăn mày, bộ dáng không mấy thoải mái.

Thời Khiển nghĩ rằng do đèn quá sáng, vì thế cô vươn tay tắt đèn, thuận tiện đóng cửa lại.

Cô ngồi một mình trên ghế sofa, mở điện thoại ra.

Gõ hai hàng chữ.

Mình trưởng thành rồi.

Anh không có bạn gái.

Thời Khiển nhìn chằm chằm hai hàng chữ này, nhìn thế nào cũng cảm thấy nếu hai người yêu đương là một chuyện cực kì hợp lý.

Cô suy nghĩ, lại gõ thêm nữa:

Gần được ban lộc.

Sau đó cực kì hài lòng rời khỏi ghi chép.

Cô bắt đầu suy nghĩ, nếu mình theo đuổi Lâm Trần Nghiêu, khả năng có bao nhiêu.

Suy nghĩ rất lâu, đưa ra một kết luận:

Không có phần thắng.

Cô hoàn toàn không có ưu thế, bối cảnh gia đình không tốt, hiện tại bản thân đến học phú cũng phải tự kiếm.

Thậm chí, cô còn nợ tiền anh.

Thời Khiển thở dài.

Từ từ tính đi, cô nghĩ thầm.

Chỉ cần không phải là hoàn toàn không có cơ hội, cô vẫn có hi vọng.

Nếu khó khăn, có thể giải quyết từng chút một.

*

Thời gian bất tri bất giác đến chín giờ.

Thời Khiển từ trên ghế sofa bật dậy, cô cho rằng Lâm Trân Nghiêu có hẹn báo thức chín giờ, nhưng hiện trong phòng lại yên tĩnh.

Vậy, mình phải gọi anh?

Thời Khiển đứng ở trước cửa phòng, suy nghĩ rồi vẫn gõ gõ cửa.

Không ai đáp lại, cô hơi mím môi, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Cô chỉ mở cửa, lại không bật đèn.

Mượn ánh sáng trong phòng khách, Thời Khiển thích ứng ánh sáng trong phòng, sau đó từ từ thấy rõ Lâm Trần Nghiêu.

Thời Khiển có chút khẩn trương đi vào bên trong.

Cô đứng cách giường hai bước chân.

Đã hạ quyết tâm không gọi anh là anh trai nữa rồi.

Thời Khiển liếm liếm môi, đánh bạo gọi tên của anh: “Lâm Trần Nghiêu.

Giọng nói không lớn, người trên giường như không nghe thấy.

Anh không có phản ứng.

Thời Khiển dừng một lát, tăng giọng lên: “Lâm Trần Nghiêu.

Người trên giường vẫn không có phản ứng như cũ.

Thời Khiển cảm thấy có chút không đúng, cô tiến sát vào chút, tiếp tục gọi tên của anh: “Lâm Trần Nghiêu?”

Lần này, anh rốt cuộc có chút phản ứng, anh khẽ “ừm” một tiếng.

Thời Khiển nhíu mày, cảm thấy chắc là anh bị bệnh rồi, vì thế đưa tay sờ lên trán anh.

Nóng quá.

Thời Khiển hoảng sợ, nhưng rất nhanh chóng đã tỉnh táo.

Nơi này chắc là có thuốc hạ sốt, cô gọi một phần đồ ăn ngoài, chọn một hiệu thuốc gần đây, mua nhiệt kế, miếng hạ sốt, thuốc hạ sốt với thuốc tiêu viêm.

Lúc đợi thuốc, cô tới nhà vệ sinh dùng nước lạnh lấy một cái khăn lông.

Gấp lại cẩn thận, đặt trên trán anh.

Có lẽ là cảm giác trán mát mát cho anh dễ chịu chút, mặt mày Lâm Trần Nghiêu giãn ra một chút.

Thời Khiển lẳng lặng nhìn anh ngủ.

Người này ngủ đi xem ra rất nghiêm túc.

Thời Khiển nhìn một hồi, cảm thấy có chút xấu hổ.

Người ta bị bệnh ngủ thiếp đi, mình lại ngồi ở đầu giường nhìn thế này sao.

Giống như cuồng nhìn lén vậy.

Cô khẽ bước nhanh, tới phòng bếp đun nước.

Đun nước xong, thuốc cũng giao tới.

Thời Khiển đo nhiệt độ cơ thể cho anh, 38.

4 độ.

Sốt cao.

Cô nhìn kỹ phần hướng dẫn, lấy viên hạ sốt.

Thuốc tiêu viêm, chờ anh tỉnh lại rồi hỏi xem có thoải mái không, có muốn ăn gì không.

Đợi lấy đủ liều thuốc xong, cô cầm thuốc vào phòng Lâm Trần Nghiêu.

Đem cốc đựng thuốc để trên tủ đầu giường, cô nhẹ giọng gọi anh dậy uống thuốc.

Lần này, Lâm Trần Nghiêu không có sức lực lên tiếng.

Thời Khiển: “Anh phát sốt, ngồi dậy, trước khi uống thuốc, có được không?”

Giọng nói như đang dỗ trẻ con.

Lâm Trần Nghiêu mơ hồ trả lời: “Anh không ngồi dậy được…”

Thời Khiển hỏi: “Là trên người không còn sức sao?”

Anh nhắm mắt nhẹ nhàng gật đầu.

Thời Khiển vươn tay, đỡ lấy cổ anh, tính giúp anh ngồi dậy.

Làn da gáy anh cũng nóng dọa người.

Cô dùng lực đỡ anh dậy một chút, nhưng anh rất nặng, thế cho nên cô căn bản không với tay lấy thuốc được.

Thời Khiển nghĩ một lúc, cô ngồi bên giường, sau đó một tay xuyên qua vai anh, hơi ôm lấy nâng anh dậy.

Dùng hết sức lực, chỉ nâng lên được một ít, cô dùng chính mình làm đệm lót cho anh, sau đó cố sức vươn tay lấy thuốc.

Đưa tới bên miệng anh, nhẹ giọng dỗ anh: “Há miệng ra.

Lâm Trần Nghiêu rất phối hợp, từ từ uống thuốc xuống.

Thời Khiển lại dán miếng hạ sốt cho anh, sau đó cầm chén thuốc ra khỏi phòng ngủ.

Ánh sáng trong phòng khách sung túc, Thời Khiển mặt đỏ bừng, giống anh đào.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong không gian này, lại như có hai người phát sốt.

.