Buổi tối trước đêm bình an một ngày, Lâm Trần Nghiêu đưa Thời Khiển tới dưới kí túc xá nói xin lỗi cô sáng ngày mai anh có một cuộc họp quan trọng, ba giờ chiều sẽ tới đón cô đi dạo phố.

Thời Khiển nghe xong, không những không cảm thấy mất mác, ngược lại còn thở nhẹ một hơi.

Trước kia cô thấy sắc quên bạn, không hề nghĩ sẽ đồng ý với Lâm Trần Nghiêu cùng đón sinh nhật, đang lo nên tìm cái cớ gì nói với Nam Lộ.

Lần này tốt rồi, cô có thể ăn trưa cùng Nam Lộ, buổi tối sẽ đi cùng Lâm Trần Nghiêu.

Thời Khiển vỗ tay cho tính toán trong lòng, không hề chú ý thấy vẻ mặt Lâm Trần Nghiêu khi nhìn thấy biểu cảm vui sướng của cô mà thay đổi.

Anh cắn răng nói từng chữ: “Một giờ trưa mai sẽ đến đón em.”

Nói xong, Lâm Trần Nghiêu cũng không quan tâm Thời Khiển có phản ứng gì, quay đầu rời đi.

Muốn mượn sinh nhật làm cớ, tới trưa đi ăn cơm với người trong lòng đúng không?

Không có cửa đâu.

Thời Khiển thấy bóng lưng anh bước đi xa, lại không hiểu gì.

Một giờ tới đón, vậy mình phải ăn trưa lúc mười một giờ sao?

Ài…

Được rồi, thương lượng với Nam Lộ một chút xem sao.

Buổi tối Thời Khiển hẹn thời gian với Nam Lộ, Nam Lộ cũng không đào gốc bới rễ như cô nghĩ.

Thậm chí cô ấy còn nói ăn sớm một chút, vô cùng vui vẻ.

Thời Khiển nghi ngờ: “Buổi tối cậu có hẹn?”

Nam Lộ mặt mày rạng rỡ, thành thực nói: “Đêm bình an mà, muốn ra ngoài hẹn hò…”

“Cậu có bạn trai hả?”

Nam Lộ hơi mím môi, hạ giọng: “Mình cảm thấy hơi nhanh, hình như ngày mai anh ấy muốn tỏ tình với mình…”

“Hôm nay anh ấy hỏi mình rất nhiều câu hỏi,” Nam Lộ cười đến ngọt ngào, “Chắc là tối mai có hành động lớn gì đó.”

Hỏi rất nhiều câu hỏi.

Ngày hôm qua Lâm Trần Nghiêu cũng hỏi cô rất nhiều.

Nhưng khẳng định không phải muốn tỏ tình với cô.

Thời Khiển chua xót kết thúc cuộc gọi video, ngón tay không cẩn thận đụng một cái, màn hình điện thoại quay về màn hình chính.

Hình nền điện thoại của Thời Khiển là bức ảnh chụp chung thứ hai của cô với Lâm Trần Nghiêu.

Trên ảnh chụp cô kinh ngạc mở to hai mắt, anh mặc áo cử nhân đang nắm lấy bả vai cô, vẻ mặt anh lười biếng, bộ dáng đang muốn nói chuyện.

Kì thật lúc chụp được hai bức ảnh chung, bức này nghiêm khắc mà nói coi như một bức ảnh hỏng, khả năng Lâm Trần Nghiêu quên xóa đi, lên vẫn còn để lại.

Cho nên, trước khi Thời Khiển tìm Lâm Trần Nghiêu hỏi ảnh chụp chung, anh thuận tay gửi hết qua.

Trong một bức ảnh khác, hai tay Thời Khiển để ở phía trước, Lâm Trần Nghiêu cầm hoa đứng ở bên cạnh cô, khoảng cách giữa hai người rất gần, cười tới cực kì thả lỏng.

Là một bức ảnh chụp chung cực kì hoàn mỹ.

Nhưng Thời Khiển lại càng thích bức ảnh chụp trong nháy mắt kia.

Khoảnh khắc anh chủ động kéo cô lại gần, tay vẫn còn nắm trên vai mình chưa kịp bỏ xuống.

Nếu là anh có thể chủ động duỗi tay một cái thì tốt rồi.

*

Đêm bình an.

Sáng sớm Chi Nam đã bắt đầu có tuyết rơi.

Giữa trưa, Thời Khiển và Nam Lộ cùng nhau ăn cơm, Nam Lộ như dâng vật quý đưa quà sinh nhật đã chuẩn bị cho Thời Khiển.

Trước khi mở ra, cô dùng tốc độ đọc rap tuyên bố trước: “Mười tám tuổi là thời khắc quan trọng nên mình đưa đồ tốt cho cậu cậu sẽ nghĩ ngợi, nhưng nếu lần này không tặng đồ tốt, để mình có thể hài lòng với món quà đó, vậy sẽ trở thành day dứt của mình về sau, khẳng định cậu cũng không muốn mình không vui đâu? Được rồi, mình coi như cậu không có dị nghị dì, mình mở ra nha, lát nữa cậu ngoại trừ cảm động thì không được nói gì nữa.

Cảm kích cũng không được!”

Nói xong, không cho Thời Khiển có cơ hội nói chen vào, Nam Lộ mở hộp quà ra.

Là một sợi dây chuyền.

Dây đeo màu hồng tinh tế, bên trên treo một viên đá hình trái tim nho nhỏ.

Hôm nay Thời Khiển mặc một bộ áo cổ chữ V, lộ ra cần cổ thon dài với xương quai xanh hiện rõ ràng.

Đeo dây chuyền xong, như là có thêm một nốt ruồi đỏ.

Nam Lộ ngắm nhìn rất lâu, cực kì hài lòng, cười hì hì nói: “Bổn vương chính là nốt ruồi đỏ trên ngực tiểu mỹ nhân.”

Thời Khiển dở khóc dở cười.

Lúc Lâm Trần Nghiêu tới đón Thời Khiển, liếc mắt một cái phát hiện trên cổ cô xuất hiện thêm một sợi dây chuyền.

Anh ngồi ngay ngắn, nhíu nhíu mày, đang muốn hỏi.

Thời Khiển liền hiểu anh muốn hỏi gì, chủ động trả lời: “Là Nam Lộ đưa, trưa nay bọn em ăn cùng nhau.”

Lúc này mặt Lâm Trần Nghiêu mới giãn ra, anh vừa ý gật đầu, khen: “Ánh mắt Nam Lộ rất tốt.”

Lâm Trần Nghiêu chuyên chú lái xe, Thời Khiển thỉnh thoảng lại len lén quan sát anh một cái.

Vành đen trên mắt anh có chút dày đặc, bộ dáng không nghỉ ngơi tốt.

Chắc là công việc bộn bề, cô thử thăm dò mở miệng: “Nếu không, chúng ta ăn cơm chiều sớm chút đi?”

Lâm Trần Nghiêu cực kì cảnh giác: “Làm gì? Buổi tối em còn muốn đi với ai đó…”

Thời Khiển rất nhanh cắt ngang anh: “Đã không thích nữa rồi! Em thấy anh trông rất mệt mỏi! Vành đen mắt của anh đã quá rõ rồi!”

“Vậy sao?” Thừa dịp có đèn đỏ, Lâm Trần Nghiêu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, “Vành mắt quả thật hơi đậm…”

Thời Khiển đang chuẩn bị hỏi anh có muốn ăn sớm rồi về nghỉ ngơi không?

Không đợi cô mở miệng, liền nghe thấy Lâm Trần Nghiêu nói một câu sâu xa: “Tiều tụy cũng rất đẹp.”

Cái gì?

Thời Khiển kinh ngạc nhìn Lâm Trần Nghiêu, bộ dáng như thấy quỷ.

Hôm nay người này bị cái gì nhập sao, sao lại nói như vậy.

Lâm Trần Nghiêu thoáng nhìn cô không hề che giấu ánh mắt kinh ngạc, cũng không xấu hổ, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Dù anh lớn hơn em bảy tuổi, cũng vẫn là soái ca không hơn không kém, mà còn đi làm nhiều năm rồi sẽ thêm nét thành thục.”

Anh xoay tay lái một cái, xe chuyển qua chỗ ngoặt.

Nói tiếp: “Cho nên, có anh như châu như ngọc này ở phía trước, em tìm bạn trai, phải coi anh như tiêu chuẩn thấp nhất để tìm.

Tìm bạn trai đẹp trai hơn anh, đối tốt với em hơn anh, như vậy mới được.

Đừng có tùy tùy tiện tiện động tâm với mấy người không biết xuất hiện từ đâu ra…”

Quả nhiên, cuối cùng vẫn là đề tài này.

Người này mấy ngày nay luôn cằn nhằn chuyện tiêu chuẩn tìm bạn trai bên tai.

Bản thân tạo nghiệt, bản thân phải tự nhận lấy.

Sớm biết thế sẽ không nói với anh cái gì mà có người trong lòng nữa.

Thời Khiển khẽ thở dài, nhận mệnh nói: “Biết rồi biết rồi…”

May mà hôm nay Lâm Trần Nghiêu chỉ dạy không quá nhiều, không giống lần đầu tiên nói tới đề tài này, anh nói cho mình gần nửa tiếng thế nào là người đàn ông tốt.

Vừa lúc xe cũng tới chỗ để xe, hai người xuống xe, không tiếp tục thảo luận đề tài này nữa.

Lâm Trần Nghiêu đưa Thời Khiển tới trung tâm lớn nhất Chi Nam.

Anh nói đưa cô tới mua mấy bộ quần áo, hỏi Thời Khiển có phong cách hay kiểu nào thích mặc không.

Thời Khiển lắc đầu.

Hiện tại cô quả thật không cần quần áo, trước 11 tháng 11 đã mua mấy bộ rồi nên cô thấy không thiếu mấy.

Lâm Trần Nghiêu gật đầu, cũng không nói nhiều.

Anh dẫn cô vào mấy gian hàng nữ trang, hỏi từng bộ một.

“Bộ này có thích không?”

“Bộ kia?”

“Bộ này anh thấy rất hợp.”

Anh rất kiên nhẫn, trên mặt viết rất rõ: Trung tâm lớn như vậy, xem từng gian mộ, hỏi từng bộ một, sẽ có cái em thích.

Cuối cùng, Thời Khiển đầu hàng trước, lúc đi ngang qua gian hàng rõ ràng không phải phong cách mình thích, cô liền chủ động nói với anh kiểu này mình không thích, không cần đi vào.

Cô bắt đầu tích cực chủ động chọn quần áo cho mình.

Tính chọn hai bộ liền cho xong việc.

Lâm Trần Nghiêu rất nhanh nhìn ra ý đồ của cô, tại lúc Thời Khiển duỗi tay xem nhãn mác, Lâm Trần Nghiêu cầm cổ tay cô, thân thiết cười: “Chỉ cho phép xem kiểu dáng, không cho phép xem nhãn giá.”

… Xem ra chỉ xem là không được.

Được thử đồ mà, đợi lúc thử đồ lén xem là được.

Thời Khiển rất nhanh nghĩ ra cách.

Vì thế lúc cô chọn càng nghiêm túc, rất nhanh lấy ra mấy bộ tới phòng thử đồ.

Lâm Trần Nghiêu ngăn nhân viên đưa Thời Khiển vào phòng thử đồ lại, anh lễ phép hỏi: “Xin hỏi một chút, cô gái vừa mới vào phòng thử đồ kia, nếu cô ấy mặc bộ này,” Anh lấy từ trong điện thoại ra một đoạn video, mở ra cho nhân viên xem, “Đại khái là mặc cỡ nào thì thích hợp? Vóc dáng cô ấy không thấp, tôi sợ chọn cái nhỏ lại quá ngắn, lớn lại không hợp.”

Video là anh quay quanh bộ váy một vòng, các góc độ đều có thể thấy rõ.

Nhân viên xem xong, cười thân thiết, hỏi: “Chuẩn bị bất ngờ cho bạn gái sao?”

Lâm Trần Nghiêu đột nhiên bị hỏi như vậy, có chút lắp bắp trả lời: “Không… Không phải… cô… Cô nhìn trước đi.”

Nhân viên đọc mấy cỡ đồ, giải thích với anh: “Sau váy có dây đai, có thể điều chỉnh eo, dài ngắn đều không lo.”

Cô nghĩ, lại đưa ra một đề nghị: “Lúc đó cần xỏ thêm một đôi cao gót, nếu không thì váy vẫn sẽ dài.”

Lâm Trần Nghiêu lễ phép nói lời cảm ơn, sau đó cúi đầu gửi tin nhắn.

Hai ngày nay anh vẫn luôn chuẩn bị cho tiệc sinh nhật của Thời Khiển.

Bánh kem nhiều tầng, lễ phục, bóng bay.

Cô thích hoạt hình, thích phim anime, thích màu sắc, thích hoa.

Chòm sao của cô, với con số liên quan tới cô.

Anh đặc biệt tìm đoàn đội thiết kế tới thiết kế.

Tuy cuối cùng người tham gia tiệc sinh nhật này, chỉ có hai người bọn họ.

Nhưng con gái nhà người ta chuẩn bị tiệc sinh nhật mười tám tuổi tỉ mỉ như nào, anh cũng muốn một chút cũng không kém, đưa tới trước mặt Thời Khiển chỉ có nhiều chứ không ít.

Lâm Trần Nghiêu chọn một nhà hàng có thể thưởng thức cảnh đêm, đoàn đội thiết kế đang bố trí ở đó.

Ngày hôm qua bà xã của đồng nghiệp tiến cử lễ phục trong tiệm kia đã chọn xong, đã liên lạc với nhân viên cửa hàng, đang tính toán thời gian đưa đồ tới.

Lát nữa lại mua thêm một đôi giày, coi như là đại công cáo thành rồi.

Giày vừa chân, lát đưa Thời Khiển đi thử.

Lâm Trần Nghiêu hẹn thời gian và địa điểm đưa váy tới xong, tay xoa xoa cổ cứng nhắc, đang nghĩ xem có thiếu cái gì nữa không.

Thời Khiển thay đồ xong xuất hiện, lễ phép nói xin lỗi với nhân viên cửa hàng, nói: “Không thích hợp mấy, làm phiền chị rồi.”

Lâm Trần Nghiêu không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là cô nhìn thấy giá thấy đắt quá rồi.

Nhưng anh lại không có khả năng bảo cô thử từng bộ cho mình xem.

Thôi, gấp rồi.

Lần sau mua quần áo vậy.

Anh tiến lên hai bước đàm phán với Thời Khiển: “Nếu không anh mua cho em một đôi giày?”

“Anh nghe nói về sau em muốn làm phiên dịch viên, lúc tham dự tình huống chính thức, cần có một đôi cao gót nhỉ.”

Thời Khiển biết hôm nay anh muốn mua đồ cho mình.

Quần áo mùa đông đã đắt, trong trung tâm lại càng đắt, mà nói không chừng anh sẽ mua từ trong ra ngoài cho mình.

Nhưng giày chỉ có một đôi thôi.

Thời Khiển suy nghĩ rõ ràng xong, rất nhanh đã đồng ý rồi.

Hai người cùng nhất trí, rất nhanh liền chọn ra một đôi giày thích hợp giữa gian hàng.

Lâm Trần Nghiêu đè Thời Khiển lại muốn đi hỏi giá, một mình đi thanh toán.

Sau khi anh trở về, Thời Khiển giận dữ bất bình nói thầm: “Trước em đưa quà tốt nghiệp cho anh, anh còn nói bảo em không được đưa đồ quá 200, hiện tại xem quà anh tặng cho em đi, giá cả cũng không cho em biết…”

Lâm Trần Nghiêu thản nhiên nói: “Lúc ấy em vẫn là học sinh, có thể có bao nhiêu tiền? Đưa quà làm gì.

Hiện tại em vẫn còn là sinh viên, anh sợ cô sinh viên này khả năng chấp nhận quá kém, thấy giá cả liền cảm thấy máu chảy đầm đìa, ngạc nhiên không chịu nhận quà.

Cho nên, giá cả thế nào, để cho người anh có thu nhập hơn nữa thu nhập cũng không tệ này gánh vác là được.

Em chỉ phụ trách nhận quà thôi.”

*

Tuy không mua được quần áo, nhưng bởi vì hai người lăn qua lăn lại xem quần áo rất lâu, đợi tới lúc chọn giày xong đã hơn năm giờ rồi.

Lúc đang vượt qua đường cao tốc, hai người mới dần dần tới nhà hàng Lâm Trần Nghiêu đã chọn.

Vừa vào cửa, nhân viên phục vụ đã nhận ra là người đàn ông đẹp trai cho người tới bố trí sân khấu từ trưa tới giờ.

Cô mỉm cười gật gật đầu, ý bảo toàn bộ đã chuẩn bị tốt rồi.

Lại nhỏ giọng hỏi anh: “Lễ phục chúng tôi đã kí nhận thay anh, đã đặt ở trong phòng thay đồ, hiện tại cần dẫn cô ấy qua đó không?”

Lâm Trần Nghiêu quay đầu nhìn Thời Khiển một cái, Thời Khiển nghi hoặc nhìn anh, không biết bọn họ đang nói cái gì.

Sau đó liền thấy anh cười gật gật đầu, nhân viên phục vụ đi tới phía mình, cười mời cô tới phòng thay đồ thay đồ trước.

Thời Khiển chưa từng tới xem ra nhà hàng này rất cao cấp.

Cô mơ hồ nghĩ: Tới nhà hàng ăn cơm, vẫn còn thay quần áo sao?.