Sáng sớm tỉnh dậy cậu không thấy bóng dáng của hắn đâu, vội xuống giường mặc lại quần áo. Nếu như là lúc trước chắc chắn cậu sẽ bỏ đi như lần đó. Nhưng bây giờ bị hắn lấy người thân của mình ra uy hiểm, cậu không dám làm càng.

Đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, hắn mỉm cười bước tới xoa đầu cậu.

"Đói không?".

Nghĩ tới qua nay cũng chưa có gì vào bụng, cậu gật đầu cùng hắn xuống lầu.

Ngồi vào bàn ăn, cậu trố mắt nhìn những món trước mặt tới hơn mười món. Bình thường sẽ xem là quá nhiều như hôm nay lại cảm thấy có vẻ không đủ.

Cậu không quan tâm kẻ ngồi trước mặt mà cầm đũa lên ăn rất thoải mái tự nhiên, cậu ăn ngấu nghiến hết món này đến món khác cứ như bị bỏ đói rất lâu rồi vậy.

Hắn thấy cậu như vậy không kìm được cũng nở nụ cười tươi rói lên mà nói:

"Ăn từ từ thôi, đâu ai cướp đồ ăn của em".

Bỏ ngoài tai lời nói của hắn cậu tiếp tục ăn và ăn. Cuối cùng là mắc nghẹn, hắn đưa đến cho cậu ly nước và vỗ vỗ sau lưng cậu. Sau khi ăn no, cậu quay sang hỏi:

"Tôi có thể ra ngoài không?"

"Không". Hắn không do dự quăng ra cho cậu đúng một chữ.

Chưa bỏ cuộc cậu tiếp tục: "Coi như cho tôi đi dạo hóng gió một chút đi. Không lẽ anh cứ muốn nhốt tôi trong đây hoài".

Bộ dáng đáng thương của cậu làm hắn không kiềm lòng được mà miễn cưỡng đồng ý:

"Muốn đi đâu?"

"Dạo phố".

"Được. Tôi đi với em".

Cứ tưởng sẽ được ra ngoài một mình nhưng hắn lại kiên quyết muốn bám theo. Dù sao thì miễn ra được không khí ngột ngạc nơi đây cũng cảm tạ nhiều rồi. Có hắn đi theo chắc cũng không sao.

"Không đồng ý?"

Hắn quan sát thấy cậu thất thần tỏ vẻ không mấy vui khi đi cùng hắn liền cau mày.

"Không phải".

"Vậy lên thay đồ chuẩn bị xuất phát".

"Tôi làm gì có đồ để thay".

Từ lúc bị bắt trên người cậu chỉ có duy nhất một bộ đồ đang mặc trên người, những ngày sau đó ở nhà toàn là mặc đồ của hắn, kích cỡ tương đối rộng so với cậu.Hắn quay người đi về phía xe, mở cốp lấy ra một túi đồ đưa cho cậu. Cậu nhận lấy lên thay.

Một lúc sau cậu bước xuống lầu với áo sơ mi xanh dương tay áo sắn lên, áo có màu sậm nên rất tôn lên làn da trắng của cậu, kết hợp với quần jean đen, cộng với thân hình dáng chuẩn của mình rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác.

Hắn cũng vậy bình thường thấy cậu cũng ăn mặc như vậy nhưng không hiểu sao hôm nay hắn thấy cậu càng hấp dẫn. Bản thân hắn thì diện hẵn từ đầu tới cuối đều màu đen.

Hắn đưa cậu đi dạo phố, đi ăn, đi mua sắm cho cậu thêm một đống quần áo.

"Còn mua? Anh đã mua nhiều lắm rồi đó. Không nghĩ tới anh lại thích shopping tới như vậy. Cứ như mấy đứa con gái rãnh rỗi". Câu cuối cậu nói lí nhí nhưng cũng đủ để hắn nghe thấy.

"Cái này thì sao?" Hắn kéo cậu đến một khu quần áo bikini chỉ vào mà hỏi.

Như dự đoán của hắn, cậu ngạc nhiên đầu muốn bốc khói tức giận phun ra từng chữ lớn như muốn đánh chết hắn.

"ANH LÀ CÁI ĐỒ Biếи ŧɦái...ĐỒ THẦN KINH..TÔI LÀ CON TRAI!

"Thì đã sao?"

"Anh nghe không hiểu hả? Tôi là con trai đó, làm sao mặc mấy cái..............".

"Tôi thấy rất hợp với em. Hay là mua cho em một bộ mặc thử".

Kết thúc câu nói của hắn là ánh mắt dòm ngó cùng lời bàn tán của mọi người xung quanh, làm cậu xấu hổ chết đi được. Biết chắc không thể nào nói lại hắn, cậu nhẹ giọng nói nhỏ tránh gây sự chú ý:

"Đừng đùa nữa. Xin anh đó".

Thấy cậu xấu hổ đến đỏ mặt, dù hắn rất thích trêu cậu nhưng thấy cậu không mấy dễ chịu nên đành thôi. Cậu thở phào nhẹ nhõm mà trong lòng lại thầm mắng cái tên ác ôn này.

Dường như đọc được suy nghĩ của cậu hắn nói: "Em đang mắng tôi đó hả?"

"A..không..anh nghĩ nhiều rồi".

Đang lúc  bối rồi thì: "Gia Minh!" Và cô gái ấy là Tâm Như người mà trước đi từng có cái hẹn với cậu và khiến ai đó ghen.

"Ủa Tâm Như. Hôm nay không đi làm hả?"

"Ừm..Như xin nghỉ phép rồi".

Cậu gật đầu, Tâm Như nói tiếp: "Sao Minh xin nghỉ đột ngột vậy, bộ có chuyện gì hả?"

"À không...không có gì chỉ là gia đình có chút chuyện".

"Minh không tính quay lại làm tiếp hả? Ai nấy đều trông Minh về đó, đơn từ chức của Minh đội trưởng còn chưa gửi lên cấp trên đâu".

"Chuyện này...."

"Cậu ấy sẽ không quay lại đó làm nữa đâu". Im lặng thăm dò tình hình cuối cùng cũng không chịu nổi mà lên tiếng.

"Anh là.....Hùng Minh Khang!" Cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy người trước mặt, ban đầu lúc thấy cũng chỉ tưởng là bạn cậu. Nhưng khi hắn nói chuyện cô mới nhìn thẳng vào mặt hắn. Khuôn mặt rất giống tấm hình mà đội trưởng cho cả đội xem lần trước, còn dặn là gặp ở đâu tránh xa ở đó.

Cô nắm tay kéo cậu lại hỏi: "Minh sao lại đi với loại người này, có phải hắn thấy cậu có tài nên bắt cậu về làm đàn em hắn không".

Cậu rất muốn nói với cô rằng cậu thật sự đã bị hắn bắt, còn chuyện làm đàn em của hắn thì cậu thật sự mong đó là thật.

Thấy hai người nói chuyện riêng với nhau, tất nhiên hắn sẽ không để yên. Tiến tới kéo cậu sang phía mình, tay choàng qua ôm chặt lấy eo cậu trong sự ngỡ ngàng của cô.

"Anh làm gì vậy? Bỏ ra".

"Đúng đó, bỏ Minh ra. Anh không có quyền đụng vào Minh".

"Cậu ấy là người của tôi". Nói rồi còn khuyến mãi thêm ánh mắt đầy sự khiêu khích. Nhanh chóng lôi cậu ra khỏi đó.

Minh thấy cô như vậy thì không nỡ, trước khi đi còn ném ra một câu: "Tâm Như khi khác tôi sẽ giải thích chuyện này. Mọi chuyện không phải vậy đâu". Nghe vậy cô cũng tự trấn an sẽ chờ Minh giải thích.

Còn hắn, lời nói của cậu như châm ngòi cho lửa giận đang phun trào trong lòng hắn:

"Cái gì giải thích? Cái gì đừng hiểu lầm?Em thích cô ta lắm sao?" Thật ra cậu chỉ xem Tâm Như như em gái mà muốn bảo vệ chứ không có ý gì khác, ấy vậy mà lại khiến hắn nổi khùng.

"Không phải. Anh bình tĩnh nghe tôi nói: tôi chỉ xem cô ấy như em gái thôi, không có gì khác".

"Thật?"

"Thật mà".

"Nhưng cô ta có ý với em".

"Mặc kệ là có hay không tôi vẫn chỉ xem cô ấy là em gái".

"Tốt. Tạm tin em".

Đã nói trước đó hắn đã có điều tra rất tường tận về cậu, đương nhiên biết ai có ý với cậu, và cậu cũng đã từ chối người ta rất nhiều lần. Cô gái kia cũng không phải là ngoại lệ. Bên cạnh đó nghe được lời từ chính miệng cậu thốt ra đã dập tắt ngọn lửa vừa bén không lâu trong lòng hắn. 

  Sau khi hai người về lại biệt thự thì trời cũng đã tối. Hôm nay hắn dẫn cậu rất nhiều nơi, cậu cũng thấy rất vui, nghĩ kĩ thì hắn cũng không hẵn là xấu. Cậu cứ tưởng như đây là buổi hẹn hò đầu tiên của hai người vậy, rất đáng nhớ. Lâu lắm rồi cậu mới chơi vui vậy.

Trong phòng, cậu đang ở ngoài phía ban công ngước nhìn lên trời cao ngắm trăng ngắm sao, bổng nhiên từ phía sau truyền tới một hơi ấm. Hắn đưa tay ôm lấy cậu từ phía sau rất tình cảm làm tim cậu đập liên hồi.

Hắn đặt cầm đến hõm cổ mà hít lấy mùi hương trên cơ thể cậu. Khẽ nói:

"Ngoài đây giờ này rất lạnh, em ra đây sao không mặc thêm áo kẻo cảm lạnh thì sao".

Cậu cảm nhận được sự ôn nhu của hắn trên từng câu nói. Điều này,cậu có mơ cũng không dám nghĩ người như hắn đôi lúc lại có thể dịu dàng như vậy.

Cậu khẽ cười đáp lại: "Sức đề kháng tôi rất tốt".

Hắn hừ một cái, tạm bỏ qua: "Có muốn về thăm nhà không?"

Cậu kích động quay sang nhìn hắn mặt đối mặt: "Anh nói thật? Tôi được về thật sao?"

"Được. Nhưng........"

"Nhưng sao?"

"Tôi phải đi cùng".

"Được".

Chỉ cần được về thăm ông bà, mẹ, chị gái và em gái thì sao cũng được. Dù gì đây cũng là cơ hội hiếm có, ai biết được hắn lại lên cơn nổi điên khi nào.