Khi cậu tỉnh đã là giờ trưa, hắn thì không thấy đâu. Chỉ thấy phía dưới cổ chân xuất hiện một dây xích, hai chân cậu đều bị xích lại, ở giữa còn có một thiết bị định vị. Ngoài sợi xích trói hai chân thì không còn gì khác, cậu vẫn có thể đi lại được chỉ là hơi nằng nặng, đi tới đâu vang tiếng tới đó.
Cậu mệt mỏi bước xuống lầu, quản gia thấy cậu thì mời cậu đến bàn ăn, thức ăn đã chuẩn bị sẵn."Cậu Minh, đây là món cậu chủ dặn chúng tôi làm cho cậu".Cháo sao? Qua nay cũng chưa có gì vào bụng, tỉnh lại đúng là có chút đói. Cậu cảm ơn rồi nâng muỗng lên ăn như bị bỏ đói nhiều ngày, cầm lấy bát húp sạch sẽ.Ăn no rồi lại nghĩ muốn tìm hắn làm vậy là có ý gì, muốn nhốt cậu ở đây mãi sao?Cậu quyết định đợi hắn, qua giờ chiều cũng không thấy người đâu, cậu chán nản đi lên phòng. Khoảng 7h tối, hắn trở về. Cậu nghe động tĩnh liền bước xuống, đập vào mắt cậu là màn ân ái của hắn và cái tên Đình Huy kia.Cảm thấy mình đến không đúng lúc nên vội lên lại thì cái bị cái tên mắc dịch kia phát hiện gọi lại."Nè, anh không dám ở lại nhìn sao?"'Nhìn con bà cậu, tôi đây méo thèm. Bẩn cả mắt'. Nghĩ là nghĩ vậy nhưng không nói ra, tiếp tục bước đi về phía trước.Chưa tiếp tục buông tha cho cậu, y hỏi: "Dây xích ở chân nhìn rất hợp với anh. Giống hệt như tù nhân vậy?"Đây cũng là thứ cậu muốn biết, cậu dừng bước quay lại nhìn hắn."Anh như thế này là có ý gì?""Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?" Hắn mắt nhìn cậu nhưng tay lại ôm chặt eo của người kia, trong lòng cậu đột ngột dâng lên cảm xúc muốn gϊếŧ người.Đang tính nói tiếp thì quản gia từ xa chạy lại báo: "Cậu chủ, ông chủ nói 5 phút nữa sẽ tới cùng với bạn ông. Dặn cậu chuẩn bị"."Được". Chuyện ba cậu đến cùng với chú Nguyên đã được ba cậu dặn dò, người này lúc trước là ân nhân cứu ba hắn một mạng nên đã kết giao bằng hữu cũng được một thời gian khá dài. Hắn cũng rất kính trọng người này."Hai người nếu không có gì thì lên phòng hết đi"."Em muốn ở đây với anh được không? Nhìn mặt anh ta là thấy ghét rồi"."Tôi nhìn cậu thì thoải mái lắm sao?" Nói rồi cậu lật đật đi vào phòng bếp kiếm nước uống dập lửa, hận không thể đem ngũ mã phanh thây cái tên khốn kiếp này. Mở miệng là muốn cho ăn dép rồi, càng nói càng muốn đập.Vừa uống vào một ngụm nước thì đã thấy y bước vào, thiệt đúng là oan gia mà. Cậu phun hết nước vào mặt cậu ta, còn nở nụ cười khá thỏa mãn khi thấy cậu ta lấy tay lau mặt."Anh làm gì vậy hả?""Giúp cậu rửa mặt"."Anh có tin tôi nói anh Khang xử anh không?""Tự nhiên"."Hứ..cái đồ ăn bám, đồ không biết xấu hổ, đồ đê tiện, hèn hạ..."Chát~"Cậu có phải thiếu đánh không? Tôi đây mà cần ăn bám tên ác ma kia sao? Chỉ cần bước ra đường thiếu gì người dành nhau hầu hạ tôi"."Há, thấy chưa thấy chưa. Cuối cùng cũng chịu nhận, anh tính lợi dụng nhan sắc của một MB rẻ tiền đi câu dẫn đàn ông bắt người ta hầu hạ sao? haha đê tiện".Lần này không phải tát nữa mà là một cú đấm dồn hết bực tức uất ức, tâm lý muốn gϊếŧ người nhắm thẳng vào mặt đối phương mà đánh tới méo mặt rỉ máu rồi bỏ lên lầu mặc cho người kia oán hận. Y ôm mặt định chạy đi mách lẻo thì thấy hắn đang nói chuyện với mọi người rất hăng say, sợ làm hỏng chuyện của hắn nên y đành phải bỏ về. Cậu lên phòng loay hoay tìm hết cách này tới cách kia để mở khóa xích, cũng may trời không phụ lòng người. Cuối cùng cậu cũng thành công mở nó ra, chạy nhảy tưng tưng vòng vòng rồi mới định thần nhân lúc nhà hắn có khách nhanh chân rời khỏi.Bịch~Vì chạy nhanh quá nên cậu không để ý mà trượt chân. Âm thanh lập tức gây sự chú ý, mọi người ngó sang thì thấy thân ảnh quen thuộc liền tiến tới."Minh!"Cậu ngước mặt lên nhìn xem ai liền kinh hỉ."Ba!" Cậu ôm chằm lấy ba nuôi như tìm được phao cứu sinh.Rồi một giọng nữ lên tiếng:"Con chỉ thương ba con thôi, quên mất mẹ rồi".Cậu buông ba ra nhìn đến mẹ: "Ủa mẹ, mẹ cũng về hả. Sức khỏe mẹ sao rồi? Con nghe ba nói dạo này sức khỏe mẹ không tốt lắm"."Mẹ ổn. Con đó, biết mẹ bệnh cũng không sang thăm. Lớn rồi, bắt đầu học thói vô tâm rồi, có ngày lại bỏ tôi không thèm lo"."Con nào dám. Mà ba mẹ về đây khi nào? Không phải ba nói còn nhiều việc chưa thu xếp xong sao?""Còn không phải là vì mấy người. Nếu ba không gọi về hỏi ông bà con chắc con định dấu ba mẹ không nói luôn hay sao? Lần trước con mượn người có phải là để giải quyết chuyện đó không?""Dạ..đúng. Con cũng nói là xong chuyện sẽ sang đó kể rõ với ba mẹ mà". Cậu gục mặt xuống nhỏ giọng không dám nhìn thẳng vào ba. Quay sang nhìn mẹ chờ mong sự cảm thông thì lại:"Con đó, con đó. Gan lắm ăn gan hùm rồi hay sao mà dám bỏ nhà đi 4 năm trời. Thời gian đó rốt cuộc ở cái xó nào hả? Hóa ra trước giờ mẹ hỏi chuyện nhà con đều nói dối" Bà vừa mắng vừa đánh cậu, trước mặt người khác như vậy làm cậu có chút ngượng."Mẹ". Cậu nắm tay áo mẹ cậu ý nói đang có rất đông người xem mẹ giáo huấn."Nếu biết xấu hổ thì đừng làm". Rồi nhìn qua phía ba mẹ hắn."Thật ngại quá, đây là đứa con tôi đã từng nhắc với hai người. Vì đã lâu rồi không gặp nên mới....À đây là vợ chồng bằng hữu của ba con đó"."Chào chú, chào dì"."Chào con"."Mà sao con lại ở đây?" Ba cậu hỏi."Dạ, chuyện này..."Chưa biết nói sao thì hắn xen vào: "Cậu ấy là bạn con, con mời cậu ấy đến đây chơi vài ngày".Cậu liếc hắn trao đổi ánh mắt 'Bạn cái đầu anh, mời cái đầu anh. Nói chính xác là tôi bị anh bắt cóc tới đây'."Thôi mọi người cứ ngồi xuống trước đã rồi hàn quyên tâm sự. Đứng không mỏi chân sao?" Ba hắn nói."Lần này ông bà định về đây bao lâu?""Đến khi xử lý xong chuyện nhà đã. Lần này về chủ yếu là tìm nó (cậu) để bàn giao một số việc để sau này con tiếp quản sự nghiệp bên đó. Mà mấy năm đó con học cái gì rồi? Ở đâu?""Con....học trong trường.......cảnh sát"."CÁI GÌ? CÁI THẰNG NHÓC NÀY? BAO NHIÊU VIỆC KHÔNG LÀM ĐI CHỌN NGAY CÁI NGHỀ NGUY HIỂM NÀY, CON MUỐN MẸ TỨC CHẾT PHẢI KHÔNG? LÀM THIẾU GIA CON KHÔNG LÀM, CHẠY ĐI DẦM MƯA DÃI NẮNG. ĐI BẮT TỘI PHẠM NGUY HIỂM, TAY KHÔNG ĐÁNH NGƯỜI CẦM SÚNG, CẦM DAO. CON THẤY VUI LẮM HẢ!""Mẹ, đâu phải lúc nào cũng vậy"."CON CÒN DÁM NÓI"."Con xin nghỉ rồi"."Tốt lắm. Nói mẹ nghe lúc con làm nhiệm vụ có bị thương không, có gặp tội phạm nguy hiểm không, có...""Em thôi đi. Tính chất nghề này vốn đã nguy hiểm rồi, đừng hỏi thằng nhỏ mấy chuyện thừa nữa. Chắc chỉ là nhất thời thôi. Dù sao con nó cũng xin nghỉ rồi còn gì. Mà hôm nay đến đây đâu phải giáo huấn con, muốn thì lát về rồi tiếp tục"."Chú tính đưa cậu ấy về?""Đúng. Có vấn đề gì sao?""Không được. Cậu ấy là của tôi, các người không được mang đi"."Hùng Phi, con trai ông nói vậy là sao hả? Con trai tôi từ lúc nào lại nằm trong tầm kiểm soát của cậu ta như vậy chứ".Ông không hài lòng nhìn hắn: "Khang..". Hắn lại nói: "Ba, bất kì ai cũng không được mang cậu ấy đi. Nếu không ai con cũng không nể mặt".Cậu thấy tình hình căng thẳng nên muốn cùng hắn thương lượng.Hai người lên phòng cậu mở lời: "Anh cho tôi về đi"."Nếu tôi nói không thì em sẽ bỏ trốn sao? Tôi đánh giá quá thấp em rồi. Nếu hôm nay họ không tới đây chắc là sau khi mở khóa xong em đã chạy khỏi đây rồi. Đúng chứ?""..." Y như vậy."Anh cho tôi về đi. Bất quá sau khi họ về tôi liền trở lại"."Tôi sợ sẽ xảy ra như chuyện lần trước"."Sẽ không, nhất định không".Hắn không nói đến bên tủ cạnh giường lấy ra một cái di động đưa cho cậu."Đền cho em".Cậu không biết nên vui hay nên buồn đây, di động đập nát thì hắn đền. Vậy còn cái khác đền được không?"Vậy cái kia?""Em sẽ được về? Nhưng.....mỗi ngày tôi đều đến đó"."Anh không cho tôi tự do được một chút sao?""Tính chiếm hữu của tôi mạnh quá thì biết làm sao đây".Biết không thoát được liền nghĩ ra được điều gì đó: "A. Tình nhân kia của anh bị tôi đánh bầm mặt rồi, có phải đau lòng lắm không?""Do cậu ta tự chuốt lấy". Thật lòng thì hắn tự lâu đã muốn cho tên đó một trận người không ra người, ma không ra ma nhưng nghĩ y còn giá trị lợi dụng nên cố nén.Suy nghĩ của cậu: "..." Mới lúc nãy còn thấy một màn tình cảm, giờ lại phũ phàng như vậy. Tên này rốt cuộc đã từng thật lòng với ai chưa.