Lúc trở về căn hộ, Thời Lục đeo đàn cello trên vai rồi đi thang máy lên lầu với Hứa Túc Dã.
Thang máy chật hẹp, nhưng bọn họ vẫn đứng cách xa nhau, từ đầu tới cuối đều cố tình tránh tiếp xúc qua ánh mắt.
Thời Lục đi ra thang máy trước, ngoài ý muốn lại thấy được người quen.
Cô sửng sốt, rồi mới mở miệng nói: "Dì."
"Lục Lục, cháu từ nước ngoài về sao?" Mẹ Hứa nhìn Thời Lục, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại nhiệt tình chào hỏi.
"Vâng." Thời Lục nắm chặt dây lưng của hộp đàn, rồi hơi gật đầu.
"Cháu cũng ở đây sao?"
"Vâng, cháu thuê nhà ở đây."
"Cháu và Tiểu Dã ở đối diện nhau sao? Rất tốt, có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ nhau. Vừa hay, hôm nay dì vừa mới đi du lịch về, còn mua rất nhiều đặc sản, chút nữa thì cháu đến nhà dì ăn cơm chiều đi."
"Không cần, Dì...."
"Đừng ngại, hay dì làm phiền cháu sao?"
Cuối cùng, Thời Lục cũng do dự mà gật đầu: "Vâng ạ."
"Vậy khi nào dì mới có thể ăn cơm cùng cháu? Nhiều năm không ăn cơm cùng dì, tay nghề của dì tiến bộ không ít, chỉ là đợi cháu nếm thử."
Thời gia giúp hai mẹ con họ quá nhiều, hơn nữa, mẹ Hứa cảm thấy Thời Lục ngoan ngoãn nên rất yêu thích cô, khi đối xử với cô thì luôn dùng thái độ thân thiện.
Thậm chí, còn lo tiếp đón Thời Lục mà quên mất con của mình.
Biết rằng không thể từ chối, nên Thời Lục đành phải đồng ý: "Cháu về phòng cất đồ, sau đó sẽ qua."
Mẹ Hứa nhìn hộp đàn cello trên lưng cô, rồi tức giận trừng mắt nhìn Hứa Túc Dã, sau đó liếc mắt một cái: "Cùng nhau lên lầu đi, sao con lại không giúp Lục Lục một tay? Sao lại để cho con bé tự cầm."
Thời Lục cảm nhận được ánh mắt của Hứa Túc Dã đang hướng tới cô, chỉ là cô không nhìn thấy.
Nói chuyện với mẹ Hứa hai câu, sau đó Thời Lục xoay người mở cửa, rồi đặt đàn cello vào trong phòng.
Về đến nhà, cô uống một ly nước lạnh để giải khát, rồi tạm thời ngồi nghỉ ngơi trên ghế sô pha.
Thật ra hôm nay ở trên xe, lúc nghe thấy Hứa Túc Dã nói: "Được", bỗng Thời Lục cảm thấy hối hận.
Thời gian trên xe không được lâu, có lẽ là Hứa Túc Dã giống cô, anh cũng không hy vọng mẹ Hứa sẽ không biết chuyện bọn họ yêu nhau từ 4 năm trước.
Trước mặt mẹ Hứa, bọn họ đều cố gắng duy trì vẻ mặt hoà bình.
Đây là lần đầu tiên Thời Lục tới căn hộ của Hứa Túc Dã.
Ấn tượng đầu tiên của cô là sạch sẽ, ấn tượng thứ hai là trống trải.
Toàn bộ phòng khách đều là màu xám trắng làm chủ đạo, ánh sáng sáng ngời, cũng không có bất kì đồ trang trí.
Thời Lục bỗng nhiên phát hiện, cô hoàn toàn không hiểu biết gì về sở thích của Hứa Túc Dã.
Anh thích ăn cái gì, chán ghét cái gì, cô cũng không biết rõ.
"Lục Lục? Mau vào đây."
Giọng nói của mẹ Hứa đánh gãy suy nghĩ của cô.
Hứa Túc Dã lấy ra từ trong tủ giày một đôi dép lê còn mới, sau đó hắn khom lưng đặt ở trước mặt Thời Lục.
Lúc đứng lên, đôi mắt anh đột nhiên không kịp tránh né mà đụng phải đôi mắt của Thời Lục.
Lúc mắt anh đang chuẩn bị tời đi thì bỗng nhiên nhìn thấy Thời Lục cười.
Môi đỏ của cô hơi cong, hiếm thấy vài phần ôn hòa.
Hứa Túc Dã không biết cô cười cái gì nhưng hắn vẫn cố ra vẻ bình tĩnh rồi xoay người đi vào phòng bếp.
Chỉ là tim anh đập rất nhanh.
Mặc dù đã trôi nhiều năm, nhưng hắn không hề có sức chống cự đối với Thời Lục.
Lúc cô cười, anh mãi mãi sẽ giống như năm mười ba tuổi, vì cô mà tim đập mất khống chế, vì cô mà nhiệt huyết dâng trào.
Thời Lục nhìn bóng dáng cao lớn của anh biến mất ở trong phòng bếp rồi mới cúi đầu thay dép lê vào chân.
Vừa rồi, bỗng nhiên cô cười là vì đôi dép này.
Đôi dép nữ toàn vẹn đều là màu đen, nó rất mềm, cũng là số size của cô.
Nói dép này không phải cố ý mua cho cô thì cô thật sự không tin.
Nhìn thấy đôi dép này, mọi tức giận trong lòng Thời Lục đều tiêu biến.
Cô biết, nếu tất cả mọi người rời bỏ cô, Hứa Túc Dã cũng sẽ không rời bỏ cô.
Anh sẽ không bao giờ rời bỏ cô đâu.
Anh còn rất luyến tiếc, cũng không làm được.
Điều này làm Thời Lục rất đắc ý, còn khiến cô có một loại cảm giác thành tựu.
Cô nghĩ tới vẻ mặt lạnh nhạt mà từ chối của anh, nhưng vẫn lén để ý tới cô nên cô mới cười như vậy.
Trong lúc ăn cơm, mẹ Hứa ngồi một bên còn Thời Lục và Hứa Túc Dã ngồi một bên.
Thời Lục ngồi xuống, Hứa Túc Dã đã rất căng thẳng, tay anh dùng sức nắm chặt đôi đũa, thiếu chút nữa đem bẻ gãy.
Anh hơi cúi đầu, rũ mắt xuống, rồi lại ngẩn người ra.
Mẹ Hứa nhìn thấy Thời Lục lúc lớn lên rất gầy, cho nên vẫn luôn khuyên cô ăn nhiều một chút.
Thời Lục chỉ yên lặng ăn cơm.
Thấy mẹ Hứa múc cho Thời Lục canh gà, Hứa Túc Dã lập tức theo bản năng mà nói: "Cô ấy không uống được canh gà."
Nói xong, anh lập tức cứng đờ.
Không cần ngẩng đầu cũng có thể rõ cảm nhận được ánh mắt đang Thời Lục dừng ở trên người anh.
Hứa Túc Dã nói ra câu kia là vì thói quen.
Hiện tại, Thời Lục nhất định rất đắc ý, nói không chừng còn sẽ nhướng mày, cô sẽ dùng ánh mắt kiêu căng lại mang theo ý cười nhạo anh. Môi Hứa Túc Dã mím thành một đường thẳng tắp, anh có chút tự giễu mà nghĩ.
"Ai nha, vừa rồi thấy hai con không nói chuyện, dì còn tưởng hai con giận nhau" Mẹ Hứa nhẹ nhàng thở ra.
"Dì nghĩ quan hệ của hai đứa khi còn nhỏ đã rất tốt, còn giặt quần áo cho nhau, nếu không giận nhau thì tốt rồi. Tiểu Dã, con không thể lạnh lùng như vậy, nên nói chuyện với Lục Lục nhiều hơn".
"Vâng" Hứa Túc Dã vẫn không nhìn Thời Lục như cũ.
Mẹ Hứa cười rồi lại nói, sau đó chuyển hướng tới Thời Lục: "Khi nào cháu và Tiểu Dã rảnh thì cùng đi du lịch với dì một chút".
"Vâng" Thời Lục ngoan ngoãn đồng ý.
Ăn cơm xong, mẹ Hứa tranh rửa chén, kiên quyết không cho bọn họ làm.
Cho nên đến cuối cùng, chỉ có Thời Lục và Hứa Túc Dã ở ngoài phòng khách.
Không có mẹ Hứa, trong chốc lát phòng khách đã trở nên yên tĩnh, giống như trống vắng như không có ai.
Thời Lục và Hứa Túc Dã ngồi ở trên ghế sô pha, hai người ngồi rất xa nhau.
Qua một khoảng im lặng, vẫn là Thời Lục mở miệng nói: "Chúng ta giúp nhau giặt quần áo?".
Cô nhớ rõ.
Hơn nữa với tính cách của cô, sao có thể sẽ giặt quần áo cho Hứa Túc Dã.
Hứa Túc Dã lạnh nhạt: "Ừ" một tiếng, sau đó, anh cúi đầu nhìn vào điện thoại, cũng không tiếp tục giải thích cho Thời Lục.
Bọn họ thật ra đã "giặt" quần áo cho nhau.
Khi đó, bọn họ mới học lớp 8.
Thời Lục ném quần áo của mình ném cho Hứa Túc Dã giặt.
Anh cũng đã ngượng ngùng mà chạm vào quần áo lót của cô.
"Tôi giúp chị giặt quần áo khác."
"Sao không giặt cái này?".
"Làm vậy không tốt."
Thời Lục ngồi ở ghế, tùy ý liếc anh một cái: "Có gì không tốt? Có thể dùng máy giặt, không cần phải chính tay cậu làm."
Mắt thấy Hứa Túc Dã vẫn còn đứng tại chỗ, cô không kiên nhẫn mà thúc giục: "Này, rốt cuộc có giặt không?".
Rối rắm rất lâu, cuối cùng Hứa Túc Dã vẫn đồng ý.
Anh lấy một cái chậu, rồi cho nước giặt vào quần áo, sau đó bỏ quần áo của cô vào.
Rõ ràng nước không nóng, nhưng khiến anh cảm thấy đôi tay của mình nóng lên, không chỉ như vậy, lỗ tai và mặt cũng nóng, cả người anh đều rất nóng.
Thời Lục đặt điện thoại xuống, rồi đi tới nhìn anh.
Cô chỉ huy anh: "Cậu giặt chỗ khác đi, đừng chỉ giặt dây lưng".
"Đã biết".
Nghe giọng nói của anh có chút kỳ lạ, cho nên Thời Lục tò mò mà ngồi xổm xuống bên cạnh anh, rồi chọc chọc vào đầu gối anh "Này, cậu mặt đỏ làm gì?".
"Tôi không có" Hứa Túc Dã nhanh chóng né tránh sự đụng chạm của cô, đôi mắt anh cũng trở nên có chút trốn tránh.
Anh lại càng chọc cười Thời Lục.
Cô cố ý tiếp tục ngồi xổm bên cạnh anh, dùng một đôi mắt xinh đẹp, đào hoa nhìn chằm chằm vào anh, khiến anh càng thêm đỏ mặt, hận không thể lấy chậu nước che mặt mình lại.
"Chị đừng nhìn tôi" Hứa Túc Dã nói.
Trên mặt trắng nõn của thiếu niên nổi lên vài vệt hồng, so với ngày bình thường thì càng trở nên đẹp mắt, Thời Lục có ý xấu mà tiếp tục ngồi gần anh.
"Tôi sẽ ở đây nhìn cậu".
"Không cần, tôi nhất định sẽ giặt sạch.".
"Vừa rồi không phải nói không muốn giặt sao?".
Hứa Túc Dã đang chuẩn bị nói, nhưng bỗng nhiên bên ngoài truyền tới giọng nói của mẹ anh.
"Tiểu Dã? Mẹ tới thăm con".
"Bọn nó chắc đang ở trong phòng Lục Lục học, chúng ta tới gọi Tiểu Dã đi".
Giọng nói đó rất gần, có lẽ là ở ngay ngoài cửa.
Thời Lục cởi áo khoác của Hứa Túc Dã ra, cô nhanh chóng ném vào bên trên đống quần áo đang giặt.
Hứa Túc Dã thì nắm chặt áo lót của cô trong tay, trên mặt anh còn dính phải vài bọt nước.
Lúc hai bên phụ huynh đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy hai người mặt đối mặt, là hình ảnh bọn họ ngồi xổm trên mặt đất giặt quần áo.
"A? Sao lại không dùng máy giặt?" Từ Song hỏi.
Thời Lục sờ sờ lên khuôn mặt nhỏ, cô chớp chớp mắt nói: "Chúng con giặt quần áo giúp nhau."
Từ Song cười cười, rồi quay qua nói với mẹ Hứa: "Hai đứa con của chúng ta có quan hệ thật tốt."
Thấy một màn như vậy, khiến cho mẹ Hứa rất yên tâm.
"Vậy cứ giặt quần áo tiếp đi, giặt xong thì xuống lầu, mẹ cùng dì đi nói chuyện một lát".
"Vâng".
Chờ người nhà đi rồi, Hứa Túc Dã và Thời Lục lại liếc nhau, hai người đều nhẹ nhàng thở ra.
Qua một lát, Hứa Túc Dã mới thấp giọng nói: "Cảm ơn".
Tuy rằng vừa rồi Thời Lục giả vờ giặt quần áo với anh, nhưng lại khiến Hứa Túc Dã rất biết ơn.
Biết ơn cô vì đã không khiến cho mẹ anh lo lắng về cuộc sống của anh khi ở Thời gia.
Như thế thì mẹ anh mới có thể ở bệnh viện yên tâm chữa bệnh.
"Cảm ơn gì chứ? Tôi sẽ không bao giờ giúp cậu giặt quần áo đâu."
Thời Lục nói xong thì thấy Hứa Túc Dã lộ ra tươi cười. Con ngươi đen nhánh của anh chăm chú nhìn cô.
Không biết vì sao, Thời Lục cũng bắt đầu cười theo.
Bọn họ ngồi xổm trên mặt đất, cách nhau hai chậu nước, nhưng vẫn nhìn đối phương rồi cười ngây ngốc thật lâu.
________
Điện thoại của Hứa Túc Dã bỗng vang lên, sau đó anh đi đến ban công nghe điện thoại.
Cách một cửa kính, Thời Lục có thể mơ màng nghe thấy anh nhắc tới hình ảnh tối ưu hoá, còn có công nghệ AI nhưng cô nghe không hiểu.
Trong lúc nhàm chán thì cô bắt đầu lướt điện thoại.
Sau khi nói chuyện phiếm với Vân Mùa Đông xong, Thời Lục rời khỏi Wechat. Giang thừa gửi tin nhắn tới cho cô, Thời Lục không chú ý ảnh đại diện, cho nên cô theo thói quen mà vô tình ấn vào khung chat, sau đó hiện lên một đoạn ghi âm giọng của Giang Thừa.
Trong phòng khách yên tĩnh, đột nhiên lain xuất hiện một giọng nam lười biếng: "Đại tiểu thư, cô về đến nhà rồi sao?".
Thời Lục không kịp bấm dừng nên giọng nói đó cũng đã truyền đi rồi.
Thời Lục đối xử với Giang Thừa rất lạnh nhạt, chuyện cô đã về hay chưa cũng không phải việc của anh ta nên cô cũng chỉ trả lời mấy chữ. Nhưng cô càng làm vậy, Giang Thừa lại càng thêm hứng thú với cô.
Lúc gõ vài chữ trên điện thoại, bỗng nhiên Thời Lục cảm nhận được sống lưng cô có chút lạnh.
Sau khi tắt màn hình điện thoại, Thời Lục mới ngẩng đầu lên thì đụng phải ánh mắt đen nhánh, trầm tĩnh của Hứa Túc Dã.
Anh đứng cách cô hai bước chân, từ trên cao nhìn chằm chằm cô.
Trong lòng Thời Lục bỗng dưng nhảy dựng.
Giọng nói của Hứa Túc Dã mang theo sự châm chọc: "Đã thay đổi?".
Sau 4 năm gặp lại, đây là lần đầu tiên hắn chủ động nói chuyện với cô.
"Thay đổi gì cơ?" Thời Lục phản ứng lại.
Hứa Túc Dã không trả lời mà chỉ mở notebook ra, rồi ngồi ở bên cạnh cô bắt đầu làm việc của mình.
Trong nhà có phòng làm việc, nhưng anh lại ở phòng khách làm việc.
Chờ cho đến khi tin nhắn của Vân Mùa Đông gửi tới cô, cô mới nhớ tới lần Vân Lục Hàn đưa quần áo cho mình, rồi bị Hứa Túc Dã bắt gặp được. Cho nên, Hứa Túc Dã hiểu lầm Vân Lục Hàn là bạn trai cô.
Hiện tại, nghe được giọng nói của người đàn ông khác, anh nghĩ cô đã có bạn trai nên không nhịn được mà mở miệng châm chọc.
Trong khoảng thời gian này, Hứa Túc Dã đối xử với cô rất lạnh nhạt, trừ việc bọn họ chia tay, xem ra là do nguyên nhân này.
Trong lòng Thời Lục bỗng có chút hụt hẫng.
Đem theo một chút áy náy, Thời Lục ngồi thẳng dậy rồi nhìn về phía anh, nói: "Hứa Túc Dã."
"Tôi đang bận" Anh lạnh nhạt nói xong, rồi vẫn nhìn vào màn hình máy tính như cũ, chỉ là động tác đánh bàn phím của anh không tự chủ được mà dừng lại.
"Tôi không bạn trai." Thời Lục biết anh muốn nghe, cho nên cô nói cho anh nghe.
Lúc cô nói xong, đôi mắt của Hứa Túc Dã cuối cùng cũng nhìn qua cô.
Anh không hoài nghi lời Thời Lục nói.
Cô kiêu ngạo nên rất ghét nói dối.
"Đã biết" Sửng sốt một chút, sau đó Hứa Túc Dã thấp giọng trả lời.
Anh cũng không phát hiện được, thái độ của anh đã trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Thời Lục không hỏi anh có bạn gái chưa, mà cô cũng không cần hỏi.
Anh máu lạnh như vậy, nếu thật sự hết yêu cô, thì chắc chắn sẽ không cho cô lên xe, còn đưa cô về nhà.
Mẹ Hứa rửa xong bát, sau đó mang trái cây từ phòng bếp đi ra.
"Dì, con về trước." Thời Lục đứng lên, nói.
"Có việc gấp sao? Sao lại về sớm như vậy?"
"Vâng, có chút việc."
"Ăn chút trái cây đã rồi về."
"Vâng, cảm ơn dì."
Thời Lục không ở lâu, cô ăn xong trái cây rồi nhanh chóng về căn hộ của mình.
Cô đi rồi, Hứa Túc Dã nhìn bóng dáng của cô rời đi, sau đó anh đóng lại máy tính, nhìn qua như muốn ra ngoài.
"Đã trễ rồi, con muốn đi đâu?".
"Công ty có việc."
Công ty có một số việc, tốt nhất là anh tự mình đi xử lý. Vừa rồi, Thời Lục ở đây, anh còn có lý do để ở lại, nhưng hiện tại cô đã đi rồi, cho nên anh cũng không cần ở lại nữa.
"Vậy con đi đường cẩn thận."
Hứa Túc Dã ra đến cửa thì nghe được mẹ Hứa nói: "Tiểu Dã, người bạn của mẹ có một đứa con gái....."
Mẹ Hứa chưa nói xong thì đã bị Hứa Túc Dã đánh gãy lời: "Không cần giới thiệu cho con, con có người mình thích rồi."
"Vậy con mau theo đuổi đi."
"Đã biết." Hứa Túc Dã trả lời cho có lệ.
"Có phải con thích Lục Lục?".
Động tác mở cửa của Hứa Túc Dã bỗng dừng lại, anh chỉ nói một câu: "Con đi đây" rồi nhanh chóng mở cửa rời đi.
"Thích thì hãy theo đuổi đi."
_______
Mấy ngày sao đó, mỗi ngày mẹ Hứa đều sẽ gọi Thời Lục qua nhà ăn cơm.
Lúc ăn cơm xong, mẹ Hứa sẽ lấy cớ có việc gấp mà về phòng của mình, sau đó dành không gian lại cho Thời Lục và Hứa Túc Dã.
Hôm nay, mẹ Hứa cũng như mọi ngày mà về phòng trước, Thời Lục quay đầu lại hỏi Hứa Túc Dã: "Mẹ anh đang tác hợp cho chúng ta sao?".
"Không có." một bên Hứa Túc Dã đang làm việc, một bên nói chuyện với cô.
Không biết có phải Thời Lục gặp ảo giác hay không, vì từ lần cô nói mình không có bạn trai thì thái độ Hứa Túc Dã đối với cô không còn giống như trước nữa.
__________
Hôm nay, từ trường học trở về, Thời Lục gặp lại Hứa Túc Dã trong thang máy.
Trên mặt anh có chút phiếm hồng, có vẻ như không khỏe, tay anh còn chống lên môi rồi "khụ khụ" hai tiếng.
Lúc đi ra thang máy, Thời Lục nhìn về phía anh, hỏi "Bị bệnh?".
"Không có." Giọng nói Hứa Túc Dã khàn khàn.
Thời Lục hơi gật đầu, cô không tiếp tục hỏi nữa, sau đó xoay người vào nhà.
Hứa Túc Dã nhìn bóng dáng của cô biến mất ở phía sau cửa, trong lòng anh nhanh chóng lan ra một trận đau đớn.
Anh cảm thấy mình rất kỳ lạ.
Dù biết rõ nếu tiếp tục ở bên Thời Lục thì anh sẽ không có kết cục tốt, nhưng anh vẫn không làm được, nếu anh kiên định từ chối cô thì sau mỗi lần từ chối đều sẽ rất hối hận.
Trong phòng khách không bật đèn, chỉ có màn hình máy tính phát ra ánh sáng chói mắt.
Hứa Túc Dã ngồi ở trên sô pha tiếp tục làm việc.
Đến buổi tối, anh cảm thấy đầu óc mình choáng váng, mí mắt cũng bắt đầu nóng lên.
Bên ngoài, tiếng chuông cửa bỗng vang lên.
Anh đặt máy tính xuống, rồi đứng dậy mở cửa.
Ngoài cửa là hành lang trống vắng, chỉ có mỗi Thời Lục đang mặc váy đen đứng ngoài cửa.
Đầu óc của anh đang phát sốt, khiến anh càng trở nên chậm chạp hơn, cho nên anh chỉ yên lặng nhìn mà quên mất phản ứng.
Thời Lục giơ tay phải lên trước mặt anh, trong tay cô còn cầm một cái túi, bên trong là thuốc trị cảm.
Đầu ngón tay trắng nõn của cô cầm theo túi nilon thít chặt, có thể dễ dàng nhìn ra một chút nhợt nhạt vệt đỏ xuất hiện trên tay.
Hứa Túc Dã nghĩ rằng cô chỉ tới đây để đưa thuốc nên anh theo bản năng mà giơ tay ra nhận lấy, nhưng tay cầm túi của cô lùi lại phía sau tránh né. Thời Lục nhẹ giọng hỏi: "Không mời tôi vào nhà sao?".
Bên trong cánh cửa tối đen, ngoài cửa lại sáng ngời, như phân cách ra hai thế giới
Thời Lục chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng màu đen, ở bên ngoài gió thổi lạnh nên rất dễ bị cảm.
Hứa Túc Dã không nói chuyện mà chỉ yên lặng nghiêng người sang một bên để cho Thời Lục đi vào.
Trong phòng khách tối đen, chỉ có máy tính trên bàn là phát ra ánh sáng.
Thời Lục mò qua mò lại nửa ngày nhưng cũng không tìm được nút công tắc bật đèn.
"Bật đèn."
Thời Lục có thể cảm nhận được Hứa Túc Dã đứng cách đó không xa, bởi vì bị bệnh nên hô hấp của anh so với ngày thường thì trở nên nặng hơn, cũng càng thêm nóng bỏng.
Cánh tay phải của Hứa Túc Dã giơ lên, sau đó lướt qua tóc cô, anh ở phía sau cô tìm được công tắc bật đèn, rồi nhẹ nhàng ấn xuống.
"Lạch cạch" một tiếng.
Đèn được bật lên, khiến cho hai người không kịp thích ứng ngay mà nheo đôi mắt lại.
Đầu ngón tay của anh khẽ run.
Đầu óc Hứa Túc Dã càng thêm choáng váng.
Thời Lục đặt thuốc ở trên bàn, sau đó bắt đầu đi đun nước ấm.
Bọn họ cũng chưa nói câu nào mà chỉ yên lặng nghe tiếng ấm nước được đúng sôi "ùng ục ùng ục".
Lúc sau là tiếng rót nước vào cốc, sau đó Thời Lục đem thuốc vào cốc.
Cô lấy ra nhiệt kế ra để giúp anh đo nhiệt độ, rồi nói "38 độ, tạm thời không cần uống thuốc hạ sốt, chờ lát nữa tôi giúp anh dùng khăn để làm dịu đi"
Thời Lục dựa vào bàn ăn bên cạnh vách tường, cô nhắm mắt lại dưỡng thần, sau đó chờ cho đến khi nước nguội.
Lúc sau, Thời Lục bình tĩnh đem cốc nước tới trước mặt anh: "Uống thuốc".
Thuốc rất đắng, nhưng Hứa Túc Dã vẫn một hơi uống sạch.
Chờ anh uống xong, Thời Lục giơ tay ra trước mặt anh, trong lòng bàn tay cô có một viên kẹo sữa.
Hứa Túc Dã nhìn chằm chằm kẹo sữa trong tay Thời Lục, anh cũng không chớp mắt.
Do dự vài giây, cuối cùng anh vẫn vươn tay ra, rồi bóc vỏ viên kẹo, sau đó nhẹ nhàng đặt lên đầu lưỡi.
Hứa Túc Dã bị bệnh nên anh trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, bọn họ giống như quay về trước kia, vẫn yên tĩnh mà ở chung.
Thời Lục dùng khăn lông để giúp anh hạ nhiệt độ, anh không kháng cự mà ngoan ngoãn nghe theo.
Lúc cô đi tới, anh sẽ theo bản năng mà ngừng thở, anh sợ hơi thở nóng bỏng của mình sẽ làm ảnh hưởng đến cô.
Rạng sáng, Hứa Túc Dã trở lại phòng ngủ để chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trong phòng ngủ chỉ có một ánh đèn mông lung, mờ nhạt.
Hứa Túc Dã nằm ở trên giường, khuôn mặt anh ở trong bóng tối nên nhìn không rõ.
"Ngủ đi, tôi sẽ đi" Thời Lục nhẹ giọng nói.
Nói xong, cô tắt bóng đèn trên đầu giường, rồi xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng tay cô đột nhiên bị nắm lấy, khiến cho xương ở cổ tay cô có chút đau.
Phía sau là giọng nói khàn khàn: "Chị".
Trong lòng Thời Lục lập tức mềm nhũn.
Cuối cùng, cô vẫn ở lại rồi nằm xuống bên cạnh anh.
Hứa Túc Dã ngủ không yên, dù là mơ thì anh vẫn luôn cầm lấy cổ tay của cô, mãi cũng không chịu buông tay.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tay của Thời Lục có chút hồng.
Cô vừa mở mắt ra thì đã đối mặt với đôi mắt trầm tĩnh như nước của Hứa Túc Dã, nhất thời mọi buồn ngủ trong cô đều biến mất.
"Còn phát sốt không?" Thời Lục hỏi.
Đôi mắt Hứa Túc Dã phức tạp nhìn cô, hắn trầm giọng mở miệng: "Không".
"Vậy là tốt rồi."
Thời Lục xốc chăn lên, rồi xuống giường, sau đó đi đến phòng khách.
Cô vẫn mặc váy ngủ như ngày hôm qua.
Một lúc sau, Hứa Túc Dã cũng xuống giường.
Lúc ra ngoài, anh đã ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi rất sạch sẽ, tây trang được cắt may tinh xảo, phác họa lên một thân hình với bờ vai rộng, một bên cổ tay anh còn đeo đồng hồ.
Thời Lục cầm lấy ly nước lên rồi uống một chút, cô nhấc lên lông mi lên, nhìn về phía anh: "Tối hôm qua, là anh giữ tôi lại."
Tất nhiên là anh nhớ rõ.
Hắn bị sốt, cũng không phải là uống say.
Cho nên tối hôm qua, anh không nhịn được mà gọi cô.
Hứa Túc Dã cũng quay người lại, chỉ còn lại một bóng dáng thon gầy của Thời Lục.
Do dự một lát, anh thấp giọng nói: "Bốn năm trước....."
"Tôi không muốn giải thích." Thời Lục đánh gãy lời của anh.
Cô biết anh muốn nghe cái gì, nhưng cô không muốn nói.
Đôi tay Hứa Túc Dã nhanh chóng nắm chặt thành quyền, gân xanh nhô lên, rất nhanh anh đã buông ra. Anh tự chế giễu rồi lại cười, sau đó giống như không có việc gì mà chậm rãi thắt cà vạt.
Khi anh quay lại thì trạng thái đã khôi phục như ngày thường, mắt đen của anh lạnh nhạt, giọng nói lộ ra vẻ xa cách.
"Xin lỗi." Đây là từ chối.
Cái phản ứng này, Thời Lục đã sớm biết trong lòng.
Đối mặt với cô, anh chưa từng có lựa chọn thứ hai.
Khóe môi Thời Lục cong lên, cô tươi cười lạnh băng, mắt đào hoa cũng lạnh nhạt nhìn về phía hắn, nói: "Được".
Ly nước được đặt lên bàn phát ra tiếng va chạm rất nhỏ.
Cô cầm lấy điện thoại, sau đó không chút lưu luyến nào mà rời đi.
Tiếng cửa đóng rất mạnh, giống như đập vào trong lòng anh.
Anh cong sống lưng xuống, rồi dùng sức nhắm mắt lại, môi mím chặt đến trắng bệch.
Vừa rồi, có lẽ anh sẽ như không có tôn nghiêm mà đuổi theo cô, cầu xin cô quay lại. Nhưng vừa nhớ tới lý do chia tay và 4 năm đau khổ kia khiến cho anh sẽ không lại bị cô lừa, cũng tuyệt đối sẽ không để cho cô có cơ hội đùa giỡn anh lần nữa.
Tối hôm qua, bởi vì phát sốt, Hứa Túc Dã đã mơ thấy rất nhiều chuyện trước kia.
Lần đầu tiên anh biết được sự dối trá của Thời Lục là bởi vì một con mèo.
Lần đó, bạn bè của mẹ cô đem đến một con mèo Savannah nhỏ.
Thời Lục rất thích, còn ngồi xổm trên mặt đất, dịu dàng mà vuốt v3 sống lưng con mèo.
Chủ nhân của con mèo ra vẻ đắc ý mà khoe ra, Từ Song cảm thấy cô rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
"Lục Lục, con ở lại đây chơi với mèo, mẹ cùng dì đi ra ngoài nói chuyện."
"Vâng."
Mọi người trong nhà vừa đi, động tác vuốt v3 con mèo của cô bỗng ngừng lại.
Cô đứng lên, sau đó mặt không cảm xúc mà đi ngồi xuống ghế sô pha.
Con mèo kia rất dính người, cho nên nó nhanh chóng chạy tới cọ cọ vào chân cô nhưng bị cô dùng chân đá văng ra.
Hứa Túc Dã nghe được cô mắng con mèo: "Cút đi."
Sau đó, Thời Lục lạnh lùng ngước mắt nhìn anh ở bên cạnh, nhưng cô không nói một lời.
Rất kỳ lạ, khi đó bọn họ mới quen biết. Nhưng Hứa Túc Dã đã có thể hiểu ý của cô, Thời Lục cũng coi anh trở thành người mà cô có thể tin tưởng nên cô không muốn giả vờ trước mặt anh.
"Tôi sẽ không nói ra." Anh nói.
Thời Lục từ xoang mũi phát ra một tiếng: "Ừ."
Chuyện này đã sớm thành bí mật của bọn họ.
Hứa Túc Dã không biết vì sao Thời Lục lại vậy. Nhưng anh biết, cô rất giỏi giả vờ.
Ba năm học cấp 2, đa số thời gian anh đều ở trong nhà Thời Lục.
Mỗi ngày, Thời Văn Viễn và Từ Song đều sẽ ở công ty, thậm chí có đôi khi không về nhà.
Bọn họ chỉ việc nấu cơm, khi đi học sẽ có tài xế đưa đón.
Khoảng thời gian kia, bọn họ như bị vứt bỏ ở biệt thự, có nhau mà sống.
Không có người quản nên bọn họ dựa vào lẫn nhau mà sống.
Rất nhiều đêm, Thời Lục thích không bật đèn. Hứa Túc Dã sẽ đi theo phía sau cô, bảo vệ cho cô.
Sau này, anh dần hiểu ra lý do vì sao tính cách Thời Lục lại kỳ lạ như vậy.
Nếu không có anh, mỗi đêm, Thời Lục sẽ ở trong phòng lang thang chạy một mình trong vô định.
Cô thích tiếng bước chân hỗn độn quanh quẩn trong biệt thự, giống như trong nhà có rất nhiều người.
Có một số người làm tò mò hành vi kì lạ của cô, còn có người coi đó là đam mê của Thời Lục.
Mặc kệ Thời Lục làm gì anh, dù cởi [email protected] áo anh cũng được hay bắt anh nói chuyện với cô, anh cũng đều sẽ ngoan ngoãn làm theo.
Giống như anh đã trở thành món đồ chơi mà cô thích nhất.
Thời Lục thích cảm giác khống chế người khác.
Ở trường học, bọn họ đứng trên sân thượng, dưới ánh hoàng hôn mà nhẹ nhàng hôn môi.
Về đến nhà, bọn họ ở biệt thự, nếm thử một ít sự điên cuồng.
Hứa Túc Dã đã từng nghĩ rằng, anh và Thời Lục không giống nhau, là bởi vì tiền.
Cho nên bốn năm kia, anh cố gắng làm việc, kiếm tiền, đến cuối cùng cũng trả hết nợ và có được như hiện tại.
Chỉ là sau này anh mới bừng tỉnh.
Hứa Túc Dã với đôi mắt đen nhánh, trống rỗng ở trong biệt thự, cô đứng trên cầu thang, đầu ngón tay lạnh lẽo xẹt qua cổ anh một cách chậm rãi, khiến cho da đầu anh tê dại, run rẩy.
Như thế kết thành hợp đồng.
Từ đó, anh cũng hoàn toàn nghe theo cô.