Buổi tối, Vân Tam Đông vẽ xong mở đầu của bộ truyện tranh "Thuần hóa" nên đã mời Thời Lục đến xem.

Thời Lục ăn cơm tối xong thì ra cửa, Hứa Túc Dã muốn đưa cô đi nhưng cô từ chối.

Cô đứng trong thang máy đợi. Nửa phút sau, cửa thang máy dần dần mở ra, bên trong là một cô gái mặc váy đen, tóc xoăn, trên tay còn cầm một chiếc áo âu phục quen thuộc.

Khi nhìn thấy Thời Lục, ánh mắt của cô ta lập tức thay đổi, nhưng rất nhanh trở lại bình thường như không có chuyện gì, rồi cô ta đi ngang qua Thời Lục.

Bởi vì thang máy đi lên, nên Thời Lục không đi vào. Cô vẫn tiếp tục chờ cho tới khi thang máy đi xuống.

Trong hành lang vắng vẻ, yên tĩnh. Cuộc nói chuyện giữa Hứa Túc Dã và cô gái kia rất rõ ràng

"Hứa tổng, trợ lý Diêu có việc, nên tôi thay anh ấy đưa hợp đồng tới cho anh. Đây là áo khoác của anh, là do lúc trước tôi quên đưa cho anh."

"Ừ."

Có thể là Hứa Túc Dã nhận thấy được cô gái kia còn chưa đi nên hỏi thêm một câu: "Còn có chuyện?.

Trừ Thời Lục ra lúc đối mặt với những người khác, giọng nói của Hứa Túc Dã luôn lạnh nhạt thờ ơ, không có nhiệt độ.

Nhưng anh như vậy lại bởi vì giọng điệu cao không với tới mà làm cho người khác cảm thấy từ tính và hấp dẫn.

"Hứa tổng, tôi còn có một chuyện muốn báo cáo với anh. Có thể sẽ mất nhiều thời gian, nếu anh có thời, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện được không?".

Thời Lục nghe đến đây thì thang máy đột nhiên mở ra, sau đó cô không lưu luyến nhanh chống bước vào thang máy.

Cô không tò mò vì sao cô gái kia lại trang điểm giống cô, cũng không tò mò chuyện mà cô gái kia nói là gì và vì sao áo của Hứa Túc Dã lại có trong tay người phụ nữ đó.

Nhưng cô vẫn tức giận.

Không phải vì ghen, cả người Hứa Túc Dã đều bị cô nắm chắt trong lòng bàn tay, cô không cần ghen.

Chỉ là vì anh không xử lý tốt việc riêng của mình, khiến cho cô biết được chuyện này làm cô không vui.

Đến nhà Vân Tam Đông, Thời Lục đọc được vài trang mở đầu của "Thuần hóa".

Ngoại hình của nhân vật chính mô phỏng theo cô và Hứa Túc Dã. Cô có đôi mắt đào hoa đa tình, còn đôi mắt anh thì đen nhánh và lạnh nhạt.

Mở đầu là bắt đầu từ hồi bọn họ học cấp 2.

Dưới cái nắng ấm áp, bọn họ mặc đồng phục trắng xanh sạch sẽ, ngồi cùng nhau trong phòng học sáng sủa.

Trên bục giảng là giáo viên đang giảng bài, bụi phấn trắng bay trong không khí.

Dưới bục giảng cuối lớp, Thời Lục đang ghé vào bàn ngủ gà ngủ gật. Trước mặt Hứa Túc Dã đặt hai quyển sách, đồng thời anh cũng đang tìm những nội dung quan trọng trong hai quyển sách đó ghi vào trong vở.

Tận dụng thời gian trống lúc giáo viên đang xóa bảng, anh sẽ nghiên đầu chăm chú nhìn cô ngủ.

Thời gian như trở lại trước kia.

Thời Lục nhìn cảnh tượng trong truyện tranh, suy nghĩ của cô bỗng quay về rất nhiều năm trước.

Hình ảnh trong trí nhớ của cô và truyện tranh trước mắt hòa làm một.

Người trong tranh dần dần trở nên sống động. Một chút biến thành bộ dáng thiếu niên thời kỳ học sinh sạch sẽ và ưu tú.

Thời Lục mở mắt ra, sau đó nhìn thấy một cảnh tượng mà mãi mãi không thể nào quên được.

Làn gió ấm áp thổi bay bức màn, ánh sáng được tiến vào, dừng ở thiếu niên ngồi bên cạnh cô chiếu lên làn da trắng nõn gần như trong suốt của anh. Ngay cả lông tơ nhỏ trên mặt anh cũng có thể thấy được rõ ràng. Anh quay về phía cô, hơi thở ẩm ướt phả vào tai cô.

Ở trước mặt Thời Lục, anh gần như không có tính tình. Mặt mài mãi mãi dịu dàng, nhìn cô sâu sắc.

Cho đến khi Vân Tam Đông phát ra âm thanh cắt ngang dòng suy nghĩ của Thời Lục.

"Mạo Mạo, điện thoại của cậu luôn đổ chuông kìa" Vân Tam Đông chỉ vào chiếc điện thoại màu đen đang vang trên bàn.

Cô tắt điện thoại, hoàn toàn phớt lờ cuộc gọi và tin nhắn của Hứa Túc Dã. Ngoài ra còn có tấm ảnh chiếc áo khoác vừa rồi bị vứt ra thùng rác.

Cả đêm Thời Lục không về. Cho dù biết cô ở nhà bạn an toàn, Hứa Túc Dã vẫn trằn trọc suốt đêm.

Trên thực tế trong lúc nói chuyện với thư ký Lâm, sự chú ý của anh vẫn luôn đặt ở người bên cạnh thang máy. Tự nhiên anh có thể nghe được thang máy đến lúc nào, khi nào cô rời đi. Cô nghe thấy.

Hứa Túc Dã muốn thử giải thích và nhận lỗi với cô, nhưng những tin nhắn đều như đá chìm đáy biển không có phản hồi.

Quan hệ của bọn họ vẫn luôn bất bình đẳng.

Anh không có quyền hỏi Thời Lục bất kỳ chuyện gì, nhưng Thời Lục có thể khống chế mọi thứ của anh.

Hôm nay sự xuất hiện đột ngột của cô gái này, khiến cho Thời Lục không vui. Làm cô cảm thấy đồ vật của mình bị người khác nhìn ngó, trong lòng không thoải mái.

Cho nên, cô muốn trừng phạt anh, khiến cho anh cảm thấy như đang trong đống lửa. Chịu đủ dày vò cả đêm không ngủ

Cô thay đổi quá nhanh.

Để bù đắp cho những tiếc nuối của anh, cô có thể làm những việc không phải sở trường của bản thân mình. Cố gắng hết lần này đến lần khác, ngay cả khi bị nhiều người quay quanh bị người khác lừa cũng không tức giận.

Lúc cô hiểu lầm anh xảy ra chuyện, trong lòng tràn đầy lo sợ. Nhưng sau khi phát hiện anh vẫn bình yên, cả người cô đều được thả lỏng lại.

Cô sẽ nhớ rõ mà mua quà tặng cho anh.

Đồng dạng là cô, sau khi được an ủi không chút lưu luyến dứt khoác ra đi.

Trong thời gian chia xe gần như không liên lạc gì với anh.

Sẽ ở lúc anh không xử lý tốt chuyện của mình, làm cô không vui. Thậm chí không cho anh cơ hội giải thích

Ở bên cạnh Thời Lục nhiều năm như vậy, cô luôn là như vậy.

Trong một giây trước, cô có thể vì yêu mà làm tất cả dù phải trả giá, thậm chí là chết vì anh. Nhưng giây tiếp theo, cô có thể đạp lên người anh thờ ơ để anh cút.

Tính cách của Thời Lục cực đoan, lúc cô tốt cũng tốt hơn so với bất kỳ người nào khác. Nhưng lúc cô tệ cũng có thể tệ hơn so với bất kỳ người nào.

Một bên Hứa Túc Dã bị tính cách thất thường của cô tra tấn, một bên anh si mê cô, khó có thể kìm chế được.

Mặc kệ là con người cô tốt hay xấu thì cô để làm anh thích gần như b3nh hoạn.

Hứa Túc Dã không thể phân biệt được, bản thân bị Thời Lục thuần hóa nên mới có thể có những ý nghĩ méo mó như thế này.

Hay là không có liên quan gì đến Thời Lục.

Con người anh cố chấp như vậy, một khi đã yêu sâu đậm. Trời sinh sẽ đánh mất lý trí hoàn toàn, mất đi cái tôi của mình.

______

Cao ốc tổng bộ Diệp Luật.

Người đàn ông trẻ tuổi mặc vest được mời vào văn phòng.

Diêu Lập nói: “Văn tổng hay là trước tiên ngài vào văn phòng đợi một chút, Hứa tổng đang họp, chắc khoảng 10 phút nữa có thể kết thúc.”

Văn Mạc Đình kéo kéo cà vạt thản nhiên ngồi xuống ghế sofar. Để ý đến đồ trang trí bằng thủy tinh trên bàn trà, anh ta tiện tay cầm lên thưởng thức. Không ngẩng đầu lên nói: “Được, cậu đi xuống trước đi.”

Diêu Lập đã quen với tính khí bất thường của anh ta, cúi đầu đóng cửa ra ngoài.

Văn Mạc Đình và Hứa Túc Dã là người quen cũ, hợp tác qua nhiều lần rất tin tưởng lẫn nhau, bởi vậy anh ta có thể ở phòng làm việc đợi một mình.

Đặt đồ trang trí xuống, tầm mắt Văn Mạc Đình tùy tiện quét một vòng.

Dường như không có gì khác biệt so với trước đây, văn phòng rất hiện đại. Tông màu chủ đạo là xám và trắng. Ngoài ra sạch sẽ và ngăn nấp, tài liệu được sắp xếp một cách cẩn thận trên bàn giống như đặc biệt thu dọn sạch sẽ đang đợi đài truyền hình đến phỏng vấn bất cứ lúc nào.

Một nơi sạch sẽ đơn giản như vậy đột nhiên xuất hiện nhiều hơn một con robot, mà còn là màu xanh da trời. Cực kì giống robot đồ chơi trẻ em, có vẻ rất bất ngờ. Văn Mạc Đình tò mò đứng dậy. Một bên nhìn robot, một bên đi về hướng nó.

Bởi vì ánh mắt quá mức chuyên chú, chân anh ta va phải ghế sofar suýt ngã. Văn Mạc Đình nhờ vào tay vịn ổn định thân mình, tiếp tục tiến về hướng đó.

Anh ta dừng lại trước mặt con robot. Trên bàn, con robot được đặt phía bên gốc phải, ngắn hơn cánh tay người một chút.

“Sản phẩm mới?” Văn Mạc Đình lẩm bẩm.

Anh ta hắng giọng, cúi xuống hét vào con robot: “Tiểu Luật, Tiểu Luật.”

Robot trí năng của Hứa Túc Dã tham gia vào quá trình phát triển, thiết lập tên gọi ban đầu đều là “Tiểu Luật”. Nếu như nó là một con robot được phát triển bởi một nhân viên chủ quản khác của Công nghệ Luật Diệp thì tên sẽ khác. Sau khi người dùng nhận hàng có thể đổi một cái tên mình thích.

Văn Mạc Đình giống như một kẻ ngốc hét nửa ngày cũng không nghe được bất kì động tĩnh nào của người máy.

Anh ta cũng đã thử tên của những nhân viên chủ quản khác vẫn không có âm thanh.

“Vẫn chưa cài đặt hệ thống nhận dạng giọng nói sao?” Văn Mạc Đình xúc động chạm vào đầu người máy, cũng không chạm được vào bất kì thứ gì tương tự công tắc.

“Kì lạ, làm sao mà con robot này giống đồ chơi của con trai tôi đến vậy? Hiện tại đang thịnh hành phong cách cổ điển thô như này sao?”

Có tiếng bước chân ở cửa, tay nắm chuyển động, Hứa Túc Dã đẩy cửa bước vào. Anh vừa nâng mắt liền thấy hành động của Văn Mạc Đình, ánh mắt ngưng trọng, giọng nói ngay lập tức trở nên khẩn trương: “Đừng động vào.”

Văn Mạc Đình vốn dĩ đã hết hứng thú với con robot nhỏ này, nhưng thấy Hứa Túc Dã biểu hiện để ý như vậy anh ta đột nhiên thay đổi chủ ý. Anh ta ôm con robot vào lòng: “Đây là sản phẩm mới nghiên cứu của anh à? Có tác dụng gì?”

Hứa Túc Dã nhíu mày, nhìn anh ta ôm con robot trên tay, từng bước tiến về anh ta: “Không phải, để nó xuống đi.”

Văn Mạc Đình ấu trĩ ôm con robot, rồi lùi lại phía sau. Anh ta và Hứa Túc Dã đều bị ngăn cách bởi một cái ghế sofar, giống như anh đến, tôi trốn.

“Không thể nào, không phải sản phẩm mới cậu khẩn trương như vậy làm gì?’ Văn Mạc Đình lắc nhẹ nghi ngờ nói: “Con robot này sao lại nhẹ như vậy? Không phải công ty các người đang thực hiện cải tiến thuật toán xử lý hình ảnh sao? Đây là lén lút thay đổi rồi? Nhưng mà cải tiến trọng lượng có tác dụng gì?”

“Đó chỉ là một món đồ chơi.” Hứa Túc Dã nhíu mày thấp giọng nói có hơi khó chịu. Lại lo lắng rằng Văn Mạc Đình vô tình làm rơi đồ chơi, đành phải tạm thời kiềm chế tính khí.

“Tôi không tin.”

Hứa Túc Dã đi đến trước bàn làm việc mở ngăn kéo, lấy điều khiển từ bên trong ra ấn nút màu đỏ.

Mắt của robot luân phiên phát ra ánh sáng đỏ xanh, tương tự như lúc ultraman bắng ra tia laser âm thanh ồ ồ mơ hồ. Nghe không giống sản phẩm có chi phí sản xuất trăm vạn.

Hứa Túc Dã lại bấm một cái nút màu xanh, tay chân của robot bắt đầu vẫy một cách vụng về.

Lúc này Văn Mạc Đình mới tin anh ta trả robot lại cho Hứa Túc Dã: "Một món đồ chơi cũng xứng đáng cho cậu coi như bảo bối sao? Tôi nghĩ rằng đây là sản phẩm mới xuyên thế kỷ."

Hứa Túc Dã tắt công tắt, lại cẩn thận đặt robot trở lại vị trí cũ.

Anh quay lưng về phía Văn Mạc Đình, ánh mắt phức tạp khó hiểu.

Đêm qua Thời Lục không quay lại, hôm nay sáng sớm anh đã rời khỏi nhà Thời Lục, cũng không đợi cô.

Anh cố gắng liên lạc với Thời Lục, nhưng phương thức liên lạc đã bị cô ấy đưa vào danh sách đen.

May mắn định vị cô vẫn còn ở vị trí cũ, không di chuyển. Chắc vẫn còn ở nhà bạn, ít nhất cô rất an toàn.

Nếu không anh thật sự không biết bản thân mình sẽ làm ra việc gì.

"Hứa Tổng? Hứa Tổng?" Giọng nói của Văn Mạc Đình cắt ngang mạch suy nghĩ của Hứa Túc Dã.

Anh xoa xoa lông mày, nét mặt rất nhanh khôi phục lại bình thường. Ngồi xuống đối diện Văn Mạc Đình: "Nếu vẫn còn chuyện như lần trước, vậy thì tôi nghĩ rằng chúng ta không cần tiếp tục trao đổi nữa."

"Về mặt giá cả thì vẫn còn có thể thương lượng." Tư thế ngồi của Văn Mạc Đình cẩn thận hơn nhiều. Anh ta nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay.

Chỉ là Hứa Túc Dã dùng đôi mắt đen im lặng nhìn anh ta, không nhìn ra quá nhiều hứng thú: "Không phải là về vấn đề giá cả. Luật Diệp không thiếu tiền. Chỉ là kĩ thuật lõi của chip không phải hàng hóa."

"Công nghệ chip của các người tân tân khổ khổ nghiên cứu ra, tôi đây không biết ngại mà trực tiếp mở miệng mua nó. Chỉ là hi vọng bên phía các người có thể cử một vài vị cố vấn qua, khi nào chip gặp sự cố cũng có thể khắc phục." Chỉ cần đưa người vào tay anh ta, lại dùng lợi ích to lớn mê hoặc không lo không lấy ra được thứ gì.

"Mấy người bộ phận nghiên cứu tùy cậu lựa chọn, 10 ngày sau trả lại tôi." Nói xong Hứa Túc Dã đứng dậy ngồi vào phía sau bàn làm việc, mở sổ ghi chép ra bắt đầu sắp xếp bưu kiện nội bộ. Giống như hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của người khác.

Thái độ của anh lại khiến cho Văn Mạc Đình cảm thấy do dự rằng có phải lừa gạt hay không.

Ngộ nhỡ người của Diệp Luật cố tình dẵn dắt bọn họ nghiên cứu sai cách thì làm sao?

Nhưng Hứa Túc Dã không giống loại người phải dùng thủ đoạn như thế này. Anh cũng không cần dùng những thủ đoạn nhỏ như vậy.

Trong lòng Văn Mạc Đình rất bối rối, sau cùng, anh ra quyết định rời đi trước. Trong đầu anh ta đột nhiên lóe lên một vấn đề then chốt: "Cậu không có một chút lo lắng tôi ăn cắp công nghệ của các người, nguyên nhân chỉ có một công nghệ chip của các người không phải được nghiên cứu ra từ bộ phận nghiên cứu và phát triển. Là cậu dẫn đầu tạo ra nó, đúng không?"

Cùng thân phận là người đầu tư của anh ta không giống nhau, Hứa Túc Dã là tay trắng tạo dựng sự nghiệp, xuất thân kĩ thuật. Lúc Hứa Túc Dã còn chưa tốt nghiệp, anh là một thiên tài ngành AI chạm tay là bỏng. Năm đó rất nhiều công ty lớn đưa cành ô liu cho anh nhưng cuối cùng đều bị từ chối.

Dựa vào khứu giác nhạy bén và kỹ thuật vượt trội so với những công ty cùng ngành mà Luật Diệp luôn vững vàng ở vị trí dẫn đầu trong ngành. Ngay cả CEO của công ty họ cũng xuất thân kỹ thuật, những công ty khác tự nhiên không bằng.

Hứa Túc Dã không trả lời, tùy ý để anh ta nhìn. Đầu cũng không di chuyển tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính để sử lý công việc.

Trong lòng của Văn Mạc Đình đã có đáp án, đành phải thất vọng rời đi "Haiz, lần này lại thua cậu rồi."

Sau khi anh ta rời đi, văn phòng lớn như vậy lại lần nữa khôi phục sự im lặng.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất tiến vào chiếu lên gạch lát sàn sáng sủa ấm áp.

Hứa Túc Dã ngừng làm việc, lại nhìn về hướng con robot lần nữa. Do dự hết lần này đến lần khác, anh lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Thời Lục.

Vẫn chưa kết nối được.

Chiến tranh lạnh đơn phương của bọn họ kéo dài một tuần mới kết thúc.

Thời Lục cuối cùng cũng xuất hiện.

Nhìn thấy cô trái tim treo trên cổ của Hứa Túc Dã cuối cùng cũng hạ xuống.

Thời Lục thu dọn hành lý ngay khi quay lại, giống như chỉ tạm thời ở lại sẽ sớm rời đi.

Hứa Túc Dã trong lòng rất lo lắng, không nhịn được nắm lấy cổ tay của cô.

Thời Lục dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía anh. Đôi môi tươi tắn cũng không có độ ấm.

"Người hôm đó là thư ký Lâm, lúc họp áo khoác của anh rơi lại phòng họp. Vốn dĩ nên là Diêu Lập đưa cho anh, không biết như thế nào lại đến tay của cô ta. Anh đã thông báo cho bộ phận nhân sự để cô ta đi. Anh và cùng cô ta không có bất kì liên quan nào."

Vì sợ Thời Lục sẽ mất kiên nhẫn bỏ đi không nghe anh nói. Hứa Túc Dã nhìn vào mắt cô một hơi giải thích rõ mọi việc.

Nói xong, anh khẩn trương thấp thỏm chờ đợi Thời Lục trả lời, giống như là đợi tuyên án.

Ánh mắt lạnh băng của Thời Lục từ trên người anh lướt qua, mang lại cảm giác lạnh băng dính dính ướt át như một con rắn, khiến cho lòng người run sợ.

Cô lạnh nhạt mở miệng: "Còn có lần sau...."

"Chắc chắn không." Hứa Túc Dã không đợi cô nói ra nửa câu sau, lập tức kiên định cam đoan ánh mắt không tránh né.

Thời Lục nhướng mày, lúc này mới hài lòng.

Cô kéo tay ra, thu dọn tất cả đồ đạc mang ra ngoài.

Hứa Túc Dã khẩn trương nhìn về hướng cô: "Em muốn đi đâu?"

"Mất đồ."

"Anh đi tìm thay em."

Thời Lục nhìn anh, cuối cùng, cô vẫn đặt đồ xuống, rồi đi đến trước bàn uống một ly nước. Cô đang vui mừng vì không cần chạy vặt.

Sau khi Hứa Túc Dã quay lại, nhìn thấy Thời Lục ngồi trên ghế sofar chơi điện thoại giống như chưa từng rời đi.

Nếu không phải những ngày qua anh đã chịu đủ đau đớn cùng lo lắng, Hứa Túc Dã sẽ nghĩ rằng một tuần trước không có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, thì cô đồng ý quay lại là được rồi.

Cuộc sống cứ yên bình trôi qua.