Edit: Olwen_5

Say rượu xong tỉnh dậy, huyệt thái dương của Thời Lục có chút đau.

Thời Lục nheo đôi mắt lại, chịu đựng đầu đau mà ngồi dậy. Hơi chút dừng lại trong chốc lát, cô cầm lấy ly nước đặt trên tủ đầu giường, uống một hớp nước lạnh.

Nước lạnh trôi xuống cổ họng, ký ức tối hôm qua bỗng dưng hiện lên.

Cô bị lời nói của Giang Thừa làm cho kích động, không cẩn thận lại uống say, cùng A Đông về nhà, lại nhận sai phòng, làm cho phòng đó bị khóa....

Động tác uống nước của Thời Lục dừng lại, ngẩn ra một cái.

Tối hôm qua, cô giống như gặp lại Hứa Túc Dã.

Chờ Thời Lục mặc xong quần áo rồi xuống giường, Vân Mùa Đông đã sớm tỉnh lại, lúc này đang nhàn rỗi viết truyện tranh.

"Lục Lục, cậu có chỗ nào không thoải mai sao?" Nhìn thấy cô rời giường, Vân Mùa Đông buông bút xuống, từ trên sô pha bò dậy, đeo dép lê đi tới phòng bếp bên kia "Tớ nấu cháo, ở phòng bếp hâm nóng lại, rồi tớ múc cho cậu một chén."

"Không cần, A Đông." Thời Lục đáp lại.

Ký ức mơ hồ, cô nhớ tối hôm qua gặp mặt người nọ mặt, lại nhớ rõ hắn nhìn đôi mắt của cô, đen nhánh, trầm tĩnh, giống đêm mưa dưới ánh đèn, xuyên thấu qua mưa bụi, lờ mờ chiếu lên.

Cho nên Thời Lục khẳng định người nọ chính là Hứa Túc Dã.

Trừ hắn ra, sẽ không có ai dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.

"Không có gì." Vân Mùa Đông biết cô khách sáo, cười cười rồi đi vào trong phòng bếp, mang ra một chén cháo gạo.

"Lục Lục, cậu cùng bạn trai cũ ở cùng một nơi, hơn nữa lại là đối diện?" Vân Mùa Đông tùy ý nhắc tới.

Thời Lục theo bản năng nói "trùng hợp" nhưng lời nói đến bên miệng, cô bỗng nhiên nhớ tới một chuyện gì đó.

Thời gian cô và Hứa Túc Dã chia tay, hắn đang chuẩn bị gây dựng sự nghiệp, từng cố ý hỏi qua cô, nên lấy tên công ty là gì.

Thời Lục không trả lời.

Sau đó, hắn lại hỏi lần nữa, dùng tên của hai người bọn họ có được không.

Cô còn cười lại với hắn.

Ngày ký hợp đồng thuê căn hộ, người môi giới hỏi nàng kia gia công ty tên gọi cái gì?

Luật Diệp Khoa Học Kỹ Thuật.

Luật, Diệp.

Cô đã hứa sẽ Hứa Túc Dã trụ ở lại nơi đây, có hai loại khả năng có thể giải thích.

Một loại, chỉ do trùng hợp. Công ty của Hứa Túc Dã ở gần nơi này, ở đây là hết sức bình thường.

Mà cô thích hưởng thụ, cho nên lựa chọn nơi này, bọn họ trùng hợp ở đối diện nhau.

Một loại khác, chính là Hứa Túc Dã âm thầm lựa chọn.

Nếu là trước đây, cô sẽ khẳng định là khả năng thứ hai.

Nhưng hiện tại, Thời Lục cảm thấy khả năng thứ nhất lại càng hợp lý hơn.

Rốt cuộc Hứa Túc Dã đối với cô đã sớm không còn nữa lúc trước nữa.

Tối hôm qua mang theo men say, hỏi hắn chuyện kia, hắn đã phủ định.

Ở trong lòng hắn, hẳn là vẫn còn hận cô.

"Trùng hợp" Cuối cùng, Thời Lục vẫn là trả lời như vậy.

Vân Mùa Đông nhìn không ra nhưng vẫn không tin, tóm lại, không tiếp tục hỏi nữa.

Thời Lục ngồi ở trước bàn ăn thất thần mà húp cháo.

"Lục Lục, cậu rốt cuộc nghĩ như thế nào?".

"Cái gì?".

"Cậu còn thích hắn sao?".

Cái muỗng ở trong chén vô ý thức mà khuấy, Thời Lục rũ lông mi xuống, thở dài nói "Không biết"

Nhớ tới Hứa Túc Dã, cô cảm thấy rất phức tạp. Không thể phủ nhận cảm xúc áy náy và hối hận xâm chiếm, thích có vài phần, cô đều không hiểu rõ lắm.

"Vậy cậu có nghĩ sẽ quay lại với hắn không?".

Thời Lục rơi vào trầm tư.

Thật lâu sau, cô nhẹ nhàng gật đầu "Ừ".

Ở bên Hứa Túc Dã nhiều năm, trước sau hắn đều nhân nhượng cô.

Tính cách Thời Lục vặn vẹo lại ngạo mạn, không đem hắn để vào mắt, cao hứng liền khi dễ hắn, không cao hứng thì mặc hắn hèn mọn khẩn cầu, cô đều không để ý tới, coi hắn như một món đồ chơi.

Tâm tính cô thay đổi thất thường, làm cho hắn lo âu bất an, lo được lại lo mất.

Thời Lục trơ mắt nhìn, Hứa Túc Dã từ trước có khí phách hăng hái của thiếu niên, ở bên cô dần làm hắn trở nên cố chấp.

Thời Lục biết, mối quan hệ của bạn họ rất kì lạ, hợp rồi lại tan, cuối cùng vẫn cứ giẫm lên vết xe đổ.

Nhưng cho dù như vậy, cô cũng không nghĩ sẽ cắt đứt với hắn hoàn toàn.

Cô không nghĩ sẽ buông tha cho hắn, cũng không nghĩ sẽ buông tha cho chính mình.

Cho dù là tra tấn nhau, cũng tốt hơn buông bỏ, giải thoát rồi, cũng chỉ có mình cô lưu luyến.

Vân Mùa Đông nhịn không được khuyên nhủ "Lục Lục, đều đã qua 4 năm, tớ cảm thấy cậu có thể thử bắt đầu một mối tình khác".

Thời Lục tự giễu: "Tớ cũng nghĩ thế".

Nhưng lại là làm không được.

Yêu đương với Hứa Túc Dã nhiều năm, cô đời này không thể yêu người khác nữa rồi.

Vân Mùa Đông nhớ lại tối hôm qua nhìn thấy nam nhân kia, đầu tiên nghĩ đến Thời Lục nắm cổ áo người nọ, người nọ lại từ đầu tới cuối đều chưng ra bộ dáng bình tĩnh dị thường.

Biểu hiện của hắn ngay lúc đó thậm chí giống như không có máu có thịt, có cảm xúc của con người.

Người nọ có khí chất văn nhã, tuấn tú, lại không giống những nam nhân khoe khoang khác, ngược lại trầm tĩnh, ít lời.

Hắn quá mức bình tĩnh mang đến cho người khác cảm giác quái dị.

Tối hôm qua, Thời Lục hỏi hắn, hắn lại dùng ánh mắt không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Thời Lục, tròng mắt đen nhánh, thanh âm lạnh lẽo, nói ra đáp án phủ định.

Nhưng Vân Mùa Đông trong lòng có một loại trực giác -- 4 năm trôi qua, hắn cũng không có thực sự buông Thời Lục.

Người kia cảm tình hẳn thực là phức tạp

Vân Mùa Đông đi rồi, Thời Lục chịu không nổi đau đầu, liền ngủ một giấc.

Một giấc ngủ dậy, ngoài cửa sổ nổi lên cơn mưa to, trời tối đen như mực.

Thời Lục nhìn đồng hồ, mới 4 giờ rưỡi chiều.

Cô đứng dậy, mặc áo ngủ màu đen rồi xuống giường, chân trần đi đến bên cửa sổ sát đất, ngồi xuống, nhìn bên ngoài cửa sổ đang mưa to, lấy ra một điếu thuốc, bật lửa lên.

Thời Lục không bật đèn, không có ánh sáng trong phòng, chỉ có cô với đầu ngón tay kẹp điếu thuốc phát ra ánh lửa.

Ngoài cửa sổ, rừng cây bị nước mưa làm ướt nhẹp, xanh ngắt nhưng lại ướt át.

Thời Lục tựa đầu lên cửa kính lạnh lẽo, ánh mắt vô định đến phát ngốc.

Bỗng di động vang lên một tiếng, là Giang Thừa gửi tin nhắn tới cho cô.

Giang Thừa: [Đại tiểu thư, đừng không để ý tới tôi, tôi ngày hôm qua có nói gì sai sao?]

Trước đó, hắn còn gửi tới ba bốn tin nhắn, chính là hỏi cô có về đến nhà an toàn không.

Chỉ là Thời Lục không để ý tới. Hiện tại thấy được, cũng không nghĩ sẽ trả lời lại.

Cô đang chuẩn bị đóng màn hình điện thoại lại, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, mở Wechat lên rồi gõ một dãy số điện thoại, đưa những con số mà cô khắc sâu trong lòng gõ ra.

Tài khoản của cô vẫn là không bị người nọ cho vào danh sách đen.

Thời Lục tắt nguồn điện thoại.

Cô nhắm mắt lại, dùng sức hô hấp vài cái, mới một lần nữa mở ra di động lên, ở trên WeChat tìm tòi trong khung tìm kiếm, lại lần nữa đưa dãy số vừa nãy vào.

Ra tới kết quả ở phần tìm kiếm là một tài khoản ki có ảnh đại diện, nick name chỉ có một dấu chấm câu.

Cô nhéo nhéo đầu ngón tay lạnh lẽo, hạ quyết tâm gửi đi lời mời kết bạn.

Gửi đi xong, Thời Lục liền đem điện thoại ném sang một bên.

Cô dựa vào cửa sổ lại lần nữa ngủ, một lúc sau màn hình điện thoại lại lần nữa sáng lên, đồng thời vang lên âm thanh nhắc nhở.

Thời Lục cầm lấy điện thoại, nhìn chăm chú vào màn hình "Lời mời kết bạn đã được chấp nhận, hiện tại bạn có thể gửi tin nhắn cho đối phương" đầu óc cô trong nháy mắt bỗng thanh tỉnh.

Cô tuy rằng gửi lời mời kết bạn, nhưng cũng không ôm quá nhiều hy vọng, không nghĩ tới Hứa Túc Dã sẽ thật sự đồng ý.

Bốn năm trước, là Thời Lục xóa kết bạn với hắn. Lúc ấy, trong lòng cô cho rằng Hứa Túc Dã rất nhanh sẽ chủ động cúi đầu làm hòa, cho dù không phải hắn sai, cũng sẽ khép nép mà nói xin lỗi.

Nhưng lần đó, Hứa Túc Dã rốt cuộc cũng không chủ động liên hệ lại cô.

Thời Lục kiêu ngạo không cho phép cô cúi đầu.

Vô số đêm, cô tìm WeChat của Hứa Túc Dã, đều chỉ nhìn nick name của hắn đến phát ngốc, chưa từng gửi đi một lời mời kết bạn nào.

Thời Lục vào phần bạn bè của Hứa Túc Dã thì không có, chỉ có vài công ty hợp tác tuyên truyền, nhìn không ra đời sống riêng tư của hắn.

Trước kia ở bên nhau, cô thấy qua Hứa Túc Dã bạn cùng phòng hồi đại học của hắn nửa đùa nửa thật muốn chụp ảnh cùng hắn, nhưng đều bị hắn từ chối. Hiện tại người bạn kia đã không còn thấy, hẳn là bị hắn xóa đi rồi.