Cẩn thận hồi tưởng lại, Chương Hoa cảm giác bản thân đúng là điên cuồng.

Vì Tố Tu mà nam phẫn nữ trang, vì Tố Tu mà tranh phong ngật thố, vì Tố Tu mà sử dụng hết tất cả thủ đoạn hạ lưu. Dây dưa năm trăm năm, cũng bị phớt lờ năm trăm năm, nhưng kết quả vẫn là không thể buông tay, không bỏ được.

Hắn thầm thở dài một hơi, sau khi chỉnh lại bộ váy trên người, cũng chỉnh lại trang sức gắn trên đầu, chẳng mấy chốc đã lấy lại tinh thần, lần nữa nở nụ cười, bước nhanh đuổi kịp Tố Tu.

Tố Tu hiển nhiên không để ý đến hắn.

Ngược lại Chương Hoa cũng không để ý chuyện đó, một mình người sôi nổi, cười cười nói nói đến thích thú.

Hai người bọn họ thi triển tiên thuật, cưỡi gió mà đi, cũng không lâu lắm đã đến Thúy Phong Sơn.

Thúy Phong Sơn kia chính là một tòa tiên sơn ở nhân giới, bởi vì nơi này là một vùng đất hoang vu, dấu vết con người rất hiếm, môi trường thanh tịnh và đẹp đẽ. Tố Tu ở dưới chân núi xây một tòa nhà lớn, thường ngày đóng cửa mà ở, gần như không hề bước chân ra khỏi nhà.

Bởi vì nguyên do này, cách mấy ngày Chương Hoa sẽ đến Thúy Phong Sơn một chuyến, mặc dù phần lớn đều bị sập cửa vào mặt, nhưng lại như cũ kiên trì không ngừng, trăm lần bẻ cũng không cong, cuối cùng từng cọmg cỏ trên núi cũng nhớ kỹ. Giờ phút này tự nhiên cũng quen thuộc mà tiêu sái đến trước cổng lớn, cười nói: “Hôm nay có thể để cho ta vào ngồi một chút không?”

Tố Tu không đáp lại, chỉ lầm lủi tiến lên mấy bước, đẩy cửa vào...

Chương Hoa biết y tuyệt đối sẽ không đáp ứng, cho nên cũng không hỏi nhiều hơn nữa, chỉ nheo mắt nhìn khe hở ở giữa hai cánh cửa, đột nhiên cúi đầu nhào tới. Ai ngờ Tố Tu đã nhanh hơn một bước đóng cổng lớn lại, hắn chẳng những không thuận lợi chui vào, trái lại đụng đầu vào cửa, đau đến nhe răng trợn mắt, oa oa kêu to.

“Không sao.” Chương Hoa vuốt vuốt chỗ đau trên trán, cắn răng mỉm cười, “Dù sao ta vẫn còn một chiêu.”

Vừa nói, vừa xoay người thật nhanh, chạy nhanh một vòng quanh tường rào thật cao, đi tới cổng sau dưới một gốc cây cổ thụ cao lớn. Hắn vốn là muốn leo cây nhảy vào trong sân, nào biết vừa giương mắt nhìn, trên cây đã có trước một người đang trèo lên.

“Tam công chúa?”Sau khi Chương Hoa thấy rõ dung mạo người nọ, không khỏi hô lên, “Tại sao ngươi lại ở đây?”

“Sao? Rất ngạc nhiên sao? Ta đường đường là Đông Hải Tam công chúa, dùng thuốc xổ đã muốn đối phó với ta sao?” Lúc đang nói, động tác vẫn tiếp tục hướng lên.

Chương Hoa thấy thế, vội vàng chạy tới, cũng trèo lên cây.

“Nha đầu chết tiệt kia, chỗ này là ta phát hiện trước!”

“Nhưng người trèo lên cây trước là ta.”

“Tại sao mỗi lần ngươi đều giành với ta?”

“Những lời này ta hỏi mới đúng? Rõ ràng là nam nhân, lại thích ăn mặc giống nữ nhân, thật không biết xấu hổ?”

Chương Hoa cùng Long Định Châu  đều có đạo hạnh ngàn năm, chỉ cần tùy tiện thi triển một tiên thuật, là có thể nhẹ nhàng vượt qua hàng rào. Nhưng bọn họ vì không muốn bị Tố Tu phát hiện, không thể làm gì khác hơn là dùng phương pháp nguyên thủy nhất – leo cây, tiện thể đá cắn đánh chửi nhau một phen.

Cũng không lâu lắm, hai người liền phân định thắng thua.

Dù sao Chương Hoa cũng là nam tử, khí lực hơn xa Long Định Châu một bậc, cho nên rất nhanh đã bỏ rơi nàng phía sau, cười lớn nhảy lên tường rào. “Haha, ngại quá. Tam công chúa, ta đi trước một bước.”

Song, tiếng cười chưa dứt, cả người hắn đã té thẳng xuống, nặng nề ngã xuống đất.

...... Hôm nay,  đã ngã ba lần.

Mặt Chương Hoa hướng xuống mặt đất, ngọ ngoạy hồi lâu, mới miễn cưỡng đứng dậy, áo quần xốc xếch, mặt dính đầy bụi, bộ dáng hết sức chật vật. Nhưng hắn dường như đã quen với những thất bại này, chỉ tùy tiện lau sạch mặt một chút, liền khôi phục lại nụ cười, sãi bước đi về phía trước.

Tòa nhà này của Tố Tu mặc dù có diện tích khá lớn, nhưng bên trong đều là hoa và đá, cũng không thấy cái gì đình đài lầu các xa hoa. Chương Hoa đi hơn nửa ngày, mới thấy mấy gian nhà trúc bình thường, ngoài cửa bày ra một bộ bàn đá, bốn phía trồng đầy kỳ hoa dị thảo, thật là tĩnh mịch.

Vì vậy Chương Hoa ngừng thở, rón rén chạy vào cửa, tìm hết gian này đến gian khác. Gian phòng thứ nhất là phòng cầm, gian thứ hai là phòng ngủ, gian thứ ba chính là phòng luỵên đan – Tố Tu chính là ở trong phòng luyện đan.

Chương Hoa lặng lẽ ép sát vào cánh cửa, xuyên qua cánh  cửa nhìn quanh bên trong, chỉ thấy giữa phòng có một cái lư đồng ba chân đang lơ lửng. Khói trắng bốc ra từ đỉnh lư, tiếp theo ngọn lửa màu xanh màu tím cháy rực. Tố Tu lẳng lặng đứng bên cạnh,  một tay đặt sau lưng, tay còn lại để trước ngực, trong lòng bàn tay phát ra ánh sáng trắng, chính là đang dựa vào tiên lực điều khiển đoàn lửa kia.

Thường ngày y vẫn luôn lãnh đạm, trên mặt một tia biểu cảm cũng không thấy, duy chỉ giờ phút này mới có thể lộ ra thần sắc hết sức chuyên chú, giữa con ngươi kia phản chiếu ngọn lửa nhảy không ngừng, cháy rồi lại tắt, thật là động lòng người.

Chương Hoa ngơ ngác nhìn bóng dáng đẹp như tranh này của y, bất giác ngây ngốc nhớ lại những chuyện năm trăm năm trước.

Khi đó đạo hạnh còn thấp, vì ứng phó Thiên kiếp, một thân một mình ở Tuyết Sơn tu luyện. Kết quả vừa vặn trông thấy  Tố Tu lên núi hái thuốc, chỉ liếc mắt một cái, liền bị khuôn mặt tuấn mỹ kia làm cho mê muội. Thật giống như trên trời đột nhiên đánh một tia sét, hoàn toàn đánh vào trên người hắn, khiến cho chân tay rã rời, thần hồn điên đảo.

Một khắc đó, Chương Hoa biết rõ, mình đã rơi vào tình kiếp.

Từ đó về sau, cho dù trước mặt là vực sâu vạn trượng, hắn cũng chỉ có thể từng bước từng bước đi về phía người kia, cũng không cách nào quay đầu lại.

Nghĩ đến xuất thần, Tố Tu bên trong chợt nâng  một tay, đem lư đồng kia để lại trên giá, sau đó xoay người lại, nâng mắt đảo qua, lạnh lùng nói: “Nhìn đủ chưa?”

“Úi”Chương Hoa kinh hãi, trượt chân, lảo đảo đi vào, nhỏ giọng nói, “Nhanh như vậy đã bị ngươi phát hiện?”

“Thuật ẩn thân của ngươi quá kém, vừa vào cửa đã lộ.”.

“Ha, ha ha.” Chương Hoa cười gượng mấy tiếng, chớp chớp đôi mắt hồ ly, long lanh đầy nước, cố ý bày ra dáng vẻ đáng thương.

Tố Tu cũng không màng để ý đến hắn, chỉ cúi xuống nhìn bàn tay mình, nhàn nhạt hỏi: “Lần này ngươi vào đây bằng cách nào? Chui qua tường hay chui xuống đất?”

“Leo cây.”

“Ồ, đây là lần thứ mấy ngươi lén vào đây?”

Chương Hoa đưa tay, thực nghiêm túc đếm qua một lần, cuối cùng đáp: “Không rõ.”

Tố Tu nhíu mày, khẩu khí vừa lạnh lại vừa cứng: “Như vậy, ngươi biết phải làm gì tiếp theo đúng không?”

“.....  Phải” Chương Hoa kéo dài thanh âm đáp một câu, vô cùng buồn bã thở dài, ngoan ngoãn xoay lại.

Tố Tu nheo mắt, mặt vô biểu tình nhìn hắn một cái, liền nhấc chân đá.

Sau đó là một tiếng hét thảm, cả người Chương Hoa bay thẳng ra ngoài, không lệch không nghiêng rơi ngay bên ngoài tòa nhà, đầu choáng váng hoa mắt, đau đớn không dứt.

..... Lần thứ tư.