“A? Lại đi gặp Tử Dương Chân Nhân?”

“Ha ha, chuyện trong nhà giao cho các ngươi, thay ta để ý tam đệ, đừng để đệ ấy tùy tiện chạy loạn.”

“... Vâng.” Linh Lung không biết Chương Hoa đã từng lập lời thề độc, cho nên chỉ đảo mắt khinh bỉ, không cản trở.

Vì vậy Chương Hoa nghênh ngang đi ra cửa, một đường đi thẳng đến Thúy Phong Sơn. Đi đến dưới chân núi, mới đi chậm lại, mỗi một bước bước về phía trước, nhịp tim liền tăng nhanh một phần.

Sau khi đứng trước cửa nhà Tố Tu, tay phải dù đã nâng lên, lại trì trệ không gõ xuống.

“Hồ vương Chương Hoa lúc này xin thề, kể từ hôm nay, sẽ không bước vào Thúy Phong Sơn một bước, sẽ không gặp mặt Tử Dương Chân Nhân dù chỉ một lần. Nếu làm trái lời thề này, nguyện để thiên lôi đánh chết, hồn phi phách tán, mãi mãi không được siêu sinh.”

Mỗi một chữ, lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai, là chính miệng hắn nói ra.

Hắn cũng không phải là si tình đến mức ngay cả chết cũng không sợ, chẳng qua là so với không được gặp Tố Tu thì còn thống khổ hơn, hắn cũng tình nguyện đánh cược. Dù sao, ngay từ lúc hắn lựa chọn thời điểm đổi thành một thân nữ trang này thì đã không có đường lui.

Nghĩ nghĩ, không khỏi khẽ động khóe miệng, mặt giãn ra cười một cái, nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa.

Cũng không bao lâu, Tố Tu liền đi tới mở cửa, liếc mắt thấy người nào đó ăn mặc rực rỡ, tất nhiên kinh ngạc không dứt, đứng ngơ ngác tại chỗ, nửa ngày nói không được một lời.

Chương Hoa híp mắt lại, nghiêng đầu cười nói: “Đã lâu không gặp.”

Giọng nói nhẹ nhàng, âm điệu hoạt bát, thật giống như thương tâm thống khổ của một ngày trước toàn bộ không tồn tại.

Tố Tu lúc này mới hồi phục lại tinh thần, cau mi nhìn chằm chằm vào hắn, khóe miệng hơi giật giật: “Ngươi hôm qua mới đến.”

“Ha ha, một ngày không gặp như cách ba thu. Ta không thấy ngươi lâu như vậy, tự nhiên đã sớm tương tư tận xương rồi.” Vừa nói, vừa nghiêng người hướng về phía trước, động thủ đi kéo tay Tố Tu.

Tố Tu cũng là vung tay áo, đem người chắn ngoài cửa, lạnh lùng nói: “Ngươi quên hôm qua tự mình đã lập lời thề độc sao?”

“Thiên lôi đánh xuống? Hồn phi phách tán?” Chương Hoa vẫn cười cười, vẻ mặt tự nhiên, “Yên tâm, cho dù thề độc thật sự ứng nghiệm, cuối cùng người bị hôi phi yên diệt cũng là ta, sẽ không liên lụy đến người.”

Vừa nói, dễ dàng vượt qua cánh cửa, hăng hái đến bên cạnh người Tố Tu.

Tố Tu không để ý tới hắn, chỉ rủ mắt nhìn đất, đáy mắt bốn bề dậy sóng, ngón tay hơi phát run. Cách hồi lâu, mới cắn răng nghiến lợi hỏi một câu: “Ngươi thật sự ngay cả tính mạng cũng không cần?”

“Ai nói? Kỳ thực ta rất sợ chết.” Chương Hoa mở to hai mắt, cẩn thận nắm tay Tố Tu, nắm thật chặt trong lòng bàn tay, dịu dàng nói, “Nhưng là, ta sợ nhất … Chính là không thấy ngươi.”

Một trận yên lặng.

Tố Tu nhìn chằm chằm Chương Hoa trong chốc lát, sau đó hừ nhẹ một tiếng, nhấc chân đá hắn bay ra ngoài.

“Oa!”

Chương Hoa lên tiếng kêu thảm thiết, vô cùng chật vật ngã xuống đất. Nhưng hắn rất nhanh lại lần nữa tiếp tục bò dậy, không ngừng cố gắng, kiên trì không ngừng, tiếp tục quấn lấy Tố Tu không buông.

Tố Tu không có cách nào, chỉ đành phải một lần lại một lần hất người ra. Mắc dù trên mặt không có biểu cảm, đáy mắt lại từ từ nổi lên sự tức giận.

Từ một khắc khi thấy Chương Hoa ở cửa, nhịp tim của y đã mất khống chế, lúc này lại càng cảm thấy tâm thần không yên, phiền não khó an.

Hôm qua, lúc Chương Hoa quỳ trước mặt y lập lời thề độc, hắn rõ ràng cảm thấy nơi ngực thắt lại nổi lên hàn băng. Nhưng hôm nay thì sao đây? Hướng về đây lộ ra lớp trang điểm thật đậm, khuôn mặt không yêu không quỷ, không ngờ bản thân động tâm.

Y vốn nên là người vô tâm vô tình, nhưng luôn vì con hồ ly đần này, hơi thở hỗn loạn?

Tố Tu càng muốn trấn định lại, tim càng đập càng nhanh, trán giật giật, rất nhiều đoạn ký ức mơ hồ dồn dập kéo đến, ở trong đầu y  quanh quẩn không đi.

Thời điểm yêu thì chết đi sống lại, thời điểm không còn yêu thì là người lạ.

Chuyện tình yêu cái gì, bất quá cũng là thứ đồ chơi gạt người, lúc trước đã sai lầm một lần, chẳng lẽ còn muốn rơi vào lần nữa sao?

Y không ổn định cắn răng, một lát thì trách mình dễ dàng động tâm, một lát vừa hận Chương Hoa dây dưa không nghỉ, rốt cuộc hít sâu một hơi, lạnh lùng hỏi: “Ngươi đến tột cùng là thích ta ở điểm nào?”

“A?”

“Ta tất cả đều bỏ hết, có được hay không?”

Chương Hoa ngẩn ngơ, nhất thời đáp không được lời nào. Lúc này hắn cuối cùng hắn không có bị đá văng, nhưng mặc dù nắm tay người trong lòng, cũng là lạnh băng như vậy. Sự lãnh mạc vô tình trong đôi mắt đen kia, cho tới bây giờ cũng chưa từng phản chiếu thân ảnh của hắn.

Chưa, bao, giờ, có!

Chương Hoa hơi run lên, ngực thoáng cái co rút đau đớn. Chính là lúc quỳ trên mặt đất nói ra lời thề tuyệt tình kia, cũng không đau khổ giống như bây giờ.

Hắn lẳng lặng nhìn Tố Tu chốc lát, miễn cưỡng khẽ động khóe miệng, kinh ngạc hỏi: “Ngươi thật sự... ghét ta như vậy?”

“Ừ.”

“Không bao giờ... muốn thấy ta nữa?”

“Không sai.”

Chương Hoa gật đầu một cái, như có như không thở dài một hơi, xoay người rời đi. Nhưng mới vừa bước hai bước, liền quay trở lại, đột ngột nhào vào trong ngực Tố Tu, hai tay ôm chặt thắt lưng y.

“Ta không làm được...” Hắn dùng sức hít mũi một cái, thanh âm nức nở, đáng thương hét, “Vô luận ngươi chán ghét ta cỡ nào, ta cũng nhất định không có cách nào rời khỏi ngươi...”

Đáy mắt Chương Hoa bị bao phủ bởi một tầng sương, lê hoa đái vũ (*), khuôn mặt dữ tợn.

(*) Lê hoa đái vũ [ 梨花 带雨 ]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái

Tố Tu lại tựa như hoàn toàn không phát giác, vẫn là bộ dáng lãnh lãnh đạm đạm như cũ, bất động thanh sắc hỏi: “Ngươi thích là gương mặt này của ta sao?”

“Hả?”

“Chỉ cần phá hủy nó là được đúng không?” Vừa nói, từ từ nâng tay phải lên, trong lòng bàn tay sáng lên, không chút do dự hướng tới gò má mình đốt.

Chương Hoa lắp bắp kinh hãi, vội vàng kêu lớn, kịp bắt được tay Tố Tu, lửa tiên kia liền lan ra, đốt tay hắn da tróc thịt bong.

Nhưng là hắn không cảm thấy đau đớn.

Nơi thực sự đau... là ở ngực hắn.

Cho đến giờ phút này, mới hoàn toàn thấu hiểu, người mình thích đến tột cùng là vô tình cỡ nào.

Hắn hơi ngẩn ngơ một chút, không dám nhìn ánh mắt Tố Tu nữa, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “... Ta đi.”

Ngay sau đó lui về sau hai bước, kéo kéo xiêm y trên người, sửa sang lại châu ngọc đầy đầu, vẫn giống như lúc tới cười yếu ớt xinh đẹp như vậy, nhẹ nhàng khéo léo chuyển người, từng bước một đi ra khỏi cửa.

Cuối cùng, thậm chí còn giúp Tố Tu đóng cổng lớn lại.

Đợi cánh cửa sau lưng kia nặng nề đóng lại, Chương Hoa giống như đã dùng hết toàn bộ sức lực, mềm nhũn ngã trên mặt đất. Lớp trang điểm đậm trên mặt hắn đã sớm rối tinh rối mù, cổ họng vừa khô vừa chát, mở miệng muốn gọi tên ai đó, như làm thế nào cũng không thể phát ra âm thanh.

Mùi máu tươi quen thuộc dâng lên.

Chương Hoa nhắm mắt, cắn chặt hàm răng.

Hắn không sợ Tố Tu lãnh mạc không nhìn mình, cũng không sợ trời giang thiên lôi, nhưng không cách nào trơ mắt nhìn người mình thương tự thương tổn bản thân.

Cho nên, ngực mới đau gay gắt như vậy đi?

Từ nay về sau, không gặp nhau nữa.