An Tống của hôm nay đã có thể bình tĩnh đối mặt với vấn đề tâm lý của chính mình.

Sự thay đổi này khiến Dung Thận khá hài lòng.

Bọn họ cũng không phải là người nhiều chuyện, nói chuyện phiếm xong, An Tống tiếp tục đọc sách, còn người đàn ông mở lại tập tài liệu.

Một lúc sau, sự xuất hiện của người phục vụ đã phá vỡ sự bình yên này, "Tiên sinh, đây là bánh ngọt, nước trái cây và cà phê mà anh đã gọi."

Dung Thận đẩy bánh ngọt và nước trái cây đến trước mặt An Tống, liền tiện thể cầm lấy ly cà phê nhấp một ngụm.

An Tống ngửi được mùi vị ngọt ngào của bánh trái cây, lại nhìn sang phía đối diện, vừa đúng lúc nghe thấy giọng nói đầy từ tính của người đàn ông: "Thỉnh thoảng ăn chút đồ ngọt, có thể điều chỉnh tâm trạng một cách hợp lý."

"Cám ơn." An Tống cầm lấy cái nĩa nhỏ cắn vài miếng bánh, sau đó làm động tác đứng dậy, "Tôi đi đổi sách."

Người đàn ông để ý thấy cuốn album dày cộp trên tay cô đã lật đến trang cuối cùng.

Dung Thận khẽ gật đầu, nhìn bóng dáng An Tống xoay người đi vào giá sách, liếc mắt một cái liền dời đi, nhưng trên khóe môi lại hiện lên một nụ cười rõ ràng.

Bên này, An Tống năm lần bảy lượt đi vòng qua mấy dãy giá sách, trước khi xuống lầu vẫn không quên ló đầu ra nhìn về hướng người đàn ông.

Thấy anh không để ý, liền vội vàng đi xuống sảnh dưới.

Chỉ qua mấy phút, An Tống với vẻ mặt bình tĩnh trở lại bàn đơn, vừa ngồi xuống, người đàn ông với ánh mắt quan tâm hỏi: "Không tìm được sách muốn đọc sao?"

An Tống sửng sốt một chút, nhìn về phía quyển album bị cô mang về như cũ, trong mắt xẹt qua một tia ảo não, "Ồ, tôi lấy nhầm rồi."

Cô vội vàng đi đến giá sách bên cạnh, tùy ý lấy ra một cuốn sách rồi giải thích một cách miễn cưỡng, "Vốn là muốn đọc cái này."

Nhưng thật khó hiểu, trong đường nét rắn rỏi và thâm trầm của Dung Thận lại hiện lên một nụ cười dễ chịu, không còn là một cái móc môi tinh tế nữa, mà là một nụ cười rất rõ ràng.

Đối mặt với ý cười xảy ra bất ngờ của người đàn ông, sau khi ngồi vào chỗ An Tống có chút mờ mịt, "Làm sao vậy?"

Cô tự hỏi liệu hành vi của mình vừa rồi có phải là kỳ lạ đến mức khiến anh bật cười không.

Lúc này, người đàn ông nhìn cuốn sách trong tay An Tống, giọng điệu hài hước dò xét nói: "Thật sự muốn đọc quyển sách này sao?"

An Tống cúi đầu nhìn, "..."

"Bách khoa toàn thư về kiến ​​thức mang thai"

Trong một khoảnh khắc, cô dường như cảm thầy được từ quê mà Tô Quý thường nói có cảm giác như thế nào.

Bầu không khí mơ hồ lộ ra sự xấu hổ không lời.

May mắn thay, sự xuất hiện của người phục vụ đã giảm bớt được sự bối rối của An Tống.

"Tiểu thư, cà phê của cô."

An Tống cảm tạ, ánh mắt đụng phải "Bách khoa toàn thư về kiến thức mang thai", lập tức quay mặt đi, không đành lòng nhìn thẳng.

Người đàn ông bắt gặp động tác nhỏ của cô, thần sắc càng trở nên ôn nhu hơn, "Cố ý chạy xuống lầu, chỉ để gọi cho mình một tách cà phê?"

Hóa ra, anh cái gì cũng biết rồi.

An Tống có một chút lúng túng gật gật đầu.

Dung Thần nhướng mày rậm, ý cười vẫn chưa giảm, "Có phải cũng thanh toán luôn rồi?"

Có lẽ, đây mới là trọng tâm của cô ấy.

Cô gái nhỏ nhìn qua có chút hiền lành, trên thực tế, cách thức đối nhân xử thế nên có cùng với sự thành thạo hiểu biết đều hoàn hảo có mực.

An Tống âm thầm giấu quyển "Bách khoa toàn thư về kiến thức mang thai" dưới bàn, điều chỉnh tốt cảm xúc rồi mới giải thích: "Không thể mỗi lần gặp mặt đều để anh trả tiền được, lần này là phép lịch sự qua lại."

Cô tin rằng dựa vào phong thái lịch thiệp của bác sĩ Dung, có lẽ không cần cô phải làm cái cách đổi khách thành chủ như này.

Nhưng được anh ấy góp ý và giúp đỡ rất nhiều trong suốt quá trình điều trị, An Tống trong lòng vẫn luôn cảm kích, khó tránh khỏi muốn làm điều gì đó để bày tỏ tình cảm của mình.

Người đàn ông nhìn dáng vẻ cố chấp mà nghiêm túc của cô, đáy mắt ngưng tụ ý cười, "Sau này không cần khách khí với tôi như vậy, đi đổi một cuốn sách khác có thể đọc được đi."

An Tống thầm thở phào nhẹ nhõm, tất cả cảm giác khi ở cùng bác sĩ Dung đều thoải mái dễ chịu như gió xuân.

.....

Hai giờ sau, An Tống chăm chú đọc sách, hoàn toàn đắm chìm vào trong biển chữ.

Còn người đàn ông bộ dạng nhàn nhã cầm ly, ung dung thản nhiên quan sát động tác lật trang của An Tống.

Trung bình phải mất bốn hoặc năm giây để lật sang trang tiếp theo tiếp tục đọc, thần thái của cô rất chuyên chú, không giống như sẽ dễ dàng bị mất tập trung.

Vốn dĩ, Dung Thận không để ý đến tốc độ đọc sách của cô, nhưng chiếc bàn tròn rất nhỏ, bọn họ lại ngồi đối diện nhau, nên dù chỉ là một cử động nhỏ nhất cũng có thể dễ dàng bắt được.

Lúc này, người đàn ông không khỏi nhớ lại ngày đó ở căn nhà gỗ, tốc độ lật sách của An Tống dường như cũng rất nhanh, lúc đó anh chỉ cho rằng cô tùy ý xem qua, mà lại bỏ qua chi tiết này.

Mười dòng trong nháy mắt?

Đôi mắt sâu thẳm của Dung Thận lặng lẽ hiện lên đầy vẻ hứng thú.

Lại qua mười phút nữa, An Tống cong ngón trỏ dụi dụi mắt, vừa nâng mắt liền bắt gặp ánh mắt đầy sự thăm dò của người đàn ông.

"Anh bận xong rồi?"

An Tống nhanh chóng nhìn lướt qua tập tài liệu và bút máy trên bàn, liền sau đó đóng sách lại, tư thế ngồi nghiêm chỉnh đợi cùng anh nói chuyện.

Dung Thần nhìn về cuốn sách ngoại văn, không có dụng ý nói: "Thích đọc sách là một thói quen tốt, nhưng tốc độ đọc sách quá nhanh, rất dễ mà cưỡi ngựa xem hoa*."

*Cưỡi ngựa xem hoa: ý của lão Cửu chính là xem sơ qua không năm bắt được kỹ càng.

Nó là một phép ẩn dụ cho việc làm mọi thứ một cách hời hợt và không sâu sắc

"Cũng không nhanh lắm, chỉ là tốc độ bình thường thôi." An Tống chỉ sợ bác sĩ Dung nghĩ cô chỉ đang giả vờ đọc sách, một bên nói một bên cầm sách đưa cho anh, "Nếu không tin, anh có thể kiểm tra tôi.

"

Sự thẳng thắng trong từng câu chữ, được thể hiện một cách chi tiết nhất trên con người của An Tống.

Người đàn ông không có duỗi tay ra, ngược lại ra hiệu cho cô đặt sách xuống bằng ánh mắt dịu dàng, "Kiểm tra thì không cần, chỉ cần đọc rồi không quên là được."

"Trí nhớ của tôi rất tốt, sẽ không quên." An Tống vẫn kiên trì giải thích từng câu.

Cô không phải là đang phô trương với nhớ của mình, chỉ đơn giản không muốn bác sĩ hiểu lầm cô ấy là một người vô dụng.

Nó như thể là cái cách mà một học sinh đang cam đoan với giáo viên rằng bản thân yêu thích việc học tập đến nhường nào.

Dung Thận nhìn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của cô, hiếm có nói đùa một câu, "Có cần tôi biểu dương mấy câu không?"

An Tống chớp chớp mắt, nhỏ giọng cự tuyệt: "Như vậy không cần."

Người đàn ông không có tiếp lời, mà bắt đầu nhìn cô đầy hứng thú.

Hai gò má lộ ra qua mái tóc dài là một khuôn mặt trái xoan rất biểu tượng, với các đường nét cân đối, mịn màng, mắt hạnh đen nhánh phía dưới đôi lông mày như một nét chấm phá, xinh đẹp và cuốn hút.

Đặc biệt với sự can thiệp của liệu pháp tư vấn, trong đôi mắt của cô gái nhỏ đã có màu sắc tươi tắn hơn nhiều, trạng thái cảm xúc càng thêm phong phú và tràn đầy sức sống hơn trước.

Một cô gái có cách cư xử tốt, luôn hiểu rõ ranh giới của sự hòa hợp như vậy, quả thực rất hiếm thấy.

.....

Càng về tối, lượng người trong thư viện càng ngày càng đông.

Dung Thận đúng lúc đưa An Tống rời đi, lên xe, giọng nói thuần hậu của người đàn ông cũng theo đó mà vang lên, "Gần đây ngoài trừ công việc, còn có sắp xếp nào khác không?"

"Không có." An Tống nhẹ giọng đáp: "Phần lớn thời gian đều ở nhà."

Không biết người đàn ông từ đâu lấy ra một chiếc tay nắm bằng gỗ đàn hương, để vào lòng bàn tay xoa xoa vài lần, "Nếu như không có việc quan trọng, vậy để Trình Phong đón cô vào thứ sáu tuần này, thêm một lần tiếp nhận trị liệu."

An Tống không chút nghĩ ngợi gật đầu, "Được."

Cô nói xong lại hỏi: "Từ nay về sau đều hai lần một tuần?"

Người đàn ông câu lên môi mỏng, ngũ quan anh tuấn rõ ràng cũng dịu dàng lên vài phần, "Tạm thời tuần này.

Tuần sau tôi ra ngoài không ở Hương Giang, có việc gì thì gọi điện thoại.".