*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Gà cay

Betaer: Bạn cute

(Vừa tỉnh ngủ:v)

Chương 5

Lúc Phương Chiêu Mộ về đến nhà, cả người như muốn đóng băng, đi đứng nghiêng nghiêng ngả ngả, trước vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau lên giường trùm chăn ngủ thẳng tới hai giờ chiều, vì đói bụng quá nên mới chịu bò dậy. Trong phòng cũng không có đồ ăn, cậu đành phải rót một cốc sữa ngồi một đống ở giữa giường, hai tay nâng cốc uống mấy ngụm, đột nhiên nghe thấy âm báo có tin nhắn của điện thoại di động vang lên.

Phương Chiêu Mộ để cốc xuống, cầm điện thoại lên xem, Andrew gửi cho cậu một tin nhắn, hỏi cậu đã về nhà chưa. Phương Chiêu Mộ sửng sốt trong giây lát, nhìn đồng hồ, cậu phát hiện tin nhắn gần nhất cậu gửi cho Andrew cũng đã hơn bốn giờ trước rồi, không biết Andrew bị công việc bận rộn hành hạ đến mức nào, mới có thể tại thời điểm bốn giờ sau hỏi thăm cậu đã về nhà chưa?!

“Đã về nhà.” Phương Chiêu Mộ trả lời Andrew, “Tôi đã ngủ một giấc tỉnh lại rồi, anh giờ mới hết bận?”

“Ừm.” Andrew chỉ trả lời một chữ.

Phương Chiêu Mộ lại uống một ngụm sữa, lười kéo rèm cửa sổ ra xem bên ngoài, nên trực tiếp hỏi luôn Andrew: “Bây giờ đã tạnh mưa rồi à?”

Andrew đáp lại cậu: “Tạnh rồi.”

Phương Chiêu Mộ không nhịn được oán giận với Andrew một chút: “Tôi vẫn luôn hoài nghi mình bị quỷ mưa quấn thân, chỉ cần tôi ra ngoài mà không mang theo ô ý, thì cho dù trời có trong xanh cỡ nào, cũng sẽ đổ mưa ngay lập tức. Tôi vừa về đến nhà, là mưa tạnh ngay.”

Một lát sau, Andrew trả lời Phương Chiêu Mộ: “Mê tín.”

Phương Chiêu Mộ nhìn hai chữ này, cảm thấy Andrew cứng nhắc đến mức có chút đáng yêu, cậu suy nghĩ một chút, dùng giọng điệu vô cùng thần bí nói với Andrew: “Bây giờ tôi đang ở nhà, không có ai khác cả, có thể chụp hình, anh có muốn xem không?”

Nói xong, Phương Chiêu Mộ lại gửi thêm một câu: “Muốn xem thì anh gửi tin nhắn thoại cho tôi đi, đừng gõ chữ nữa được không?”

Phương Chiêu Mộ rất thích cùng người ta nói chuyện, khổ nỗi ở trường học không có người nào có thể trò chuyện với cậu a.

Hiện tại xuất hiện một người lạ không quen biết, nhưng lại khiến trong lòng cậu nảy sinh chút hảo cảm với cái người tên Andrew này, Phương Chiêu Mộ không nhịn được mà quấy rầy đối phương.

Không lâu sau đó, Andrew thật sự gửi đến một tin nhắn thoại, Phương Chiêu Mộ mở ra nghe, Andrew dùng thanh âm lãnh khốc nói với Phương Chiêu Mộ: “Không muốn xem.”

Phương Chiêu Mộ ôm điện thoại di động nở nụ cười nửa ngày, tiện tay chụp qua loa một tấm rồi gửi cho Andrew, cậu chế nhạo nói: “Không muốn xem thì anh gửi tin nhắn thoại làm quái gì hả.”

Tống Viễn Tuần đang thương lượng với mấy người bạn học ở thư viện, nhìn thấy khung trò chuyện nhảy ra tấm hình thu nhỏ và tin nhắn thoại, ngón tay hơi ngừng lại, rồi mở ra ảnh Phương Chiêu Mộ vừa gửi tới trước.

Bức ảnh của Phương Chiêu Mộ chụp đặc biệt tùy ý, hơn phân nửa là chăn, chỉ lộ ra vai cùng non nửa khuôn mặt, mắt phải đều không chụp được toàn bộ, hai gò má của cậu vì vừa ngủ dậy mà ửng hồng, khoé miệng nhếch lên. Phương Chiêu Mộ có cặp mắt đào hoa, nơi khóe mắt có một nốt ruồi rất nhỏ, tuy rằng ánh sáng trong phòng khá mờ, hoặc là dùng camera trước chụp, nên thấy tròng mắt sáng lấp lánh như đang ngậm nước.

Tống Viễn Tuần chỉ nhìn vài giây ngắn ngủi, rồi cất điện thoại đi, nhưng không biết tại sao, đôi mắt của Phương Chiêu Mộ cứ luôn ẩn hiện trong đầu anh, đuổi cũng không đi.

Tống Viễn Tuần cho là, bản thân Phương Chiêu Mộ so với bức ảnh kia thì cậu ngoài đời lại trắng hơn một ít.

Lúc Tống Viễn Tuần từ thư viện đi ra, mặt trời đã bắt đầu xuống núi, anh ngồi vào trong xe, nhìn thấy tin nhắn Phương Chiêu Mộ nói cuối tuần sau cậu sẽ đến nội thành, hỏi Tống Viễn Tuần có muốn hẹn nhau đi ăn cơm hay không.

Tống Viễn Tuần nghĩ vài giây, rồi trả lời Phương Chiêu Mộ: “Tôi không rảnh.”

Anh thật không rõ mình và Phương Chiêu Mộ tán gẫu qua lại là ý tứ gì, thậm chí từ sâu trong nội tâm cứ muốn miệt mài theo đuổi nguyên nhân mâu thuẫn này. Đây là việc không khéo léo mà nhất mà Tống Viễn Tuần đã làm trong lịch sử hơn hai mươi năm qua, nhưng ngộ nhỡ cái tên Triệu Hàm kia thừa dịp anh không chú ý trộm dùng cái tài khoản này thì phải làm sao.

Còn không bằng Tống Viễn Tuần tự mình xử lý lạnh, kiềm chế lại Phương Chiêu Mộ, khiến cho cậu mất hứng thú Andrew thì càng an toàn.

“Cuối tuần mà cũng phải đi làm ư, vậy anh chỉ rảnh buổi tối thôi à?” Phương Chiêu Mộ hỏi anh, còn nói thêm, “Công việc thật vất vả.”

Tống Viễn Tuần bận lái xe, không trả lời. Trên đường từ trường học về nhà, Tống Viễn Tuần lại nhận được hai tin nhắn của Phương Chiêu Mộ gửi đến. Anh lái xe vào ga ra, dừng xe xong, mở ra nghe.

Phương Chiêu Mộ nói: “Trước đây tôi chẳng muốn đi làm gì cả, chỉ muốn ở trường học cả đời thôi.”

“Nhưng mà nếu như sau này còn phải đụng chạm với mấy người đó ở phòng thí nghiệm như bây giờ, thà ra đi làm còn sướng hơn.”

Tống Viễn Tuần nghe xong bỗng nhớ tới tuần giữa học kì trước, có một người bạn học thời cấp ba tên là Lí Vị đến tìm anh, hỏi một chút về chuyện của trường T, nói nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra, học kì sau cậu ta sẽ đến đây trao đổi một năm. Nhưng học kì này đến, người tới trao đổi lại thành Phương Chiêu Mộ.

Theo lễ phép, Tống Viễn Tuần mới hỏi thăm Lý Vị một câu, Lý Vị đáp lại giọng điệu tương đối phẫn nộ, cậu ta nói Phương Chiêu Mộ không biết dùng thủ đoạn gì, chiếm mất danh ngạch của cậu ta, còn dùng giọng điệu ngả ngớn hết sức vi diệu nói với Tống Viễn Tuần “Đều nói chủ nhiệm khoa đối xử với cậu ta giống y như con ruột, thế nhưng ai mà biết được cơ chứ.”

Ngày thứ hai Tống Viễn Tuần gặp được Phương Chiêu Mộ, cũng đã hiểu đôi chút ý trong câu nói của Lý Vị.

Lúc đó Phương Chiêu Mộ còn không gò bó như bây giờ, cậu ấy cứ loi choi quẹo bên này quẹo bên kia ở phòng thí nghiệm, thường cọ cọ tới bên Tống Viễn Tuần, nói mình cũng chuẩn bị làm đề tài tương tự, muốn hỏi Tống Viễn Tuần chút vấn đề liên quan.

Tống Viễn Tuần bị mùi hương trên người Phương Chiêu Mộ làm cho phiền lòng, không trả lời cậu, chỉ nói với Phương Chiêu Mộ: “Này bạn, bạn tới phòng thí nghiệm cũng phải xịt nhiều nước hoa như vậy à?”

Ý cười trong mắt Phương Chiêu Mộ lập tức biến mất, sắc mặt của Chu Mộng cùng Trương Nhiễm Vũ đứng cách đó không xa cũng hơi biến hoá.

Trương Nhiễm Vũ là loại người thích nịnh bợ những người có chút ít thành tựu, trước khi nhập học đã thám thính được Tống Viễn Tuần là con trai độc nhất của một vị chủ tịch tập đoàn sản xuất thuốc sinh hóa trong nước xếp ở mấy vị trí đầu trong nghiệp giới. Học sinh đã tốt nghiệp nếu như có dự định về nước phát triển, cũng đều muốn giao thiệp với người nhà Tống Viễn Tuần, Trương Nhiễm Vũ đã chuẩn bị dốc hết sức lấy lòng Tống Viễn Tuần, muốn thu được chút lợi lộc. Tuy rằng Chu Mộng không đến nỗi chân chó như Trương Nhiễm Vũ, nhưng sau khi Tống Viễn Tuần tỏ vẻ phiền chán về bộ dạng của Phương Chiêu Mộ, cô ta cũng bất động thanh sắc xa lánh Phương Chiêu Mộ.

Phương Chiêu Mộ là người rất mẫn cảm, cảm giác thấy bản thân không được bọn họ hoan nghênh, những lúc ở phòng thí nghiệm cũng không còn tung ta tung tăng nữa, nhưng mùi hương trên người cậu lại không vì Tống Viễn Tuần nhắc nhở mà nhạt bớt đi.

Tống Viễn Tuần ngồi trong xe một lát, ấn mạnh vào bức ảnh Phương Chiêu Mộ gửi tới, nhìn dòng chữ “Lưu ảnh”, cuối cùng vẫn không ấn lưu ảnh đã tắt điện thoại.