*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Gà cay

Betaer: Bạn cute =))

Chương 15

Bởi vì sai lầm của bạn học làm chậm tiến độ của hạng mục, tất cả mọi người cần giúp đỡ sắp xếp lại dữ liệu.

Phương Chiêu Mộ giúp đỡ làm một phần không khó lắm, thế nhưng tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa bản thân cũng không thể rời đi. Phương Chiêu Mộ buổi chiều đã bắt đầu làm, đến tận lúc năm giờ chiều, tiến độ vẫn chưa được một nửa.

Đồng học ở phòng thí nghiệm đều lần lượt đi về, đến bảy giờ cũng chỉ còn sót lại một mình Phương Chiêu Mộ, buồn bực ngán ngẩm mà ngồi bên cạnh máy phân tích, buồn ngủ trong phút chốc, cậu xốc lên tinh thần nhìn đồng hồ, liền đi tới trước cửa sổ xem sắc trời bên ngoài.

Mùa đông ở C thị mặt trời xuống núi rất sớm, bên ngoài đã là một màu đen kịt.

Phương Chiêu Mộ không phải chưa từng một mình về nhà, chỉ là tối hôm qua mới chịu kinh hãi vì bị ô tô theo dõi, hiện tại nhìn thấy bên ngoài là màn đêm đen sì, trong lòng không khỏi lại nổi lên sợ hãi.

Trong phòng thí nghiệm cũng có một gian phòng nghỉ, nhưng Phương Chiêu Mộ không thích ngủ ở nơi công cộng như vậy, nên cũng chưa từng sử dụng. Thời gian ngày càng muộn, Phương Chiêu Mộ rất là do dự, sau khi kiểm tra tiến trình thí nghiệm, đúng lúc Andrew hỏi cậu đã ăn cơm hay chưa, Phương Chiêu Mộ liền đem tình huống bây giờ nói cho Andrew, còn trưng cầu ý kiến của Andrew: “Anh nói tôi có nên ngủ ở phòng nghỉ ngơi hay không?”

Andrew có lẽ đang bận, không lập tức trả lời câu hỏi của Phương Chiêu Mộ, Phương Chiêu Mộ liền mở máy tính, tùy tiện lướt web.

Nhanh chóng liền đến tám giờ, cửa phòng thí nghiệm đột nhiên mở, Phương Chiêu Mộ nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên xem, Tống Viễn Tuần cầm vài cuốn sách đi vào, Phương Chiêu Mộ sửng sốt một chút, liền đem tầm mắt trở về màn hình máy tính.

Đúng như dự liệu của Phương Chiêu Mộ, Tống Viễn Tuần không cùng cậu chào hỏi, người kia đầu tiên là đi trên lầu, qua hai mươi phút, liền đi xuống lầu, đi tới chỗ cách Phương Chiêu Mộ không xa, cầm một kỷ lục bản lên xem.

Tống Viễn Tuần thật sự rất cao, góc nghiêng sườn mặt cũng cao ngất, anh ở phòng thí nghiệm có cảm giác như hạc đứng giữa bầy gà, rất là ưu tú, dù cho anh rất lạnh nhạt, hỉ nộ vô thường nhưng vẫn khiến người khác ý đồ muốn tiếp cận anh.

Lúc chưa quen biết Andrew, Phương Chiêu Mộ vô cùng tẻ nhạt, nói chung là một mình ở trong phòng lầm bầm lầu bầu, hoặc là nghĩ bậy nghĩ bạ, nghĩ đến lúc nào mới có thể kết thúc cái quãng thời gian bị cô độc dằn vặt này, nghĩ Tống Viễn Tuần đến cùng là đặc biệt không thích cậu ở chỗ nào chứ.

Khi đó Phương Chiêu Mộ luôn nghĩ, nếu như Tống Viễn Tuần xử sự thân thiện một chút, không quá nghiêm khắc, cũng đừng có tiếp tục ngầm đồng ý Trương Nhiễm Vũ cùng Chu Mộng xa lánh Phương Chiêu Mộ, vậy là tốt rồi.

Phương Chiêu Mộ cũng không có đòi hỏi muốn làm bạn bè với anh.

Trong phòng thí nghiệm mặc dù có hai người, thế nhưng cả hai đều không lên tiếng, bốn phía hoàn toàn rơi vào yên tĩnh.

Phương Chiêu Mộ nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt liền hướng đến chỗ Tống Viễn Tuần nhìn qua, đúng lúc muốn thu hồi ánh mắt, báo thức cài trên điện thoại của cậu bỗng nhiên vang lên, Tống Viễn Tuần cũng nhìn sang, vừa vặn cùng tầm mắt Phương Chiêu Mộ tương giao, Phương Chiêu Mộ bị Tống Viễn Tuần liếc mắt nhìn, trái tim nặng nề nhảy một cái.

Đồng hồ báo thức vẫn đang kêu, Phương Chiêu Mộ luống cuống tay chân cúi đầu cầm điện thoại di động lên, đóng lại báo thức nhắc nhở, liền lấy bút đánh dấu mấy câu trên sách thí nghiệm, lần thứ hai thêm thuốc thử đã hết giờ đếm ngược.

Lần này cần thêm thuốc thử, nhưng lại để trong hộc tủ tại vị trí Tống Viễn Tuần đang ngồi, Phương Chiêu Mộ không còn cách nào, liền phải đi tới, cách chỗ Tống Viễn Tuần vài bước chân liền dừng lại, hai mắt không nhìn Tống Viễn Tuần, cậu cúi đầu nói: “Thật sự làm phiền… Tôi muốn lấy một chút thuốc thử.”

Tống Viễn Tuần lui về sau một bước, nhường ra vị trí trước ngăn tủ, nhưng là không có đứng ra xa, Phương Chiêu Mộ đứng ở phạm vi phía trước, luôn cảm thấy khoảng cách của cậu và Tống Viễn Tuần quá mức thân cận, làm cậu căng thẳng không thôi.

Phương Chiêu Mộ mở tủ, muốn tốc chiến tốc thắng, đem thuốc thử lấy ra, kết quả bởi vì động tác quá lớn, đáy bình thuốc thử đụng phải bình thuỷ tinh phía ngoài. Phương Chiêu Mộ mắt thấy bình thuỷ tinh sắp rơi ra ngoài, thân thể căng thẳng, thời điểm muốn dùng tay trái đi đỡ lấy, Tống Viễn Tuần đột nhiên đưa tay ra, rất hung hiểm mà đón lấy bình thủy tinh.

Phương Chiêu Mộ thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói lời “Cảm tạ” với Tống Viễn Tuần, lại phát hiện tư thế của bọn họ lúc này rất không bình thường. Tống Viễn Tuần tay phải đón được bình thủy tinh, vòng qua Phương Chiêu Mộ để lại tủ, mà tủ dựa vào bên tường, Phương Chiêu Mộ cả người đều giống như bị Tống Viễn Tuần ôm vào trong lòng.

May là Tống Viễn Tuần cất xong bình thủy tinh, giúp Phương Chiêu Mộ đóng kỹ cửa tủ, liền lui ra. Phương Chiêu Mộ liền một lần nữa nói lời cảm ơn với Tống Viễn Tuần, Tống Viễn Tuần gật đầu với cậu, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì đó, chỉ chỉ cổ họng chính mình với Phương Chiêu Mộ, liền khoát tay áo một cái.

Phương Chiêu Mộ hiểu ý anh, thử thăm dò hỏi Tống Viễn Tuần: “Cổ họng anh không thoải mái sao?”

Tống Viễn Tuần gật gật đầu với Phương Chiêu Mộ.

“Ồ.” Phương Chiêu Mộ sững sờ đáp một tiếng, bỗng nhiên phát hiện Tống Viễn Tuần thật giống thật không có bài xích mình như cậu vẫn nghĩ.

“Kia…” Phương Chiêu Mộ do dự một chút, nói, “Tôi nghĩ lên lầu uống nước, anh có muốn hay không a, tôi cũng rót cho anh một ly.”

Tống Viễn Tuần nghe vậy liền gật gật đầu.

Phương Chiêu Mộ thêm xong thuốc thử, đi lên lầu, chính mình trước tiên uống nước xong, liền giúp Tống Viễn Tuần rót một ly nước ấm, bưng xuống dưới.

Nhìn Tống Viễn Tuần uống vào mấy ngụm, Phương Chiêu Mộ liền nói: “Cổ họng không thoải mái không thể uống nước quá nóng.”

“Tôi ban ngày đụng vào anh, anh có đau hay không?” Phương Chiêu Mộ lại hỏi hắn.

Tống Viễn Tuần đem cốc để ở một bên, lắc lắc đầu với Phương Chiêu Mộ.

Phương Chiêu Mộ cười cười với anh, nói: “Tôi còn tưởng rằng anh sẽ tức giận.”

Tống Viễn Tuần lắc đầu một cái, biểu tình anh theo thường lệ không có gì cả, mà Phương Chiêu Mộ cũng không cảm nhận được sự chán ghét từng xuất hiện trong mắt Tống Viễn Tuần.

Hai người cứ như vậy thật yên tĩnh ở chung, cũng không có khó khăn như Phương Chiêu Mộ nghĩ.

Phương Chiêu Mộ đi tới bên bàn thí nghiệm, liền quan sát quá trình phản ứng một chút, nhìn điện thoại di động, hơn chín giờ, Andrew vẫn không có trả lời tin nhắn, cậu liền quay đầu hướng Tống Viễn Tuần nói: “Ngày hôm nay anh ở lại đây muộn như vậy a?”

Nghĩ đến cổ họng Tống Viễn Tuần đau, Phương Chiêu Mộ ngượng ngùng nở nụ cười, nói: “Quên mất anh không thể nói chuyện, anh cứ tập trung việc của mình đi.”

Tống Viễn Tuần cầm một cuốn sổ, viết bốn chữ đưa cho Phương Chiêu Mộ: “Cậu thì không như vậy?”

“Tôi là thí nghiệm quá lâu” Phương Chiêu Mộ thở dài, lại nói, “Đêm nay có lẽ tôi phải ngủ lại phòng nghỉ ở đây.”

Tống Viễn Tuần viết viết: “Còn bao lâu?”

Phương Chiêu Mộ nhìn sách một chút: “Nửa tiếng.”

Tống Viễn Tuần uống một hớp nước, viết: “Tôi đưa cậu về.”

Phương Chiêu Mộ lần này thật sự thụ sủng nhược kinh, theo bản năng cậu lập tức khước từ: “Không cần không cần.”

Tống Viễn Tuần thu hồi cuốn sổ, nghiêm túc nhìn Phương Chiêu Mộ, Phương Chiêu Mộ còn nói: “Thật không cần, phòng nghỉ ngơi cũng rất tiện.”

Tống Viễn Tuần không tiếp tục viết chữ cho Phương Chiêu Mộ, nhưng bản thân mới xem xong sách thí nghiệm sẽ không ở đây làm việc, ngồi vào lối đi cách bàn thí nghiệm không xa, đưa lưng về phía Phương Chiêu Mộ nghịch điện thoại, nghĩ như thế nào cũng sẽ  ở đây đợi Phương Chiêu Mộ bằng được.

Phương Chiêu Mộ rốt cuộc cũng đợi được tin nhắn của Andrew: “Tôi giúp cậu gọi xe.”

“Không cần” Phương Chiêu Mộ từng câu từng chữ nhắn lại cho đối phương, “Bạn học của tôi ý muốn đưa tôi về.”

“Không phải là không có mối quan hệ nào tốt đến mức có thể đi nhờ xe bạn học sao?” Andrew hỏi cậu.

Tống Viễn Tuần đột nhiên đổi tính cũng khiến cho Phương Chiêu Mộ khó hiểu, Phương Chiêu Mộ không thể làm gì khác hơn là trả lời Andrew “Theo lý mà nói hẳn là không có.”

“Khả năng lớn là vì cậu thay đổi sữa tắm.” Andrew nói.

Phương Chiêu Mộ cảm giác Andrew hồi âm lại có chút chua, lại nghĩ đến Andrew lúc nói chuyện ngữ khí lạnh như băng, không tự nhiên nở nụ cười, liếc mắt nhìn bóng lưng Tống Viễn Tuần, lấy điện thoại đi tới hành lang ngoài phòng thí nghiệm, gửi âm thoại cho Andrew.

Một lát sau Andrew mới nhận được, Phương Chiêu Mộ liền hỏi anh: “Andrew, anh xảy ra chuyện gì, nói chuyện thật kỳ quái.”

“Tôi không có.” Andrew lập tức phủ nhận.

“Bạn học tôi, hắn rất thẳng” Phương Chiêu Mộ nói, “Xin anh yên tâm, có được hay không.”

Andrew không hỏi Phương Chiêu Mộ, tại sao người khác lại đưa cậu về nhà, Andrew cần phải “Yên tâm”, anh chỉ hỏi: “Có đúng không?”

“Andrew ” Phương Chiêu Mộ nói một chữ, cách vài giây, mới nói tiếp, “Anh thực để ý sao?”

Kỳ thực Phương Chiêu Mộ không xác định Andrew đối với cậu là cảm giác gì, nhưng cậu rất sợ Andrew sẽ không vui.

“Tôi không để ý” Andrew dừng một chút, nhắc lại, “Không có gì khiến tôi để ý.”

“Thật tốt” Phương Chiêu Mộ liếc mắt nhìn cửa phòng thực nghiệm khép hờ, nói, “Tôi về đến nhà sẽ gọi cho anh, tôi còn có thí nghiệm phải làm tiếp.”

Andrew nói được, Phương Chiêu Mộ vốn muốn cúp điện thoại. Nhưng là nhớ hơi thở đầy nam tính vừa rồi của Andrew, tâm tư Phương Chiêu Mộ liền rục rịch không thôi, nói với Andrew cũng đang định cúp điện thoại: “Kỳ thực… Bạn học của tôi chỉ là làm việc tốt đưa tôi về nhà, nhưng nếu như là anh, sau khi trở lại C thị, buổi tối tới đón tôi, anh có thể đưa tôi về nhà nha.”