Thuỷ Vô Dương thật không ngờ sau khi làm cho Khoá Ái chạy trốn, Dạ Hạo Địch lại tức giận như thế, thế nhưng đem y nhốt đến thuỷ lao lâu như vậy.

Nhưng một khi đã để ý Khoá Ái như vậy, thế thì tại sao còn muốn thương tổn hắn nặng đến thế chứ? Tuy vậy, cũng nên làm cho nam nhân vô cùng kiêu ngạo kia nếm thử hương vị thất bại. Gợi lên khoé môi, Thuỷ Vô Dương cười đến có chút đắc ý.

Kéo lại quần áo trên người, rõ ràng vừa mới nhập thu, Thuỷ Vô Dương cũng đã tay chân lạnh như băng, đây đều là di chứng ở thuỷ lao lưu lại, nhưng Thuỷ Vô Dương cũng không hối hận, nếu cái giá phải trả này có thể làm cho Khoá Yêu cùng Dạ Hạo Địch nhận rõ tình cảm của chính mình, đạt được hạnh phúc, y chịu chút khổ sở ấy cũng là đáng giá.

Thế nhưng Thuỷ Vô Dương cũng không nghĩ tới Dạ Hạo Địch lòng dạ quá hẹp hòi, còn chuẩn bị một trừng phạt khác chờ y.

Rời đi Lãnh Nguyệt cư bị giam giữ gần ba tháng, Thuỷ Vô Dương rửa mặt chải đầu một chút sau đó đã bị đưa vào trong đại sảnh.

Mới vừa vào đại sảnh, Thuỷ Vô Dương liền thấy ngoại trừ Dạ Hạo Địch ra, còn có khách nhân ở đó, hơi hơi nhíu mày, Thuỷ Vô Dương liền đem ánh mắt dừng ở trên thân nam nhân tuổi trẻ kia.

Cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi a, nhưng đã có đại quyết đoán như thế, thật sự là anh hùng xuất thiếu niên nha.

Thuỷ Vô Dương tinh tế đánh giá thiếu niên so với mình trẻ hơn rất nhiều, bên môi thuỷ chung mang theo ôn hoà ý cười.

“Mạc Trần Cẩm, lễ vật của ngươi đến.” Thấy Thuỷ Vô Dương đi vào đại sảnh, Dạ Hạo Địch liền cười nói.

Nghe thấy Dạ Hạo Địch nói như thế, Mạc Trần Cẩm xoay đầu nhìn qua, quả nhiên thấy ở cửa đứng một nam tử.

Người như vậy thích hợp làm nam sủng sao? Vừa nhìn thấy Thuỷ Vô Dương cả người dào dạt khí chất thoát tục, Mạc Trần Cẩm thực hoài nghi.

Thuỷ Vô Dương thân trước mặc áo dài màu nguyệt sắc, con ngươi đen sáng ngời thuỷ chung ôn hoà nhìn chăm chú vào hết thảy, bên môi luôn lộ ra nụ cười ôn nhu, cả người làm cho người ta cảm giác dị thường thoải mái, ai lại đem một nam tử như vậy cùng nam sủng liên tưởng cùng một chỗ chứ?

“Ngươi đang nói đùa sao? Dạ Hạo Địch?” Thu hồi ánh mắt, Mạc Trần Cẩm thản nhiên hỏi.

“Như thế nào?” Dạ Hạo Địch cười hỏi,“Chẳng lẽ là Vô Dương không tốt sao?”

Phải nói là thật tốt quá đi, âm thầm thở dài, Mạc Trần Cẩm cũng đoán không ra Dạ Hạo Địch rốt cuộc suy nghĩ cái gì, thế nhưng đem một nam tử xuất sắc như vậy đưa cho hắn.

“Hắn nhìn thế nào cũng không giống nam sủng đi.” Mạc Trần Cẩm biểu tình có chút bất đắc dĩ.

Nam sủng? Nghe xong Mạc Trần Cẩm nói, Thuỷ Vô Dương cũng có chút cười khổ, Dạ Hạo Địch lần này thật sự tức giận đến không nhẹ nha.

Bất quá Thuỷ Vô Dương cũng không lo lắng, bởi vì cho dù y bị đưa cho thiếu niên này, thoạt nhìn cũng không có gì nguy hiểm, mục đích chủ yếu của Dạ Hạo Địch chắc là định vũ nhục ta một chút, thật sự là trẻ con.

“Hắn là nam sủng xuất sắc nhất của Ám Dạ Cung chúng ta, ngươi cho là nam sủng thấp kém có thể cùng hắn so sánh sao?” Chú ý tới ý cười bên môi Thuỷ Vô Dương thuỷ chung không thay đổi, Dạ Hạo Địch càng giận, lúc đầu gã chỉ là muốn doạ doạ Thuỷ Vô Dương, bất quá lúc này gã là thật sự quyết định đem người đưa cho Mạc Trần Cẩm.

“Dù sao ngươi muốn cho người thích ngươi hết hy vọng, thì phải tìm một người xuất sắc một chút đến phối hợp, hắn không phải rất thích hợp sao? Tin tưởng chỉ cần ngươi đem hắn mang về, ai cũng sẽ tin ngươi là thật sự thích nam nhân này.”

Ngón tay đang gõ gõ vào mặt bàn tạm dừng một chút, Mạc Trần Cẩm đột nhiên ý thức được lời Dạ Hạo Địch nói rất có đạo lý, muốn cho người khác tin tưởng tâm hắn có thể trong thời gian ngắn như vậy liền bị bắt lấy được, thì phải là một người không giống bình thường, nam nhân này xác thực đủ tư cách, nếu tìm người khác, cũng rất dễ dàng lộ ra dấu vết.

Quyết định chủ ý, Mạc Trần Cẩm gật gật đầu nói:“Được rồi, vậy thì ta liền mang hắn đi.”

“Cứ tự nhiên.” Dạ Hạo Địch nở nụ cười, sau đó đem ánh mắt nhắm ngay Thuỷ Vô Dương,“Vô Dương, ngươi cần phải hảo hảo hầu hạ chủ tử tương lai của ngươi đó.”

“Vâng, cung chủ.” Dịu ngoan trả lời, Thuỷ Vô Dương đem nhân vật của mình biểu diễn rất khá, vừa lòng thấy trong mắt Dạ Hạo Địch sắp phun ra lửa.

Không có nhận thấy được thuỷ triều gợn sóng giữa Dạ Hạo Địch cùng Thuỷ Vô Dương, Mạc Trần Cẩm đứng dậy rời khỏi đại sảnh, vừa biến thành nam sủng của hắn, Thuỷ Vô Dương tự nhiên lập tức đi theo, chỉ còn lại một mình Dạ Hạo Địch.

“Ngươi không cần đi theo ta, sáng mai cùng ta đi là được rồi.” Đi được một đoạn đường, Mạc Trần Cẩm dừng chân lại nói.

“Nhưng ta ở một nơi khác a, sáng mai ta tìm không thấy chủ nhân ngươi, chủ nhân ngươi cũng tìm không thấy ta, đây thật là phiền toái.” Thuỷ Vô Dương cười tủm tỉm nói.

“Ngươi không cần bảo ta chủ nhân, trước mặt người khác ngươi kêu ta Trần Cẩm là được, ngược lại ngươi kêu ta bảo chủ, đã hiểu chưa?”

“Vâng, bảo chủ.” Ở trong đầu Thuỷ Vô Dương rất nhanh nghĩ đến một bảo chủ họ Mạc rất nổi danh, liền biết y lần này là đang sắp ở cùng người như thế nào.

“Ngươi tên là gì?”

“Thuỷ Vô Dương, bảo chủ bảo ta Vô Dương là tốt rồi.”

Nghe thấy Thuỷ Vô Dương thập phần chú ý lời nói đúng mực, Mạc Trần Cẩm nhịn không được liếc mắt nhìn y nhiều một chút, như thế nào cũng nghĩ không thông tại sao y lại là nam sủng.

Ánh trăng rơi tại trên mặt nam tử, hình thành một tầng ánh sáng thản nhiên, đem khí chất ôn hoà của Thuỷ Vô Dương phụ trợ càng thêm mượt mà, đôi con ngươi đen để lộ ra ôn nhu làm cho Mạc Trần Cẩm trong nháy mắt say lòng, nhận thấy chính mình thất thố, Mạc Trần Cẩm vội vàng nhìn về nơi khác.

“Bảo chủ, buổi tối hôm nay ta ngủ như thế nào?” Nhận thấy động tác nhỏ của Mạc Trần Cẩm, Thuỷ Vô Dương cũng không nói gì, mà là cố ý dời đi đề tài.

Nghĩ nghĩ, Mạc Trần Cẩm có chút thất bại nói,“Ngươi ngủ phòng ta đi.”

“Vâng.” Tiến triển nhanh như vậy sao?

“Ta và ngươi là tách ra ngủ.” Thấy Thuỷ Vô Dương có chút kinh ngạc, Mạc Trần Cẩm lắm miệng giải thích một câu.

“Ta hiểu được.” Trong mắt Thuỷ Vô Dương ý cười càng đậm.

Có chút ảo não thái độ chính mình đối đãi Thuỷ Vô Dương ôn hoà ngoài dự đoán, Mạc Trần Cẩm quyết định phải cứng rắn lạnh lùng hơn.

Người như hắn, sẽ không có ai thích, chỉ có trái tim đủ kiên cường, vậy sẽ không bị thương tổn gì nữa, nhiều năm qua như vậy, hắn không phải vẫn làm được rất tốt sao? Về sau cũng nhất định không có vấn đề, nhất định.

Âm thầm vì chính mình bơm hơi, Mạc Trần Cẩm không có chú ý tới đi theo hắn phía sau Thuỷ Vô Dương lộ ra ánh mắt hứng thú.

Trở lại phòng, Mạc Trần Cẩm liền đem vài cái ghế xếp lại, nằm lên.

“Ngươi ngủ giường đi.”

“Điều này sao được, ngài là bảo chủ a.” Thuỷ Vô Dương trừng mắt nhìn, kinh ngạc nói.

“Ngươi lớn tuổi hơn ta.” Mạc Trần Cẩm tuỳ ý tìm cớ phản bác.

Đây là lý do gì nha? Thuỷ Vô Dương buồn cười, ta còn chưa tới bảy tám mươi tuổi đi.

Thấy Thuỷ Vô Dương vẫn đứng ngây ngốc bất động, Mạc Trần Cẩm có chút không kiên nhẫn thúc giục,“Sớm một chút đi ngủ, chúng ta sáng mai sẽ lên đường.”

“Bảo chủ, ngươi thật sự là một người ôn nhu.” Thuỷ Vô Dương cười nói.

“Ta một chút cũng không ôn nhu!” Mạc Trần Cẩm kêu lớn, phản ứng rất kịch liệt.

Sửng sốt một chút, Thuỷ Vô Dương không nghĩ tới một câu thế nhưng khiến cho người này phản ứng lớn như vậy, xem ra đây là cấm kỵ của hắn, nhưng vì sao chứ? Rõ ràng là đang khích lệ hắn a.

Nhưng nghi hoặc về nghi hoặc, Thuỷ Vô Dương vẫn là mở miệng giải thích:“Thực xin lỗi, bảo chủ.”

“Đi ngủ đi.” Chú ý tới cảm xúc của mình quá mức kịch liệt, thanh âm Mạc Trần Cẩm có chút cứng ngắc.

Lần này Thuỷ Vô Dương quả nhiên ngoan ngoãn lên giường nghỉ ngơi, một lát sau, y chợt nghe thấy tiếng hô hấp vững vàng của Mạc Trần Cẩm truyền đến, thế này mới mở mắt ra, quay đầu nhìn người nằm ở trên ghế nghỉ ngơi.

Mạc Trần Cẩm ngay cả khi ngủ cũng không tháo mặt nạ ra, mặt nạ màu bạc ở trong đêm đen để lộ ra vài phần lạnh lùng, làm cho người ta khiếp bước, không dám tiếp cận hắn, đây là phương pháp duy nhất Mạc Trần Cẩm bảo hộ chính mình.

Rốt cuộc hắn đã gặp qua chuyện gì? Thế nhưng đối người khác phòng bị như vậy?

Thuỷ Vô Dương đối thiếu niên này sinh ra tò mò.