Mộ Dung Hi Nhiên im lặng nhìn ta, đôi mắt xưa nay bình tĩnh như nước trong lộ ra một tia ngạc nhiên.

Ta vừa định nói tiếp thì lại bị một tiếng bất thình lình cắt đứt:

- Tá Quân, cậu và Hi Nhiên lại đây, ta có lời cần nói với hai người - Y Thánh đứng ở xa, cũng không biết đã đến lúc nào.

Ta nhìn Y Thánh vài giây, thở dài, nắm bàn tay mềm mại không xương của Mộ Dung Hi Nhiên, im lặng theo sát phía sau Y Thánh. Hiện tại Y Thánh ở phía trước, có mấy lời không tiện nói ra miệng.

Cứ như vậy đi một đường không nói chuyện, theo sát Y Thánh vào nhà gỗ trước kia của ông ta, Y Thánh lấy ra một tờ giấy đưa cho Mộ Dung Hi Nhiên, nói:

- Hi Nhiên, con đi tìm hết những dược liệu này đi.

Mộ Dung Hi Nhiên nhận lấy, ngẩng đầu nhìn ta một cái rồi yên lặng đi ra.

- Tá Quân, cậu lại đây - Tiếng của Y Thánh kéo lại suy nghĩ của ta, ta thu hồi ánh mắt, trong lòng có chút lo lắng. Câu ta vừa nói với Hi Nhiên, hiện tại ngẫm lại ta thật muốn đánh chết mình. Cũng không biết giờ Hi Nhiên có cảm tưởng gì, ta còn chưa kịp giải thích...

Đi theo sát Y Thánh, vài bước liền nhìn thấy Vương Cảnh Hủ ngồi trước bàn cờ, thấy ta tới thì nhíu mày.

Y Thánh ngồi xuống ở bên kia bàn cờ, vân vê râu trầm tư.

Trên bàn cờ, phe cánh hai bên đang chờ xuất phát, chờ đợi lúc sau vui sướng chém giết thỏa mãn.

Y Thánh chỉ vào cờ, vặn hỏi:

- Tá Quân, nếu nhân sinh như cờ, cậu muốn làm quân cờ gì?

Ta nhìn về phía Y Thánh, trong lòng oán thầm một câu: Làm quân cờ? Thật vô dụng, muốn làm cũng phải làm người đánh cờ.

Bất quá nếu ông ta hỏi vấn đề như vậy, ta cũng chỉ có thể đối đáp. Ta chỉ vào một con Tốt trên bàn cờ:

- Ta muốn làm Tốt.

Y Thánh nhìn chằm chằm vào quân cờ ta chỉ, cứng ngắc trên mặt lại hạ xuống, hỏi:

- Vì sao?

Ta hờ hững đáp:

- Nhân sinh như cờ, ta chỉ muốn làm một người phi thường bình thường trong chúng sinh, hơn nữa nhân sinh bất quá chỉ trăm năm, đi từng bước một đến nơi đến chốn không tốt sao?

Y Thánh trầm mặc không nói chuyện, có vẻ không hài lòng với đáp án của ta, lộ ra chút vẻ thất vọng.

Ta nhìn Vương Cảnh Hủ bên người, nhếch khóe miệng, nói thêm:

- Ta tuy là Tốt, hành động chậm chạp, nhưng trên thế giới này ai dám che ở phía trước ta!

Y Thánh và Vương Cảnh Hủ nghe vậy đều nhìn về phía ta, trên mặt là diễn cảm khó tả.

Cuối cùng Y Thánh vỗ vỗ băng đá bên cạnh ý bảo ta ngồi xuống. Mông ta vừa dính vào ghế thì Y Thánh thở dài một tiếng, nói ra câu:

- Thiên hạ rối loạn!

Trên đầu ta rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, Y Thánh, ông muốn làm gì?

Y Thánh nói:

- Cậu có biết vì sao Cảnh Hủ bị những người đó đuổi giết? - Y Thánh hỏi xong, cũng không đợi ta nói tiếp, lại lập tức nói - Cảnh Hủ trúng gian kế của người khác, đã giết đại Hoàng tử...

Ta cả kinh, giết Hoàng tử? Liếc người bên cạnh, chỉ thấy y cau mày, trên mặt hình như có vẻ hối hận.

Giết Hoàng tử...tội này có vẻ rất nặng phải không? Y Thánh nói Vương Cảnh Hủ là con trai của một quan chức không lớn không nhỏ, xem ra là liên quan đến âm mưu chính trị chẳng hạn?

Y Thánh còn nói thêm:

- Phụ thân của Cảnh Hủ ở trong triều đình được cho là một chức quan nhàn hạ, nhưng thân phận thật sự của ông ấy chính là cầm đầu một nhóm chuyên ám sát cho Hoàng thượng!

Trong lòng ta gióng lên hồi chuông cảnh báo, chuyện cơ mật như vậy nói cho ta biết làm gì? Ta nói ta chỉ muốn làm Tốt, ta chỉ muốn làm một tiểu nhân thôi mà...

- ... Hiện giờ phụ thân của Cảnh Hủ bị người khác giam lỏng, hơn phân nửa thế lực của Sát Thủ Đường đã rơi vào trong tay những người đó, chỉ sợ sẽ tạo thành đại họa. Cảnh Hủ là Thiếu chủ, không thể vĩnh viễn trốn ở trong núi, cho nên gần đây y muốn cùng Hi Nhiên xuống núi, đoạt lại Sát Thủ Đường. Gần đây võ công của Hi Nhiên đã tiến bộ, nhưng con bé và Cảnh Hủ thừa dũng thiếu mưu, chuyến đi này chỉ sợ dữ nhiều lành ít... Tá Quân, cậu cũng cùng bọn họ xuống núi được không? - Y Thánh nói xong liếc ta một cái.

Lúc ta nghe đến câu "Gần đây y muốn cùng Hi Nhiên xuống núi" thì đột nhiên có một dự cảm không rõ, quả nhiên, Y Thánh dùng Hi Nhiên làm mồi muốn câu ta...

Bất quá Y Thánh, ông cứ thế mà tin tưởng rằng có ta ở đó thì nhất định có thể giúp đỡ Vương Cảnh Hủ cướp lại Sát Thủ Đường gì đó sao?

Ta bất đắc dĩ nhìn Y Thánh, cuối cùng giơ cờ đầu hàng:

- Y Thánh, ông thắng.

Ta về lần này lập tức lại ra ngoài, bất quá là đi cùng Hi Nhiên, ta đây cũng không có gì oán hận... Ờ thì... oán hận vẫn có chút, đang yên đang lành nhất định phải đẩy ta vào vòng xoáy âm mưu...

Ta ném ngọc Xích Hồn cho Y Thánh, Y Thánh kinh hoảng nhanh chóng đỡ được, xác định ngọc không có xây xát gì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ta lấy ra viên thuốc có thể gia tăng năm mươi năm công lực trong truyền thuyết kia, hỏi:

- Vật này có thể trực tiếp ăn không?

Y Thánh sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói:

- Thuốc này dược tính quá lớn, sao có thể tùy tiện ăn!

Ta lại hỏi:

- Vậy nếu có sẵn năm mươi năm công lực thì sao?

Y Thánh kỳ quái nhìn ta một cái:

- Thuốc này cậu muốn cho ai ăn?

- Hi Nhiên.

Y Thánh lại càng kì quái:

- Hi Nhiên có năm mươi năm công lực lúc nào? Không đúng! Ta nói nội lực của Hi Nhiên tăng mạnh... Cũng không đúng, tuy rằng nội lực của Hi Nhiên tăng mạnh thì cũng không nhiều đến năm mươi năm!

Ta nheo mắt nhìn Y Thánh, nói:

- Vậy chỉ có thể chứng tỏ Kim Đan Hỏa Văn bảo bối của ông là sản phẩm giả mạo kém chất lượng, bốn viên nên là bốn mươi năm, lại còn bị chiết khấu.

Y Thánh kinh hãi:

- Ngươi... ngươi... đan dược của ta! - Y Thánh chỉ vào người ta nửa ngày nói không ra lời, nửa ngày xoay người vội vàng chạy tới phòng ông ta.

Ta tựa vào cửa, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liên tục phát ra từ trong phòng Y Thánh, có vẻ đã khóc... Ta lắc lắc đầu, xem ra gặp phiền toái lớn rồi.

- Lâm Tá Quân! Ngươi đã làm gì! - Y Thánh nổi giận đùng đùng đi ra, dáng vẻ muốn giết ta.

Ta chậm rãi lui về phía sau từng bước, cố gắng làm yên lòng Y Thánh:

- Ta thế nhưng đem toàn bộ thuốc cống hiến cho đồ đệ của ông, ông đừng quá giận ta - Dù sao thì toàn bộ của ông đều dùng ở trên người học trò duy nhất của ông.

- Cái gì? - Y Thánh nghe vậy rất giận - Thuốc thang há có thể lạm dụng! Nếu dược lực xung khắc nhau, Hi Nhiên xảy ra chuyện gì không hay thì ta không thể không giết ngươi!

Hai tay ta che cổ mình, liếc mắt nói:

- Nếu ta khiến Hi Nhiên xảy ra chuyện gì thì ta là người đầu tiên bóp chết chính mình. Yên tâm đi, ta không đần như vậy, ta đã đưa cho Y Quỷ xem qua trước mới cho Hi Nhiên ăn.

Y Thánh còn muốn nói gì đó, nhưng mặt đều nghẹn đỏ, đành phất ống tay áo nói:

- Thôi được rồi. Tá Quân, ngươi lại đây.

Ta đắn đo nhìn Y Thánh, chậm rãi di động vài bước về phía ông ta.

- Ngươi lại đây cho ta! - Y Thánh bước một bước dài tiến lên, kéo lỗ tai ta lại gần, nói - Lần này mấy người xuống núi, ta có mấy câu muốn nói cho ngươi biết.

Ta nhanh chóng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, Y Thánh lúc này mới buông lỗ tai ta ra.

Y Thánh nói:

- Từ ngày biết ngươi là nữ tử, ta cũng không dám dạy y thuật cho Hi Nhiên. Hi Nhiên gần gũi với ngươi như thế, học y xong chỉ cần hơi lưu tâm vẫn có thể biết thân phận của ngươi. Cho nên ta chỉ cho con bé hiểu biết các loại dược liệu cùng dược tính trong thiên hạ và dạy một ít phương pháp trị các bệnh thông thường, sau đó lại cầm sự tích của các vị sư tổ của bổn môn cho nó xem... Nhưng Hi Nhiên trời sinh hiếu học, ta không dạy khó tránh khỏi chính nó tự tìm mấy quyển y thuật học, cho nên tự ngươi xem nhiều một chút...

- Hả? - Hi Nhiên muốn học y ta cũng phải đu theo?

- Hả cái gì? Kỳ tài như thế ta lại chỉ có thể để mốc meo... Nếu ngươi sớm nói cho Hi Nhiên biết thân phận thì ta còn phải làm như vậy sao? - Y Thánh giận dữ hét với ta.

- Dạ dạ dạ - Ta vội vàng cúi đầu.

- Cứ lừa gạt như vậy cũng không phải cách. Cho nên Tá Quân, ngươi vẫn nên sớm thẳng thắn mới là tốt!

Khóe miệng ta giật giật, nhưng không lên tiếng.

Không phải ta không muốn, nhưng hiện tại trước mắt ta có một tình địch lớn như vậy thì ta làm sao dám chứ? Vạn nhất ta vừa nói xong, Hi Nhiên nhất thời không tiếp nhận nổi ném mình vào vòng tay người khác thì làm sao? Tỷ lệ này vẫn còn rất cao.

- Ta và lão Quỷ không có bên cạnh mấy người, mấy người cần cẩn thận một chút - Y Thánh trịnh trọng nói với ta - Hiện tại có ngọc Xích Hồn, bệnh của Sở Phong có hi vọng, đợi mắt của cô ấy bình phục thì chúng ta sẽ xuống núi tìm mọi người.

Y Thánh gật gật đầu với ta, định đứng dậy muốn đi thì đột nhiên hét lớn:

- Đúng rồi, cỏ hình rồng của ta!

Ta trở lại chỗ Y Quỷ, cầm cỏ hình rồng định trả lại cho Y Thánh, lại bị Y Quỷ giữ chặt.

Y Quỷ thần bí đầy mặt lấy ra một viên thuốc màu trắng, nói với ta:

- Biết đây là cái gì không?

Ta lắc đầu, xoay người đi, lão Quỷ sống chết giữ chặt ta nói:

- Ta cho ngươi biết, đây chính là một bảo bối! Ăn nó thì bách độc bất xâm!

Nghe vậy ta lập tức dừng bước, cười nói:

- Lão Quỷ, bình thường ta đối xử với ông không tệ đi?

Lão Quỷ vỗ vỗ vai ta nói:

- Được rồi, thuốc này chính là đưa cho ngươi. Xuống núi nhiều hung hiểm, ngươi lại không biết võ công, chính là thứ để người ta vỗ phát là chết. Ăn cái này sẽ không cần sợ người khác hạ độc nữa, cũng là một tấm bùa hộ mệnh - Nói xong Y Quỷ đặt viên thuốc ở trên tay ta.

Con ngươi ta xoay xoay, nói với Y Quỷ:

- Lão Quỷ, đa tạ, nếu ngày sau ta có bạc, ta tiếp tục mời ông uống rượu.

- Chuyện này có cảm giác tốt! - Hai mắt Y Quỷ sáng lên.

Ta thừa dịp Y Quỷ không chú ý liền thu viên thuốc vào trong lòng.

Ban đêm, hết thảy đều chuẩn bị xong xuôi, tựu như đợi đến sáng sớm ngày mai thì lập tức xuống núi.

Không biết dưới chân núi, chờ ta sẽ là cái gì?