Tôi muốn cùng em lãng phí thời gian, ví dụ như cúi đầu ngắm cá

Hoặc như mang ly trà để lại trên bàn, rồi rời đi

Lãng phí sắc thái đẹp đẽ của chúng

Tôi còn muốn đến cả hoàng hôn cũng cùng lãng phí, chẳng hạn như tản bộ

Làm lãng phí bầu trời đầy sao

Tôi còn muốn lãng phí khi trời nổi gió

Ngồi ở hành lang ngẩn ngơ, đến khi trong mắt em nổi mây đen

Toàn bộ đều bị thổi bay ra bên ngoài cửa sổ

Tôi đã lãng phí thế giới, nó đã đi qua tôi

Mệt mỏi rã rời, lại giống như chưa từng được yêu

Nhưng ngày mai tôi vẫn muốn lãng phí như thế

Hoa cỏ trước mắt, cuộc sống cũng nên tươi đẹp giống như chúng

Vô nghĩa như vậy, như bộ phim điện ảnh không người xem

Những tình yêu tuyệt vọng đó và cái chết

Mang đến cho chúng ta sự trầm mặc ngắn ngủi

Tôi muốn cùng em lãng phí lẫn nhau

Cùng nhau lãng phí sự trầm mặc ngắn ngủi, vô nghĩa kéo dài 

Cùng nhau lãng phí sự đẹp đẽ mà già cỗi của vũ trụ

Chẳng hạn như tựa vào lan can, cúi đầu soi gương trong nước

Cho đến khi tất cả sự vật đều bị lãng phí

Sau lưng chúng ta, mọc lên một đôi cánh mỏng.

<> — Lý Nguyên Tinh

*tạm dịch