“Vân ma ma, bọn họ đang làm gì đó?”Ta nháy cặp mắt to xinh đẹp, nghi hoặc nhìn người bên cạnh.

“Đó là các hoàng tử đang đi học.”Vân ma ma đau lòng cẩn thận lau đi những giọt mồ hôi trên trán ta. Ai khiến ta vừa ngủ dậy cơm cũng chưa ăn liền chạy đến bên cửa sổ của lớp học, ta có thể không sao sao.

“Vậy Dạ nhi không vào được sao?”Ta tràn ngập chờ mong nhìn nàng.

“Này...... Tiểu chủ tử, chúng ta vẫn là trở về thôi, Vân ma ma cùng người chơi trốn Miêu Miêu được không?”

“Không cần!”Ta một hơi phủ quyết, đừng nói giỡn, ta chạy đến đây diễn trò đã mệt muốn chết, ngươi nói trở về ta còn diễn làm gì?

“Dạ nhi muốn vào chơi thôi ~~ bọn họ có thể vì sao Dạ nhi lại không thể?” Miệng méo lại dùng ngôn ngữ chịu đủ ủy khuất cùng đôi mắt ngập nước nhìn nàng, ta không tin ngươi không mềm lòng!

“Đừng khóc đừng khóc a! Tiểu tổ tông của ta! Người khóc Vân ma ma đau lòng lắm......”Vân ma ma lấy thủ quyên (khăn tay) lau đi làn nước mắt vừa nổi lên của ta. Vô nghĩa, ta biết ngươi đau lòng nên mới khóc chứ, chỉ vậy cũng không hiểu được, ta tiếp tục.

“Dạ nhi muốn đi chơi...... Vân ma ma......” Nhìn nàng đau lòng đến nỗi tâm cũng nghĩ đến việc đập vào tường, ta vui a, cũng không tin ngươi không đáp ứng.

“Tiểu chủ tử, Vân ma ma ta......”

“Sao lại thế này?” Một thanh âm đ*o lạnh như băng vang lên. Là ai a, sao không biết thức thời chút nào, không thấy ta đang cố gắng khóc sao.

“Hoàng...... Hoàng Thượng! Nô tì khấu kiến Hoàng Thượng!”Chỉ thấy Vân ma ma đột ngột quỳ xuống đất. Bình thường cũng không lưu loát được như vậy. Từ từ, Hoàng Thượng? Không phải chính là vị phụ thân mà từ lễ Trảo Chu đến tận sáu tuổi ta chỉ được gặp mặt một lần. Quay đầu nhìn một cái, thật đúng là. Một chút cũng không thay đổi! Trên người vẫn là một tầng lãnh khí, dù là mùa hè nóng nhất khẳng định ở bên cạnh hắn cũng sẽ thoải mái.

“Ngũ hoàng tử, gặp Hoàng Thượng phải quỳ xuống.” Lão thái giám đứng một bên âm thanh nhắc nhở. Dù ngài lão không lẽ cũng không biết giọng nói của ngài rất có hại cho thính giác sao a! Không thèm để ý đến ngươi.

“Tiểu chủ tử, tiểu tổ tông, hành lễ a!” Vân ma ma run rẩy đầu hệt như con xúc xắc. Không dể ý đến ngươi.

“Hành lễ có thể đi chơi sao, ma ma?”Ta rốt cục xoay lại khuôn mặt nhỏ nhắn hoang mang, chờ mong nhìn nàng. Bất quá nàng tựa hồ càng run nhiều hơn. Đừng run nữa được không, còn run nữa sẽ rớt hết đó.

“Vân ma ma, sao lại thế này?”Băng sơn phụ hoàng nói chuyện ư, kỳ tích!

“Vâng..... hồi Hoàng Thượng, Ngũ hoàng tử muốn đi học đường......” Ta van ngươi, đừng nhìn ta, từ khi ngươi xuất hiện liền nhìn ta chăm chăm, tuy rằng bản nhân ta đáng yêu đến mức không hợp lý, nhưng lão băng sơn như ngươi dùng ánh mắt băng lãnh nhìn ta như vậy ta sẽ không trang được nữa.

“Dạ nhi, lại đây.” Oa, không dễ dàng a, chỉ gặp một lần mà còn nhớ tên ta, lợi hại. Chẳng lẽ làm Hoàng Thượng trí nhớ đều tốt như vậy sao? Xem ta nhận được vinh dự mà ngẩn người, Vân ma ma cũng run rẩy nhanh hơn rồi.

“Tiểu chủ tử, Hoàng Thượng gọi người mà, mau qua đi a!”Nàng kéo lại kéo, thật vất vả mới kéo ta đến. Ngươi xem ngốc tử là dễ trang lắm sao? Không đi!

“Dạ nhi qua đó có thể chơi không?”Ngây thơ nhìn Vân ma ma sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

“Này...... Hoàng Thượng thứ tội! Ngũ hoàng tử là si nhi, thỉnh Hoàng Thượng khai ân!” Chóng mặt, sao lại đến tận nước này? Ngươi đừng đập đầu nữa được không? Sắp xuất huyết rồi đó. Ngươi không thể làm nhẹ chút được sao a...... A ~~! Ta đi, ta đi qua còn không được sao? Đây không phải là hiểu rõ mà nhắm vào sự mềm lòng của ta sao! Đi qua giữ chặt góc áo của phụ hoàng, cau mày nhìn hắn.”Vân ma ma, đau!”

Phụ hoàng nhìn ta, rốt cục khai tôn khẩu “Vân ma ma, đứng lên đi.”

“Tạ ơn Hoàng Thượng!” Xem ra vẫn là không có thể người nào địch lại biểu tình đáng thương này của ta a! Ta đắc ý a!

“Dạ nhi muốn đến lớp học?” Khi nào thì thành phụ hoàng ôm ta?

“Ân!” Ôm chặt cổ phụ hoàng, chết cũng không buông ra. Không có biện pháp, phụ hoàng rất cao a, khoảng cách này làm ta chóng mặt...... Sợ độ cao không phải lỗi của ta.

“Vì sao.”Thật đúng là ngắn gọn. Mỹ nam tử phụ hoàng ngươi không thể nói nhiều hơn sao? Sẽ chết a!

“Bên trong nhiều người, có người chơi cùng!”Thế nào, đáp án đủ tiêu chuẩn đi. Ân? Là ta hoa mắt? Sao lại thấy trong mắt phụ hoàng hiện lên một đạo tinh quang? Ngẩng đầu nhìn bầu trời, thái dương đã lên đỉnh, chẳng lẽ là phản quang? Quên đi, không động não là nguyên tắc cơ bản của ta.

“Hảo, chuẩn.” Gì? Ý là ta thuyết phục được phụ hoàng ngươi phê chuẩn ta đến lớp học đúng không? Thu hoạch ngoài ý muốn a!

“Dạ nhi...... Không thể đi vào chơi sao?”Nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm không chút ánh sáng làm cho ai nhìn thấy tâm đều không nỡ.

“Ngày mai sáng sớm liền đi.” Thanh âm của phụ hoàng thật đúng là dễ nghe a!

“Tiểu chủ tử, còn không cám ơn Hoàng Thượng.” Vân ma ma, là ta đạt được mục đích, ngươi làm gì kích động dữ vậy.

“Vân ma ma, Vân ma ma, ngày mai Dạ nhi thật sự có thể đi đến đó được sao?” Ngươi đã gặp qua kẻ ngốc có thể hiểu được lời nói của người bình thường?

“Hoàng Thượng đã chuẩn, đó là đương nhiên rồi!” Ta nở nụ cười, thật là đơn giản a.

“Vân ma ma, mang hoàng tử quay về tẩm cung.” Hoàng Thượng ra lệnh một tiếng, đã đem ta chuyển đến tay Vân ma ma.

“Nô tì cáo lui.”Ngay tại lúc Vân ma ma ôm ta xoay người đi, ta lộ ra nụ cười giảo hoạt. Ở trước mặt Hoàng Thượng trang thật đúng là một chuyện mệt mỏi mà. Lại không biết một màn hảo tử bất tử này đã rơi vào mắt Hoàng Thượng – người chưa lúc nào dời mắt khỏi y, đương nhiên y cũng không nhìn thấy biểu tình chất chứa rất nhiều suy nghĩ của phụ hoàng.

Ngoài cửa sổ cảnh sắc cũng không tệ lắm, ta nằm xuống bàn trong lớp, lấy một loại trạng thái không chút để ý nghe phu tử ở phía trước đặc biệt đại giảng nói cái gì về lịch sử văn hóa của Cổ Lan quốc …, hệt như đang kể chuyện xưa, đối với ta mà nói thật rõ rệt là có tác dụng thôi miên. Còn toán học nữa, chẳng qua là cơ bản giải toán thôi, quá lãng phí thanh xuân của ta. Lại còn học chữ, ân, đối với ta lại có tác dụng khá lớn, không ít những chữ rườm rà ta không biết. Chờ ta học kha khá rồi sẽ không cần tiếp tục đứng ở nơi chán ngắt này, so với ta tưởng tượng còn nhàm chán hơn N (N là một số tự nhiên) lần.

Hình như là chủ định của phụ hoàng, cho ta ở lớp học có thể tùy tâm sở dục (muốn làm gì thì làm), hơn nữa phu tử bọn họ cũng không trông cậy vào một tên ngốc có tiếng có thể tạo ra thành quả gì. Lại nói các hoàng huynh này cũng không thú vị chút nào, trừ bỏ ngày đầu tiên cái tên hình như ta nên gọi là Tam hoàng huynh thần khí đứng trước mặt ta mắng to ta là ngu ngốc, không nên làm bẩn nơi cao quý này, học đường lại bị ta dùng tiếng khóc vô địch cộng thêm biểu tình đáng thương như vậy làm tên đó trở thành đối tượng cho mọi người chỉ trích, hơn nữa hảo tử bất tử lại bị phụ hoàng đi ngang qua nhìn thấy, sử dụng ánh mắt băng lãnh nhìn chăm chú ước chừng thập phần chung (10’), sau đó cũng không còn ai dám lấy ta làm trò tiêu khiển nữa.

Ngáp một cái, vừa lòng nhìn thấy phu tử kia nhíu chặt mi cùng gương mặt dần cứng lại. Không phải đều biết ta ngu ngốc sao, làm chi còn nhìn như vậy, cổ nhân chính là tử tâm nhãn (mắt hết hi vọng!? ^.^”). Nhìn bốn phía, không ai nhìn ta a, như thế nào có cảm giác bị nhìn chăm chú? Ảo giác ảo giác! Không ai thấy hứng thú đối với một kẻ ngu ngốc mới đúng. Nhưng chuyện này, sau đó thực tế đã chứng minh, ta sai lầm rồi, vô cùng sai lầm.

_____________________________

Vào đêm, ta đợi Vân ma ma cùng những người khác về ngủ, liền lén lút chạy đến Ngự y viện. Làm gì? Trộm dược nha! Đây chính là chuyện lúc ta nhàn chán thích làm nhất, dù sao dược trong Ngự y viện cũng còn nhiều mà, lấy một ít cũng không ai biết. Ân...... Câu hồn tán lần trước còn hơi ít thì phải? Sao lại ở chỗ cao nhất a, không biết độ cao này đối với một đứa trẻ sáu tuổi mà nói là một độ cao rất cao a. Không quan hệ, ta là ai? Cổ Lan quốc Ngũ hoàng tử Cổ Lam Dạ a. Loại vấn đề nhỏ này sao có thể làm khó ta.

Khi ta rốt cuộc dựng xong một “Cây thang” nguy hiểm hơi xiêu vẹo, ta cảm nhận được thành tựu của mình a. Lau mồ hôi trên trên, trèo lên một “tầng” nhìn xuống. Má ơi! Nương ơi! Phật tổ ơi! Ngàn vạn lần đừng làm cho ta ngã xuống a, độ cao này...... Ta sợ a ~ mặc kệ! Cắn răng nhắm mắt xem như chưa thấy gì. Không phải chỉ là độ cao này thôi sao, ta cũng không tin. Ha ha, hãy để cho bản thiên tài lấy được đi. Nhìn thảo dược trong tay, ta vui a... Ngay tại lúc ta hưng phấn đồng thời ta nhận thấy “Thư thang” (cái thang làm bằng sách nha, bé này thông minh thật!) này. Nó không xong a...... Kết quả...... Đương nhiên là ngã xuống rồi. Đau quá...... Cánh tay hình như xuất huyết rồi, thật yếu mà.

Bất đắc dĩ đích trở mình xem thường, đem thư cất lại chỗ cũ, cầm chiến lợi phẩm trở lại Lãm Nguyệt cung, bấy giờ mới nhìn rõ nguyên lai vết thương trên cánh tay không nhẹ chút nào, trách không được đau đến vậy, phải nghĩ một biện pháp mới được...... Hắc hắc...... bây giờ nguyệt hắc phong cao thật sự là thời điểm thích hợp để gây án nha.

“Ma ma...... Vân ma ma......”

“Tiểu chủ tử, người làm sao vậy?” Vân ma ma hấp tấp chạy tới, thấy ta hàm lệ ngồi dưới đất vội vàng hỏi, “Sao lại ngồi dưới đất? Trên mặt đất rất lạnh nha, nếu bị bệnh thì làm sao!”Nói xong liền đem ta ôm lên.

“Ma ma, đau......” Ta nhìn nàng ủy khuất nói.

” Đau chỗ nào? Mau cho ma ma xem! Người cũng đừng dọa ma ma a! Tiểu Linh tử! Mau! Mau truyền thái y!” Nhìn Vân ma ma dáng vẻ lo lắng thật đúng là áy náy.

“Dạ nhi mơ thấy ác mộng...... Muốn tìm ma ma...... Ngã sấp xuống......”Ta đứt quãng dùng tay nhỏ bé chỉ vào vết thương,

“Đau......” Hay, lúc này lại càng rối loạn thêm. Chỉ thấy Vân ma ma nhìn thấy miệng vết thương của ta xong mặt biến sắc, nói năng lộn xộn hô hoán bọn thị nữ trong cung, lệnh các nàng múc nước, múc nước, lấy khăn mặt, lấy khăn mặt, lấy thuốc, lấy thuốc, gọi thái y gọi thái y. Tình hình này, khiến ta ngay cả khóc cũng quên luôn. Chính là ma ma...... Người cũng cần cần lấy nhiều bồn thủy, nhiều khăn mặt, gọi nhiều vị thái y như vậy chứ! Nhìn Vân ma ma cùng bọn thị nữ vì ta mà bận đến vậy, còn có một đám lão thái y rõ ràng đã ngủ không ngon còn bị các nàng làm kinh hách mà gọi đến, tội của ta, ta có cảm giác như cỏ dại tràn lan a ~ thật sự, thật xin lỗi a, mọi người.

Không biết mọi chuyện đều lọt vào mắt một người, đồng thời đáy mắt cũng hiện lên một nụ cười nghiền ngẫm......

Hôm sau, khi ta còn đang trong giấc mộng, Vân ma ma vội vàng gọi ta tỉnh lại, nói là Hoàng Thượng tới. Thật kì lạ, Hoàng Thượng này gân cốt bị sai chỗ nào sao, chạy cỗ của ta làm gì? Khi ta còn mơ mơ màng màng thì Vân ma ma đã mặc xong quần áo ôm đến trước mặt phụ hoàng, mà ngay cả việc ta bị chuyển cho phụ hoàng ôm lúc nào cũng không biết.

Đêm qua Vân ma ma chết sống lo lắng đem ta gây sức ép gần chết, rốt cục ta khuyên can mãi mới làm cho các nàng đi ngủ, bây giờ đến ta ngủ không được bao lâu a, ngươi nói Hoàng Thượng không thượng triều chạy đến chỗ ta làm gì? Đừng trách ta không cho ngươi mặt mũi, hiện tại với ta mà nói ngủ là quan trọng nhất.

Chờ ta rốt cục ngủ đủ một buổi chiều. Ta lại bỏ qua ngọ thiện a! Đợi chút nữa cho Vân ma ma lấy mấy khối liên hoa cao đến là được rồi. Hôm nay giường thực thoải mái a, vừa mềm vừa ầm. Ta cọ, lại cọ, hảo hảo thơm, huân hương gì vậy a, từ nay về sau bảo các nàng dung loại này mới được.

Giống con mèo thỏa mãn cọ đến một chỗ thoải mái hơn tính toán tiếp tục cùng Chu công(*) nói chuyện phiếm, chợt nghe thấy phía trên truyền đến một thanh âm: “Xem ra Dạ nhi là thực vừa lòng chỗ ngồi êm như trẫm a.”Thân mình nhất thời cứng đờ.

Ông trời, ta đang nằm trong lòng phụ hoàng? Chuyện đùa này tuyệt không buồn cười a...... Trấn tĩnh trấn tĩnh.

Thả lỏng thân mình ngẩng đầu, một đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn phụ hoàng, ngây ngốc cười: “Mềm, hương hương!”Không phải giả ngu sao, sợ ngươi a!

Phụ hoàng nhíu mày “Đói bụng?”

“Ân!”Nguyên lai ngươi cũng có biểu tình thứ hai a! ( thứ nhất là vạn năm không thay đổi gương mặt băng sơn) sau đó là một mâm liên hoa cao xuất hiện trước mặt ta, với tay là sẽ lấy được, lại không biết hắn là cố ý hay là vô tình nữa, một phen nắm lấy cánh tay bị thương của ta, kéo lại, cái này đau a...... Mồ hôi lạnh chảy ròng.

Ta khó hiểu nhìn phụ hoàng, hắn chỉ thản nhiên nói: “Trẫm đút ngươi.” Liền đem một khối liên hoa cao đưa đến bên miệng ta. Hôm nay có phải thái dương mọc từ phía tây sao? Phụ hoàng biến tính! Mặc kệ, bụng là lớn nhất, ăn trước nói sau. Cũng không nghĩ đến ngay cả một khối liên hoa cao cũng còn không nuốt xuống hắn lại nói thêm một câu: “Rất nóng? Đầu sao lại đầy mồ hôi thế?”Nói xong lại cầm lấy cánh tay nửa tàn phế của ta lau mồ hôi cho ta. Sau đó ta rốt cuộc nhớ lại ta nên khóc mới đúng, phụ hoàng chắc chưa nhìn ra sơ hở gì đâu nhỉ.

“Đau! Vân ma ma, Dạ nhi đau......”

Cánh cửa lập tức bị mở ra, “Hoàng Thượng, nô tài nghe thấy Ngũ hoàng tử hô to đau......”Vân ma ma ở dưới run rẩy hệt như cái sàng (cái sàn dùng sàn gạo hay sàn thóc gì đó…). Bất quá cũng có dũng khí a

“Sao lại thế này.” Nhiệt độ không khí không hình như đang giảm xuống? Xem ra phụ hoàng đang tức giận a.

“Hồi Hoàng Thượng, đêm qua Ngũ hoàng tử không cẩn thận làm tay mình bị thương.” Phụ hoàng vén tay áo của ta lên, nhìn nơi đang chảy máu hơi nhíu mi, “Tuyên thái y.” Giúp ta hạ tay áo xuống, lại dùng tay lau lau đi nước mắt trên mặt ta.

“Vân ma ma, Vân ma ma, ta muốn Vân ma ma ~ người xấu, Dạ nhi đau...... Ma ma ~”Một bên dùng cánh tay còn hoàn hảo đánh phụ hoàng đang quan sát phía trước một bên xuất tuyệt chiêu, ta cũng không tin ngươi không thả ta xuống. Bất quá, hiển nhiên, ta đã đánh giá thấp vị nhất quốc chi quân này.

“Nhớ kỹ, trẫm là phụ hoàng của ngươi.” Mặc kệ ngươi, ngươi không để ta xuống ta cứ nói như vậy.

“Ngươi là người xấu, ô...... Vân ma ma, cứu cứu Dạ nhi ~”Bớt chút thời gian quan sát Vân ma ma đang đứng một bên trơ mắt nhìn, hình như có dấu hiệu sắp té xỉu, thật ngượng ngùng a, làm khó ngươi, ta cũng là bị bất đắc dĩ a.

Hoàn hảo, ngay tại lúc ta định tiếp tục nháo, thái y đến. Ta chưa từng cảm động như thế này, về sau, ta sẽ cố gắng khắc chế mình ít”Mượn” dược trong Ngự y viện của các ngươi a! Tận lực, tận lực......

Chú giải:

(*) Chu công:

Cổ đại Chu công, nói chính là Chu đại tước vị, người được phong tước vì phụ tá Chu vương thống trị thiên hạ. Lịch sử đời thứ nhất Chu công họ Cơ danh Sáng ( TCN 1100 năm), cũng xưng Thúc Sáng, Chu Văn vương Cơ Xương đệ tứ tử (con thứ tư). Nhân đất phong ở Chu ( nay Thiểm Tây Kì Sơn Bắc), cổ xưng Chu Công hoặc Chu Công Sáng. Là một chính trị gia kiệt xuất của Tây Chu, quân sự gia cùng nhà tư tưởng, được tôn là người đặt nền móng cho nền Nho học, một trong những cổ đại thánh nhân được Khổng Tử cả đời sùng kính nhất. Lịch sử có rất nhiều thuyết về Chu Công. Có điều nổi danh nhất chính là trong Dịch kinh có nhắc tới đích Chu Công giải mộng. Cũng có đem Chu Ân so sánh với Chu Công.