Bắc Minh Thiện vẫn lạnh lùng như trong quá khứ, ánh mắt đảo qua gương mặt đang khóc thút thít của Tô Ánh Uyển, trong lòng bình tĩnh không có một tia gợn sóng.

Ngồi xuống ở bên cạnh cô ta, anh thả lỏng thân thể, dựa lưng trên ghế dài, ánh mắt sâu thăm thẳm hiện ra sự mệt mỏi dưới bầu trời đêm.

Giọng nói lạnh lùng mà từ tính cất lên…

“Ánh Uyển, về nhà đi, sư phụ rất lo lắng cho em.”

Tô Ánh Uyển quan sát khuôn mặt khôi ngô của anh, mỉm cười chua chát: “Anh thì sao? Có lo lắng cho em không?”

“Lo chứ.” Anh dừng lại một chút, nhịp tim của cô ta tăng theo, nhưng mà lời nói kế tiếp lại dội cho cô ta một chậu nước lạnh: “Sư phụ lo lắng thì tôi lo lắng.”

“Thiện, anh nói cho em biết đi, trong mười năm này sở dĩ anh chịu ở bên cạnh em là vì để trả ơn sao?” Thật ra thì trong lòng cô ta vẫn luôn biết, chỉ là cô ta đang lừa dối lòng người không chịu đối mặt mà thôi: “Bởi vì ba của em là người cố vấn về lĩnh vực kiến trúc và là người mà anh tôn kính nhất. Mười năm trước lúc ông ấy nằm trên giường bệnh, vào giây phút mà ông ấy giao phó em cho anh, là bởi vì báo ơn cho nên anh mới chấp nhận em, có phải không?”

“Phải.”

Cô ta không ngờ đến là anh sẽ trả lời dứt khoát như vậy, nước mắt đang chảy xuôi chảy càng mãnh liệt hơn.

“Nếu như là báo ơn, mười năm đều vẫn tiếp tục như vậy, tại sao hiện tại không tiếp tục nữa chứ. Thiện, anh có biết là em không ngại có con của anh không…”

“Kết thúc rồi.” Anh lạnh lùng đánh gãy lời của cô ta: “Ánh Uyển, tôi đã không cho em được một cuộc hôn nhân, cũng không thể làm lãng phí thời gian tươi đẹp của em được.”

Ánh Uyển là con gái của sư phụ anh, chính vì vậy anh không có cách nào yêu cầu cô ta ở bên cạnh của anh không danh không phận suốt một đời.

“Không, không phải là như vậy…” Cô ta vội vàng lắc đầu: “Thiện, em biết là tối đêm hôm đó em không nên suy nghĩ nhiều, không nên hy vọng xa vời muốn có danh phận với anh. Nhưng nếu như anh thật sự không quan tâm đến em, tai nạn xe cộ vào đêm hôm đó, tại sao anh lại bảo vệ cho em, tình nguyện để mình bị thương?”

Tô Ánh Uyển nhớ kỹ, tối ngày hôm đó ở trong xe của anh, là lúc mà cô ta mới về nước, cô ta cho rằng trôi qua mười năm nay, địa vị của mình ở trong mắt của anh đã sớm thay đổi rồi, lại còn thêm tin tức anh sắp cưới Bùi Huyền Kim là con gái cưng của thị trưởng thành phố A, gây xôn xao trong dư luận, cho nên cô ta nhịn không được mới có thể mở miệng nói muốn danh phận với anh…

Ai ngờ anh lại từ chối.

Cô ta nhất thời khó xử, xúc động nói ra hai chữ “chia tay”, cô ta chỉ là dọa anh một chút, dù sao trong chuyện yêu đương phụ nữ không phải đều là như thế này ư?

Không ngờ là anh lại đồng ý!

Cô ta tức giận đến mất lý trí, không để ý anh đang lái xe trên đường, làm ra hành vi nguy hiểm là nhảy ra khỏi xe.

Nhưng không ngờ là anh lại quan tâm đến cô ta, đồng thời tay trượt qua một cái, thiếu chút nữa đã đụng vào một chiếc xe buýt. Nếu không phải lúc ấy do anh phản ứng rất nhanh, quay hướng xe lại, chỉ sợ là cô ta đã trở thành vong hồn dưới bánh xe rồi, mà anh thì cũng bị cắt mất một cái chân.

“Em chính là người thân duy nhất của sư phụ, tôi sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì.”

Giọng nói của anh êm tai như tiếng đài Cello, lại lạnh lùng khiến cho thân thể của cô ta phát lạnh.

“Tại sao chứ? Bây giờ em cũng không cần cái gì cả, anh còn không chịu giữ em lại ở bên cạnh của anh sao?” Cô ta đau lòng khóc: “Vậy tại sao nơi này được gọi là là Dạ Ánh nhất phẩm? Vậy tại sao lại phải làm công trình Ánh. Thiện, anh tàn nhẫn lắm anh có biết không hả? Đã cho em nhiều như vậy, nhưng lại muốn lấy đi hết tất cả…”

Trong ánh mắt âm trầm của anh phản phất có ánh sáng.

Bầu không khí lập tức đông cứng.

“Biết rồi.” Anh nói chuyện cực kỳ dịu dàng, nhưng mà cũng cực kỳ vô tình: “Sau này sẽ không còn chữ “Ánh” nữa.”

“Oành” một tiếng, giống như là đang tuyên cáo tử hình Tô Ánh Uyển vậy.

Sắc mặt của cô ta tái nhợt, đến nửa ngày cũng không nói nên lời.

“Đã muộn lắm rồi, để tôi kêu Hình Uy đưa em về nhà.” Dứt lời, anh liền đứng dậy.

“Em không về đâu.” Tô Ánh Uyển khóc lóc lắc đầu: “Để em ở lại chỗ này đi, Thiện, em đảm bảo sẽ không quấy rầy anh đâu, có được không?”

Hình Uy vừa vặn xuất hiện ở cửa sân thượng, anh ta yên tĩnh đi đến bên cạnh của Bắc Minh Thiện, nhìn thoáng qua Tô Ánh Uyển: “Cậu chủ.”

“Đưa cô ấy về nhà đi, đừng để ba của cô ấy lo lắng.”

“Vâng, cậu chủ.”

Giọng nói của Bắc Minh Thiện vừa dứt, bóng lưng thẳng tắp hiên ngang rời đi.

Để lại Tô Ánh Uyển khóc đến nỗi nước mắt đầm đìa…

Bắc Minh Thiện tựa như là bầu trời mênh mông này vậy, cho dù là cô ta đang đứng ở trên lầu cao, rõ ràng cách anh rất gần rất gần, nhưng nó lại cao đến nỗi không thể chạm được…

Cố Hạnh Nguyên đang đứng ở trước cửa trụ sở Dạ Ánh nhất phẩm của Bắc Minh Thiện, lo sợ bất an.

Cô giơ tay lên muốn gõ cửa mấy lần, nhưng mà lại do dự.

Nghĩ đến nếu như Dương Dương không có ở đây, như vậy đối mặt với Bắc Minh Thiện, cô phải làm như thế nào để giải thích với anh nguyên nhân mà mình có mặt ở đây?

Mà nếu như Dương Dương có ở đây thì phải giải thích như thế nào?

Làm công tác tư tưởng một phen, cô vẫn nâng tay lên.

Đè chuông cửa.

Cửa mở ra, một người phụ nữ với khuôn mặt mộc mạc xuất hiện, nhìn có vẻ là người giúp việc: “Xin chào, xin hỏi cô tìm ai?”

“Xin chào… Xin hỏi ngài Bắc Minh có ở đây không?”

Cố Hạnh Nguyên vừa mới dứt lời liền nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng nói không kiên nhẫn của trẻ con: “Ôi thật là đáng ghét quá đi! Tôi không muốn tắm đâu, có nghe hay không hả, không muốn không muốn không muốn…”

Âm thanh trẻ con này xẹt qua đáy lòng của cô, khiến cô run rẩy.

Là Dương Dương!

Người giúp việc chần chờ nhìn Cố Hạnh Nguyên một chút, không mở cửa ra hoàn toàn, lắc đầu nói: “Ngài Bắc Minh vẫn chưa về nhà.”

Cô bất ngờ trong giây lát.

Câu nói là như một mũi tim mạnh mẽ cho trái tim của cô.

“Là vậy à, vậy để tôi đi vào nhà chờ anh ấy…” Nói xong cô liền chủ động đẩy cửa ra.

“Cô ơi, cô không thể…” Người giúp việc không thể ngăn lại động tác phá cửa vào nhà của cô.

Cô trực tiếp đi sượt qua bên cạnh của người giúp việc, vừa sải bước đi vào trong phòng, vừa nói chuyện nhưng mà cũng không quay đầu lại: “Yên tâm đi, chủ của các người trách tội thì tôi sẽ gánh chịu.”

Một đôi mắt sáng quắc liếc nhìn phòng khách một chút, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Dương Dương.

Sau đó cô không ngừng bước nhanh chân về phía phòng tắm…

“Cái bà này buông tay ra cho tôi, tôi đã nói là tôi không muốn tắm rửa rồi mà, đừng có cởi quần áo của tôi, chim của tôi là thứ mà bà có thể nhìn được hả. Đó là phúc lợi cho người phụ nữ tương lai của tôi đó.”

Dương Dương vừa dứt lời liền nghe cạch một tiếng, âm thanh cửa phòng tắm bị kéo ra.

Đập vào tầm mắt của Cố Hạnh Nguyên là tình cảnh như thế này, Dương Dương đang để trần, níu lấy cái quần nhỏ, chết sống không chịu cho người giúp việc kéo nó xuống.

Bảo mẫu nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên, hơi sửng sốt một chút.

Dương Dương ngẩng mặt lên, sau khi nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên, lập tức cười như là làn gió xuân.

“Mẹ…”

Cậu vừa há miệng muốn gọi mẹ, thiếu chút nữa dọa Cố Hạnh Nguyên hết hồn.

“Mẹ cái đầu của em đó, trẻ con không thể nói mấy lời thô tục được, nhất là không được tùy tiện chào hỏi kêu người ta là mẹ.” Cố Hạnh Nguyên làm bộ trách cứ, lén lút nháy mắt ra hiệu với Dương Dương một cái.

Dương Dương lập tức kịp phản ứng, cười tủm tỉm nói, sau đó u oán trừng bảo mẫu một chút: “Tôi cứ muốn nói đó, mẹ, tôi đã nói là đừng có cởi quần áo của tôi rồi mà.”

Bảo mẫu có chút bất ngờ: “Chào cô, cho hỏi cô là ai?”

Cố Hạnh Nguyên nặn ra một nụ cười rực rỡ: “À, tôi là bạn của ngài Bắc Minh của các người đó…”

Đúng lúc này, ở sau lưng của Cố Hạnh Nguyên truyền đến một tiếng nói âm trầm lạnh lẽo: “Tại sao cô lại ở đây?”

Dọa cho sau lưng của cô lạnh toát.

Người giúp việc và bảo mẫu cũng nhanh chóng kêu một tiếng: “Ngài Bắc Minh.”

Bắc Minh Thiện lạnh lùng nhíu mày, trực tiếp rảo bước đi vào trong phòng tắm, đứng chặn ở trước mặt của Cố Hạnh Nguyên, nhìn từ trên cao xuống, khí thế bức người: “Nói, tại sao cô lại ở đây?”

Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn anh một cái, nhớ đến lúc nãy anh đã tàn nhẫn như thế nào ở trong xe, đầu ngón tay không khỏi run lên.

Nhưng vì con trai, cô nhất định phải nhịn nhục.

“À, tôi đến đây để trả áo khoác cho anh.” Cô giơ áo khoác ở trong tay lên, cái này là anh đã đưa cho cô sau khi ném cô ra khỏi xe, là vật dùng để che kín cơ thể của cô, mặc dù là lý do này đủ sứt sẹo, nhưng mà đây là lý do duy nhất mà cô có thể đến đây.

Cô mạnh mẽ lên án mình ở trong lòng, Cố Hạnh Nguyên ơi là Cố Hạnh Nguyên, mày còn có thể không có tôn mghiêm nữa không hả?

Trong đôi mắt âm trầm của anh xuất hiện vẻ bất ngờ.

Không ngờ đến là sau khi anh đối xử thô bạo với cô, người phụ nữ này lại còn có thể bình tĩnh đến nhà để trả áo cho anh.

Anh hơi híp híp mắt lại, cảm giác sâu thẳm không thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn không có biểu cảm gì mà nhìn cô chằm chằm…

“Cô trở thành bạn của tôi từ lúc nào vậy? Sao tôi lại không biết?” Giọng nói cao ngạo của anh dừng lại một chút: “Tôi cũng không có lên giường cùng với bạn của mình.”

Sắc mặt của Cố Hạnh Nguyên tái nhợt.

Móng tay gần như đâm sâu vào trong lòng bàn tay, phải nhịn dữ lắm mới không đi lên tán anh một bàn tay.

“Không phải thì sao đây? Chẳng lẽ ngài Bắc Minh muốn để cho tôi nói với đám người giúp việc của anh… tôi là đồ chơi của anh à?”

Hai chữ “đồ chơi” này, cô dùng khẩu hình nói ra, cũng không phát ra âm thanh.

Anh hừ lạnh một tiếng, khóe miệng mang một nụ cười tà ác: “Có gì mà không thể chứ, hơn nữa còn là…”

Học theo cô, anh cũng dùng miệng của mình nói bốn chữ im lặng: “Đồ chơi trên giường.”

“Bắc Minh Thiện…” Cố Hạnh Nguyên gầm nhẹ một tiếng, gương mặt bởi vì tức giận mà đỏ lên.

Tức giận đến nỗi nghiến răng ken két, nhưng mà ngại ở trước mặt của người giúp việc và Dương Dương, cho nên không tiện bộc phát.

Bầu không khí trong phòng tắm đột ngột giảm xuống mười độ.

Dương Dương cảm giác được có gì đó là lạ, theo bản năng bảo vệ mẹ của mình, cậu đẩy bảo mẫu ra, lôi kéo quần chạy bịch bịch bịch tới bên cạnh chân của Cố Hạnh Nguyên, mở đôi mắt ngây thơ vô tà, giọng nói non nớt của trẻ con.

“Oa, thật là một chị gái xinh đẹp! Ba ơi, chị gái này là bảo mẫu được mời đến cho Trình Trình hả? Con muốn con muốn…”

Lời nói của trẻ con phát ra, lập tức khiến cho tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.

Sau khi người giúp việc và bảo mẫu giật mình rồi liền chuyển thành mừng rỡ, hận không thể để cho bảo mẫu mới tới này có thể nhanh chóng thay thế bọn họ, bởi vì cậu chủ nhỏ Trình Trình thật sự quá khó hầu hạ…

Khuôn mặt u ám của Bắc Minh Thiện hơi giật giật.

Cố Hạnh Nguyên thì kinh ngạc một giây, chợt tán thưởng nhìn về phía con trai đang ôm chân của mình như một chú chó con, ra vẻ kinh ngạc kêu lên: “Bắc Minh Thiện, là con của anh à? Ôi chao, khuôn mặt của thằng nhỏ này thật là đáng yêu nha…”

Cô cười tủm tỉm cúi người xuống, một tay đưa ra ôm lấy cậu nhóc vào trong ngực.

Rốt cuộc đã ngửi thấy mùi sữa ở trên người con trai của mình, trái tim của cô rung động mãnh liệt.

Nhéo nhéo gương mặt non nớt của con trai, ánh mắt kia giống như là đang nói: Thằng nhóc giỏi này, còn dám gọi chị nữa.

Dương Dương cười cực kỳ sáng lạng, đáp trả mẹ một ánh mắt: Hắc hắc, cô gái xinh đẹp chưa kết hôn thì đều gọi là chị.

Vào lúc mà hai mẹ con đang giả ngây giả dại, giọng nói lạnh lùng không thể lạnh được hơn của Bắc Minh Thiện xen vào.

“Sao vậy, không phải là ngày hôm đó hai người đã gặp nhau rồi à?”

Giọng nói của anh giống như là một tia chớp, đánh vào vở kịch của hai mẹ con.

Cố Hạnh Nguyên kinh ngạc một chút, Dương Dương cũng theo đó mà hơi run rẩy.

Đồng thời nhớ lại ngày ở gần nhà của cô, Bắc Minh Thiện nói muốn đến nhà của cô ăn tối, kết quả lại bất ngờ nhìn thấy Dương Dương, đội một cái đầu bùm xùm pháo hoa, mang theo cặp mắt kính con cóc, lúc đang nói chuyện với chú ba Bắc Minh, đúng lúc bị Bắc Minh Thiện bắt gặp được.

Quả nhiên trong lòng có quỷ, ngay cả nói láo cũng có lỗ hỏng chồng chất.

“À…” Cố Hạnh Nguyên lập tức kịp phản ứng, cười cực kỳ khoa trương: “Anh không nói thì tôi cũng đã quên mất rồi, ngày hôm đó con của anh giống như là một cậu bé trộm gà vậy, đâu có dáng vẻ đẹp trai không ai sánh bằng như ngày hôm nay đâu chứ, thật sự là thiếu chút nữa không nhận ra rồi.”

Khuôn mặt tươi cười của Dương Dương cứng đơ, nhịn không được mà liếc nhìn cô một cái, đúng là không có tính nghệ thuật giống như ông ba, còn nói pháo hoa của cậu là trộm lông gà.