“Ấy ấy, các cậu nghe tôi nói xong đã, tôi vẫn chưa nói hết mà.” Dương Dương ngoắc tay với Kim Lỗi để cậu ta ghé sát vào một tý.

Kim Lỗi chỉ đành làm vẻ mặt đau khổ mà khom lưng: “Đại ca Bắc Minh à, anh còn muốn nói cái gì nữa?”

“Lúc nãy các cậu hiểu nhầm ý của tôi rồi. Các cậu nghĩ xem nếu các cậu đánh tôi, chỉ cần tôi thua thì các người có thể lên làm lão đại. Mà tôi cũng có thể chơi vui vẻ với những người đó. Đây chẳng phải một công đôi việc sao.”

Đây là lần đầu tiên Kim Lỗi nghe được ý tưởng này của Dương Dương.

“Đại ca Bắc Minh, chỗ tốt anh nói cũng đúng. Nhưng mà anh hãy nói cho rõ ràng một chút đi, trong chúng tôi, ai là đối thủ của anh kia chứ? Huống hồ thằng em kia của cậu đánh nhau cũng ổn đấy.”

Dương Dương đã nghĩ ra biện pháp trước khi nói lên suy nghĩ của mình rồi: “Tôi có nói là phải đánh thật à? Chỉ cần các cậu có thể phối hợp với tôi để bọn họ xem là được. Đến lúc đó tôi sẽ giả vờ như đánh không lại các cậu rồi chạy. Các cậu có thể tiếp tục xưng vương xưng bá ở chỗ này.”

Kim Lỗi nhíu mày suy tư trong chốc lát, sau đó mới miễn cưỡng gật đầu: “Đại ca Bắc Minh, anh nói là chỉ giả vờ đánh thôi nhưng đến lúc đó đừng có đánh thật nha. Còn nữa, anh cũng nói với anh em của anh, nếu cậu ấy mà ra tay là chúng tôi không chịu nổi đâu.”

Dương Dương ra hiệu OK với cậu ta: “Những chuyện còn lại thì cứ nghe tôi sắp xếp.”

Nói rồi cậu ta tụ bốn người lại với nhau, nhỏ giọng thì thầm.

“Như vậy có ổn thật không?” Ngô Tiểu Nhị vẫn còn vẻ do dự.

Dương Dương thì lại rất tự tin nói: “Tất nhiên là ổn. Antony là chú ba của tôi, tôi đi học diễn xuất với chú ấy, có thể đến Hollywood luôn rồi.”

”Tốt. Bây giờ bắt đầu thôi!” Dương Dương nói, trừng mắt với Kim Lỗi, âm thanh cũng cao hơn vài nấc: “Kim Lỗi, cậu muốn thế nào đây? Bài học lần trước vẫn chưa đủ đúng không, còn dám tới tìm tôi…”

Kim Lỗi cũng chẳng còn cách nào, cậu ta trầm eo xuống, diễn theo lối diễn xuất thường ngày: “Sao hả đại...Bắc Minh Tư Dương, tôi nói cho cậu biết, thật ra hai lần trước là do tôi xem thường cậu. Thật ra tôi chưa từng dùng thực lực thật sự để đánh với cậu. Mấy ngày nay cậu rất kiêu ngạo nhỉ, ai cũng sợ cậu. Tôi nhìn không vừa mắt, muốn dạy dỗ cậu một phen.

Sau đó thì Kim Lỗi ra hiệu cho hai tay sai. Họ nở nụ cười khinh thường, chuyên nghiệp như lần đầu bọn họ đến tìm Dương Dương gây phiền toái vậy.

Động tĩnh lớn như vậy khiến những đứa trẻ trong sân vận động chú ý đến.

Khi nãy chúng còn cùng Kim Lôi và Dương Dương cười nói vui vẻ, sao lại trở mặt nhanh như vậy….

Chuyện này khiến bọn chúng không thể tưởng tượng nổi.

Ba đấu hai, cảnh tượng này khiến những đứa trẻ nhớ đến trận đánh của Dương Dương và Kim Lỗi lần trước. Trong đầu chúng đã mặc định rằng đám Kim Lỗi sắp xui xẻo rồi.

Một mặc bọn chúng âm thầm cười nhạo Kim Lỗi, mặc khác thì thái độ của chúng với Dương Dương cũng khá phức tạp nhưng vẫn hi vọng cậu dạy dỗ đám Kim Lỗi lần nữa.

Lúc đầu bọn chúng giống như đàn dê vậy. Hai con sói đánh nhau, bọn chúng sẽ duy trì khoảng cách an toàn nhưng vẫn sẽ dùng ánh mắt tò mò mà quan sát. Ngây thơ không biết rằng cho dù là con sói nào thắng cũng có thể uy hϊế͙p͙ chúng.

Tất nhiên là Dương Dương và Kim Lỗi không phải con sói gì. Thật ra nếu Dương Dương không dạy cho Kim Lỗi một bài học trước thì cậu vẫn là một người được hoan nghênh.

Chẳng qua cái danh hiệu tiểu bá vương này khiến cho bọn họ có chút do dự, chùn bước trước Dương Dương.

Đương lúc Dương Dương và Kim Lỗi bắt đầu buổi diễn thì một giọng nói vang lên: “Tất cả mau dừng tay.”

Khiến cảm xúc đang dâng trào của bọn họ bị dập tắt hết.

Ngay sau đó, một thầy giáo vội vã chạy ra từ một căn nhà nhỏ nào đó không xa, trêи người còn mặc áo lông.

Người đó là một thầy giáo phụ trách giám sát Kim Lỗi, lúc người đó nhìn thấy Kim Lỗi và Dương Dương gặp nhau thì trái tim mắc trong cổ họng luôn rồi. Lúc này không nên xảy ra chuyện gì…..

Sợ xảy ra chuyện là xảy ra chuyện thật.

Lúc nãy thì nhìn hai người vẫn hoà hợp chán. Nhưng không hiểu tại sao mà lúc sau giữa hai người Dương Dương và Kim Lỗi lại trở mặt với nhau.

Hơn nữa, âm thanh phát ra còn khiến những đứa trẻ tập trung vào bọn họ.

Vì tránh cho chuyện lần trước xảy ra lần nữa, thầy giáo chỉ đành chạy ra ngoài ngăn cản xung đột giữa hai người.

Dương Dương và Kim Lỗi hơi nhụt chí.

“Đen đủi thật. Trời lạnh như vậy, thầy giáo không ở trong phòng ôm máy sưởi đi mà còn ra ngoài làm gì không biết.” Dương Dương oán giận nói.

Thật ra khi Kim Lỗi ra tay khá rối rắm. Tuy nói là diễn nhưng ai biết Dương Dương có đánh thật hay không.

Nhưng đừng có diễn chú tâm, đánh bọn họ một trận thì toi...

Nhưng bây giờ tốt rồi. Thầy giáo xuất hiện thì bản thân cũng tạm thời an toàn. Cậu ta âm thầm thở phảo.

Người thầy giáo kia đứng giữa Kim Lỗi và Dương Dương, giọng nói vô cùng nghiêm khắc: “Kim Lỗi, Bắc Minh Tư Dương. Hai trò đang làm gì vậy hả?”

Dương Dương tươi cười nhìn thầy giáo: “Bọn con có làm gì đâu ạ. Bọn con đang chơi ném tuyết thôi. Vừa nãy bọn con mới phân đội xong, chuẩn bị bắt đầu.”

“Ném tuyết?” Thầy giáo không tin tưởng nhìn Dương Dương rồi lại nhìn Kim Lỗi.

Hai tên nhóc này đã đánh nhau ở trường những hai lần, sao lúc này lại cùng nhau chơi ném tuyết được nhỉ? Không đúng, giữa chúng nó chắc đang giấu giếm điều gì.

Tuy rằng có nghi vấn nhưng vẫn quay đầu hỏi Kim Lỗi: “Có thật như vậy không?”

Lúc này Kim Lỗi đương nhiên làm theo Dương Dương, nói: “Thật mà thầy. Sau lần đánh nhau trước em cảm thấy vô cùng hối hận. Nên thừa dịp bây giờ làm hoà với bạn ấy, sau này sẽ không đánh nhau nữa.”

“Ừm. Nếu là như vậy thì tốt. Trường của chúng ta cũng như những trường khác, học sinh không được đánh nhau. Nếu trò đã nghĩ được như vậy chứng tỏ trò biết nhận ra sai lầm của mình…”

Năm phút sau, thầy giáo như Đường Tăng mà niệm kinh khiến Dương Dương và Kim Lỗi có ảo tưởng như xung quanh bay đầy ruồi bọ.

Muốn ngất xỉu luôn.

Cuối cùng, Dương Dương nhịn không được, nói: “Thầy cứ yên tâm đi ạ, bọn em sẽ khắc ghi lời thầy dạy. Sẽ đoàn kết, không gây chuyện nữa đâu ạ.”

“Ừm, thế là tốt.” Thầy giáo thấy mục đích của mình đã thành công mới vừa lòng xoay người đi về phía khu dạy học.

Nhìn thấy thầy giáo đi xa, Kim Lỗi nhụt chí nói với Dương Dương: “Đại ca Bắc Minh, hôm nay chúng ta còn diễn nữa không?”

“Diễn chứ, đương nhiên là phải diễn. Không thì tới chiều tan học thì không chơi tuyết được.” Dương Dương nghiêm trang nói.

Kim Lỗi thở dài: Khi nãy tên nhóc Dương Dương này nói rõ nhiều, hoá ra là vì chơi tuyết….

Chuyện đến nước này rồi mà còn phải căng da đầu ra diễn à.

Người của hai bên lại bắt đầu nhào vô nhau.

Những đứa trẻ đứng xa xa thấy thầy giáo tới thì đinh ninh bọn họ sẽ không còn đánh nhau nữa. Nhưng không ngờ rằng thầy giáo vừa đi thì họ lại bắt đầu cuộc chiến.

Thế là bọn chúng lẳng lặng nhìn năm người bọn họ cách đó không xa. Nghiễm nhiên quên mất trong tay vẫn còn cầm nắm tuyết, đã bắt đầu tan ra rồi….

Sau khi thầy giáo đi thì Dương Dương vẫn kiên trì để đám người Kim Lỗi phối hợp với mình diễn cho xong cái này.

Điều này khiến đám bọn chúng thật sự không hiểu nổi nhưng lại chẳng dám bất tuân.

Đới với Dương Dương mà nói, diễn kịch như ngựa chạy đường quen vậy nhưng lại xa lạ với Kim Lỗi.

“Này, cậu không có tâm một chút được hay sao vậy. Những động tác giả trân đó không vừa mắt tôi chút nào.” Một bên Dương Dương khoa tay múa chân, một bên cau mày nhỉ giọng nói với Kim Lỗi.

“Đại ca Bắc Minh, tôi thật sự không biết nên phối hợp với anh như thế nào cả. Hay là bỏ đi, tôi cũng chẳng muốn làm lão đại gì cả, bây giờ cũng tốt mà.”

Trán của Kim Lỗi bắt đầu toát mồ hôi. Đối với cậu ta mà nói thì đây chỉ là những động tác khua tay múa chân nhưng lại khá tốn sức.

Dương Dương nhìn cậu ta tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Thái độ của cậu là sao đấy hử. Chẳng phải các nhân vật lớn đều nói theo đuổi ước mơ gì gì đó sao. Sao cậu không có chí lớn gì hết vậy, ngay cả một lão đại nho nhỏ cũng không đảm đương nổi thì sau này ra trường làm cái gì được chứ.”

“Tôi không muốn làm lão đại, ngày mai tôi chuyển trường là được rồi chứ….”

“Không được, chuyện ngày hôm nay phải làm cho rõ ràng. Nếu không sau này tôi sẽ không tha cho cậu đâu. Hay là tôi lại tìm cho cậu cách khác nha.”

“Hả…” Suýt chút nữa là Kim Lỗi than thành tiếng.

“Cậu nói nhỏ thôi được không, nếu lộ tẩy thì cậu biết tay tôi. Cậu nghe cho kỹ đây, sẽ không bị thiệt đâu.” Dương Dương nói.

Với tình huống hiện giờ, cậu chỉ có thể lừa gạt Kim Lỗi diễn cho xong thôi.

Đến khi mục đích được đạt thì thì cậu cũng chẳng thèm quan tâm tên nhóc Kim Lỗi này sẽ chuyển trường hay làm gì khác đâu.

“Để thật một chút, các cậu cứ dứt khoát đánh thật vào người tôi đi.”

“Đánh anh, cách này không ổn đâu. Nếu anh tức giận lên thì sẽ thành tai ương của bọn tôi mất.” Lúc này Kim Lỗi chẳng dám đồng ý, lắc đầu như cái trống bỏi.

“Nghe đây, nếu bây giờ cậu không làm theo, tôi sẽ khiến cậu nửa tháng không dậy nổi. Sau này có thế nào, tôi gặp cậu lần nào, đánh cậu lần đó. Cậu thấy sao hả?” Dương Dương hung dữ trừng Kim Lỗi.

“Đại ca Bắc Minh, tôi cảm thấy anh càng ngày càng giống xã hội đen.” Kim Lỗi tuyệt vọng. Cậu không biết Dương Dương có hù dọa mình hay không, nói không chừng là như thế thật.

Đặc biệt là khi có một ông ba như trâu bò như thế làm hậu phương. Nếu hai người đổi vị trí cho nhau, cậu cũng sẽ làm như vậy.

Đây gọi là lên thuyền thì dễ, xuống thuyền mới khó đấy ư.

Nếu Kim Lỗi muốn sống tốt về sau thì cho dù Dương Dương có vẽ đường như thế nào cậu cũng phải theo.

“Đại ca Bắc Minh, vậy chúng tôi sẽ đánh thật, anh cũng chú ý một chút. Lỡ như đánh anh bị thương thì không được trả thù gì đâu đấy.”

“Biết rồi, biết rồi. Tôi đây đối phó với đám mèo ba chân các cậu quá ư là dễ dàng. Bảo đảm sẽ không truy cứu trách nhiệm gì với các cậu, đã được chưa.” Dương Dương nói.

Lúc này người của hai bên lại ăn nhập với nhau, bắt đầu bày trò đánh nhau.