Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 115: Đau lòng tột độ

Vũ Xuân: [… Nhưng, năm đó nếu như không có Hạnh Nguyên, em đã bệnh chết từ lâu rồi…lừa gạt nó như vậy, em vẫn có chút không nỡ…]

Cố Kiệt Đại: [Đó là nó tự nguyện! Dù sao nó cũng không phải con ruột của em, nếu năm năm trước đã cứu em được một lần, cũng chả sá gì cứu em một lần nữa. Đừng lải nhải với anh nữa, nó sắp đến rồi!】

Vũ Xuân: [Kiệt Đại… em …]

Cố Kiệt Đại: [A Xuân, tóm lại anh hứa với em! Chỉ cần lấy được công trình ‘Ánh’, anh sẽ lập tức ly hôn với Lục Bình, sau đó quang minh chính đại lấy em về nhà anh!】

Vũ Xuân: […Vậy thì … Kiệt Đại, hãy nhớ lời anh đã hứa với em, em sẽ giúp anh lần này nữa!】

Đoạn ghi âm sau đó, Cố Hạnh Nguyên dường như không nghe thấy gì nữa.

Chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, như bị ai đó siết cổ họng, ngột ngạt khó chịu dữ dội…

Trong đầu nhớ lại ngày hôm đó, mẹ bị trói trên cây thánh giá, thân thể bê bết máu, ướt đẫm máu me, bộ dạng thoi thóp yếu đuối…

Bên tai vang lên những tiếng roi quất trên người mẹ, mẹ luôn mồm luôn miệng kêu ‘Hạnh Nguyên…coi như là mẹ có lỗi với con…con giúp ba con đi…coi như là giúp mẹ, được không…’

Hóa ra tất cả những điều này chỉ là họ đang diễn!!

Nhưng cô đã tin tưởng một cách ngu ngốc, đêm đó, thậm chí còn thua cược với Bắc Minh Thiện!!

Đột nhiên, một cơn buồn nôn dữ dội cuộn trào trong dạ dày cô …

“Nghe rõ rồi chứ! Đoạn ghi âm này không phải tôi làm giả đâu! Ha ha ha… Người mẹ mà mình gọi hơn 20 năm, nhưng hóa ra không phải là mẹ ruột của mình! Hối hận chưa? Cố Hạnh Nguyên, tôi nói cho cô biết, Vũ Xuân chẳng qua chỉ đang lợi dụng cô, từ nhỏ đến lớn đều lợi dụng cô! Ha ha ha…”

Lý Lục Bình đột nhiên cười lớn, trong thanh âm có một sự thê lương khiến người ta kinh hoàng.

Sắc mặt Cố Hạnh Nguyên như đống tro tàn nguội lạnh!

Khoé môi giật giật, toàn thân đều run rẩy, cổ họng bị siết chặt không thốt ra được một lời …

Lý Lục Bình nghiến răng, tiếp tục nói: “Trên thực tế, sau khi nghe đoạn ghi âm này, tôi mới biết thì ra cô căn bản không phải con ruột nhà họ Cố! Năm đó, Vũ Xuân bế cô đến trước mặt tôi cầu xin, khóc lóc nói cô cũng là con của nhà họ Cố, cô là vô tội!! Và vì lòng tốt, tôi đã nhận mẹ con cô, nhưng hóa ra là tôi vẫn đang nuôi hổ trong nhà, ha ha ha ha … “

“Ha ha ha… nhưng tôi vậy mà lại thua Vũ Xuân! Tôi bị cô ta lừa dối hai mươi năm! Tôi vốn tưởng rằng người phụ nữ đó nhút nhát sợ sệt không có năng lực uy hiếp nhất, không ngờ đấu 20 năm, lại bị con bitch đó lẳng lặng đánh bại…Cố Hạnh Nguyên! Tất cả những thứ này đều là do cô một tay tạo thành! Cô mới là kẻ ngu ngốc nhất! Cô giúp Cố Thị lấy được công trình ‘Ánh’ thì sao? Cô căn bản không phải là con của nhà họ Cố…”

Cố Hạnh Nguyên đứng ngây ngốc ở đó như một con búp bê gỗ, toàn thân cứng đờ như bị mất đi linh hồn rồi vậy.

Cô thậm chí còn không biết Lý Lục Bình đã rời đi khi nào nữa.

Chỉ là trong đầu hiện lên từng cảnh từng cảnh như chiếu phim, chiếu lại từng chút chút từng chút một với Vũ Xuân trong hai mươi mấy năm qua….

Nhớ lại khi còn nhỏ, khi Cố Anh Thư bắt nạt cô bằng mọi cách, cô nhớ rằng Vũ Xuân đã nói: Vĩnh viễn không được ra tay với em gái! Vũ Xuân thậm chí không chỉ một lần nói với cô, rằng bọn họ đã phá hoại gia đình của Cố Anh Thư, bọn họ mới là kẻ thứ ba, cho nên bọn họ không có tư cách phản kháng!

Thì ra cái được gọi là không có tư cách, chính là bởi vì cô không phải là con gái ruột của Vũ Xuân!

Là bởi vì Cố Hạnh Nguyên cô, trên người căn bản không có chảy dòng máu của nhà họ Cố!

Chả trách Cố Kiệt Đại vĩnh viễn chỉ hy sinh một mình cô, chả trách Vũ Xuân thà cần chồng chứ không cần cô!

Đột nhiên: “Này, cô điên rồi, trời mưa to như vậy, cô vậy mà lại đứng ở đây dầm mưa!”

Cố Hạnh Nguyên chấn kinh.

Lúc này mới phát hiện, không biết từ bao giờ mà bầu trời đã đổ cơn mưa rồi.

Cô ngước mắt lên, Vân Chi Lâm đã chạy đến trước mặt cô, nhanh chóng cởi áo khoác ra, che trên đỉnh đầu của cô, thấp giọng gào lên: “Hạnh Nguyên Cố, cô khóc rồi hả? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Mau theo tôi lên lầu đi, cô còn dầm như vậy nữa sẽ bị bệnh đó…”

Vân Chi Lâm vừa nói, vừa ôm lấy cô định chạy về phía hành lang.

Nhưng Cố Hạnh Nguyên lại cứng đờ lắc lắc đầu, giống như là đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cô khàn giọng nói với Vân Chi Lâm: “Nhờ anh giúp tôi chăm sóc Dương Dương một lát——”

Sau đó, cô đột nhiên đẩy Vân Chi Lâm ra, chạy điên cuồng ra ngoài trong đêm mưa đen kịt…

“Này, Hạnh Nguyên Cố, cô muốn đi đâu…”

*

Trong đêm, mây đen cuồn cuộn, sấm chớp lôi đình, mưa to ào ào.

Bắc Minh Thiện vừa bước ra khỏi tòa nhà Bắc Minh Thị.

Hình Uy cầm dù vội vàng chạy tới: “Chủ nhân, đêm nay mưa to quá, có còn về nhà Bắc Minh không?”

Câu hỏi của Hình Uy không phải là không có lý, nhà Bắc Minh nằm ở ngoại ô thành phố A, mà Bắc Minh Thị lại ở khu vực thịnh vượng nhất của thành phố A, giữa hai bên vẫn có một khoảng cách không nhỏ. Mặc dù bình thường lái xe về cũng tiện, nhưng tối nay mưa to như thế này, mặt đường dễ bị đọng nước, lái xe ít nhiều gì cũng có một số nguy hiểm tiềm ẩn.

Bắc Minh Thiện ngước mắt lên nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài tòa nhà, cơn mưa cực kỳ dữ dội.

Đôi mắt anh thâm trầm, đang trong do dự thì đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, một dãy số lạ hiện ra trên màn hình.

Bất giác nhíu mày, không có mấy ai biết số điện thoại riêng của anh

“Alo?” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng thốt ra.

Ngay lập tức bên kia liền truyền đến một giọng mũi của nam rất kỳ lạ: “Alo, Bắc Minh Thiện đúng không? Anh không cần biết tôi là ai, tóm lại điều tôi nói đều là sự thật! Cố Hạnh Nguyên mất tích rồi, trong đêm mưa lớn hôm nay, nếu như anh không muốn cô ấy xảy ra chuyện, thì làm phiền anh giúp đỡ tìm cô ấy! Như vậy nha, cúp máy đây, đừng hỏi tôi là ai, bởi vì có đánh chết tôi cũng sẽ không nói đâu!”

Sau đó, tút tút tút, đầu dây bên kia cúp máy.

*

Bên này, Vân Chi Lâm cúp điện thoại, cau mày thật chặt, tức giận nhìn Dương Dương: “Được rồi, gọi xong điện thoại rồi, không còn việc của chú nữa, chú đi đây!”

Vân Chi Lâm làm bộ chuẩn bị đi.

Dương Dương mở to đôi mắt đáng thương: “Chú Chi Lâm, không tiễn nha. Còn nữa, ngủ ngon nha.”

Vân Chi Lâm hít một hơi thật sâu, dừng bước chân lại, nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu tử thối! Không tiễn khách thật đúng không! Cháu không có điều gì muốn xin lỗi chú à? Ban đầu là ai nói với chú, mẹ của mình tên Hạnh Nguyên Cố? Rồi ai nói với chú, ba của mình là Triệu Chí Cường vậy nhỉ?”

Triệu Chí Cường là ba của Triệu Tĩnh Nghi.

Dương Dương bĩu cái miệng nhỏ, co rúc trong ghế sofa, giống như chú chó nhỏ làm sai chuyện.

“Thằng nhóc này đừng có mà làm vẻ dễ thương với chú!” Lời lẽ Vân Chi Lâm đanh thép: “Nếu như không phải mẹ của cháu đột nhiên khóc sướt mướt dưới mưa, nếu như không phải lo lắng đến an nguy của mẹ cháu, nếu như không phải mẹ cháu nhờ chú chăm sóc cháu, chỉ e là cả đời này chú cũng không có cơ hội biết tên thật của hai mẹ con cháu nữa kìa!”

“….Cái đó, Cố Dương Dương là tên thật của cháu…” Dương Dương lẩm bẩm một câu.

“Cố Dương Dương cái rắm á! Ông già của cháu không phải là đại nhân vật của thành phố A Bắc Minh Thiện sao! Nhóc con cháu còn dám nói với chú là cháu họ Cố nữa?”

“Ai ya, cái này phức tạp lắm a, cháu không phải là họ Bắc Minh!” Dương Dương cắn môi dưới, trông vô cùng đáng thương.

Dễ thương đến nỗi Vân Chi Lâm suýt chút nữa là tha thứ cho cậu rồi.

“Hừ! Uổng công chú tặng cháu nhiều đồ ăn như vậy, uổng công chú len lén sửa bài tập cho cháu, uổng công chú chơi nhiều game với cháu như vậy, Cố Dương Dương, cháu thật sự là quá đáng quá, cháu có xem chú là anh em không vậy?”

Một lớn một nhỏ, ít nhiều cũng cách nhau 20 tuổi.

Nhưng mọi lời buộc tội thốt ra khỏi miệng Vân Chi Lâm đều lẽ thẳng khí hùng giống như là hoàn toàn không cảm thấy mình đang so đo với một đứa trẻ vậy.

Dương Dương âm thầm trợn hai cái mắt trắng, nếu như không phải lo lắng cho an nguy của mẹ, lại sợ ba Birdman nghe thấy tiếng của mình sẽ cảm thấy kỳ lạ, cậu sẽ không tìm Vân Chi Lâm giúp đỡ đâu.

“Ai yo, chú Chi Lâm đừng giận nữa mà.” Dương Dương cau cái mày nhỏ, nghẹn ngào một hồi: “Chú không có biết cháu và mẹ cháu đáng thương biết bao đâu…”

“Cháu không phải là con trai của Bắc Minh Thiện sao, sẽ đáng thương như nào chứ?” Vân Chi Lâm khinh miệt nói.

“Hu hu, cháu là do mẹ lén sinh ra a…” Dương Dương âm thầm nhéo vào đùi một cái, miễn cưỡng vắt ra hai giọt nước mắt khô khốc.

“Đừng nói với chú, bởi vì ba cháu ăn mẹ cháu rồi không chịu thừa nhận, muốn mẹ cháu phá thai, nhưng mẹ cháu không chịu phá, thế là lén sinh ra cháu?” Vân Chi Lâm trực tiếp tiếp lời của Dương Dương.

“Đúng đó đúng đó.” Dương Dương vội vàng gật đầu, bộ dạng mặt không đỏ, tim không đập nhanh, giống như những lời Vân Chi Lâm nói chính là sự thật vậy.

“Cắt!” Vân Chi Lâm trợn trắng mắt một cái: “Đừng chọc nữa tên oắt con, cháu tưởng là series soap opera chiếu lúc 8 giờ sao, cũng quá máu chó rồi!”

“Chú Chi Lâm, máu chó là ý gì? Máu của chó sao?” Dương Dương phồng má, vẻ mặt ngây ngô.

“… Hừ!” Khoảng cách thế hệ a!

Vân Chi Lâm liếc nhìn một cái, im lặng.

Anh điên rồi nên mới so đo với một thằng nhóc còn chưa mọc đủ răng nữa.

Cẩn thận nhìn Dương Dương một cái, lại hồi tưởng đến lúc Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy tấm ảnh trên tờ báo đã lộ ra thần sắc hoảng sợ…Đích thực, nếu như cô thật sự quan hệ tốt với Bắc Minh Thiện thì hà tất gì phải đưa Dương Dương đến làm ổ ở chỗ này chứ? Lại hà tất gì phải chạy đi xem mắt?

“Chú Chi Lâm, đừng giận mà…” Thấy Vân Chi Lâm không lên tiếng, Dương Dương len lén kéo kéo ống quần của Vân Chi Lâm, chớp chớp mắt, cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống.

Vân Chi Lâm im lặng một lúc, trừng Dương Dương một cái, cuối cùng nói: “Thôi, nể mặt thân thế đáng thương của cháu, tha cho cháu đó.”

“Thật sao? Tốt quá rồi!”

“Hừ! Lần sau không được lừa gạt chú nữa có biết chưa? Anh em là phải đối xử chân thành với nhau!”

“Ò ò, vậy cháu lập tức đi lấy máy ảnh…”

“Quay lại! Đi lấy máy ảnh làm gì?”

“Chụp hình cho gan và túi mật a!” (Vì câu đối xử chân thành với nhau có tiếng Trung là Can Đảm Tương Thiếu, can đảm hán việt là gan và túi mật, chiếu ở đây có nghĩa là chụp ảnh)

“…”

Vân Chi Lâm thật chỉ muốn trợn trắng mắt rồi chết đi luôn thôi.

*

Bắc Minh Thiện nhìn điện thoại trên tay, khi anh gọi lại lần nữa thì đầu dây bên kia đã tắt máy rồi.

Ngay lập tức, anh tìm dãy số quen thuộc và gọi cho Cố Hạnh Nguyên, ai ngờ, cũng là tắt máy!

Bầu không khí ngưng tụ ngay lập tức.

Anh vừa bước ra ngoài, vừa nói: “Hình Uy. Lập tức kiểm tra định vị vệ tinh của một số điện thoại di động cho tôi!”

“Vâng, chủ nhân.” Hình Uy nhận lệnh, vội vàng che dù cho Bắc Minh Thiện: “Chủ nhân, mưa lớn như vậy, ngài chuẩn bị đi đâu?”

Bắc Minh Thiện dừng bước chân lại, giọng nói trầm thấp thốt ra hai chữ mạnh mẽ và có lực:

“Tìm người!”

Ngay lập tức, anh nhanh chóng lên xe, một lúc sau, chiếc xe lái vào màn đêm mưa tầm tã …

*

Bầu trời ầm ầm sấm chớp và sấm sét.

Nhà họ Cố dưới cơn mưa gió im lặng đến lạ.

Cố Hạnh Nguyên đứng trước cánh cổng chạm khắc của nhà họ Cố.

Mưa rơi từng lớp từng lớp rào rào trên người cô, trút xuống cô từ đầu đến chân.

Cô không biết là mưa đã làm mờ tầm nhìn của mình, hay là những giọt nước mắt đã làm mờ đôi đồng tử của cô nữa.

Khi những ngón tay run rẩy bấm chuông cửa nhà họ Cố, trái tim cô đau đớn tột độ.