*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Triều đại Tương Tần. Năm 188 - 251.
Khi đó Tương đế tuổi đã cao, trí nhớ kém. Hoàng hậu lộng quyền, trên triều đình cũng chia ra ba thế lực đối chọi nhau.
Thái tử nắm giữ ba phần binh quyền, ba phần văn thần. Có mẫu thân là Văn hoàng quý phi.
Lục hoàng tử nắm giữ hai phần binh quyền, hai phần văn thần. Có hoàng hậu làm chỗ dựa.
Thế lực thứ ba là do Phạm Quốc Công nắm giữ, ba phần binh quyền, hai phần văn thần. Ông là nguyên lão tam triều, đã có ý muốn an hưởng tuổi già nhưng vì muốn bảo vệ ngoại tôn là cửu hoàng tử giờ đã được phong là Tương Vương nên có trở thành cái gai trong mắt nhà đế vương ông cũng ngông cuồng không để ý.
Phủ Tương Vương
Phía nam viện, nơi ở của những hạ nhân có thân phận thấp kém nhất trong phủ.
Ở một trong căn phòng chứa củi khẽ vang lên tiếng ma sát nhỏ. Trần Thanh Bích được hệ thống chuyển tới đang ngồi bên trong, có chút lúng túng nhìn xung quanh.
“ Bíp!”
Chiếc vòng tay đột ngột kêu lên. Sau đó là một tràng âm thanh phát ra.
“ Chủ nhân hiện tại là tỳ nữ Trần Thanh Bích. Tuổi 15. Chức vụ là một nô tỳ hạ đẳng làm việc nặng trong Vương phủ. Nhan sắc thanh tú. Kĩ năng giỏi làm việc tay chân. Ưu thế là được biết trước tình huống trong tương lai một ngày. Chủ nhân có muốn biết trước ngày mai sẽ xảy ra những truyện gì nhấn nút trắng nhỏ để nghe tiếp. Cám ơn chủ nhân.”
“ A!” Cô nhìn kĩ chiếc vòng rồi mới cẩn thận nhấn vào nút trắng.
“ Bíp!”
“ Chủ nhân xin chào. Bây giờ là canh hai. Vương gia sẽ bị tái phát độc, đôi chân sẽ liên tục truyền tới cơn đau khiến y sống không bằng chết. Canh tư sẽ thuyên giảm. Canh năm vương gia sẽ dùng bữa ăn đạm bạc. Canh sáu thì ngồi trong thư phòng đọc sách. Buổi chiều vương gia sẽ rất khát, rất đói nhưng nô tỳ lại chậm trễ không chịu mang lên. Buổi tối vương gia sẽ đi tắm nhưng lại bị điêu nô khi dễ, khinh thường lành y một thân y phục không chỉnh tề, cả người ướt đẫm. Khi y đi ngủ sẽ bị cảm lạnh. Canh một hôm sau sẽ lên cơn sốt. Kết thúc.”
Trần Thanh Bích càng nghe thì mặt càng hiện lên vài tia không đành lòng.
“ Đường đường là một vương gia, tại sao số phận của y lại cực khổ như vậy? Vương gia không phải nên đứng trên vạn người, bàn tay khí phách nắm quyền sinh sát trong tay ư?”
Bây giờ hình như vừa đúng canh hai. Trần Thanh Bích nhẹ nhàng mở cửa. Một luồng gió lạnh ập tới khiến cô nhịn không được rùng mình, khẽ ma sát hai tay cô có chút thấp thỏm đi ra khỏi viện nhỏ đơn sơ.
Giống như đã được lập trình sẳn trong đầu một chút hiểu biết cơ bản. Cô lại có thể định hướng được con đường đến tới Đông viện của vương gia. Trên đường đi cũng chỉ loe nghoe lính canh gác, nhưng đa phần đều đã ngủ gục. Thật không biết nên khóc hay cười đây.
Chức vụ vương gia này e rằng chỉ có cái danh.
Khi đi qua đình các, cô hiếu kì soi mình dưới mặt nước, vẫn là cô chỉ khác là tóc búi hai cục, ăn mặc kín đáo hơn thôi, đồ thì vẫn cũ mèm rách rưới.
Khẽ cười nhẹ, cô xoa xoa trán đi tiếp.
Ngước mặt nhìn lên bầu trời, tất cả cảm xúc đều được cô giấu kín trong lòng.
“ Cố gắng lên Trần Thanh Bích. Mày làm được mà!”
Cổ vũ xong cô lập tức tránh hai tỳ nữ đang gật gà gật gù trên ghế tre mà khẽ mở cửa bước vô phòng.
Quả nhiên có âm thanh rên rỉ, kiềm nén sự đau đớn cùng cực. Trần Thanh Bích nghe mà trong đầu lại phảng phất cảnh bà nuôi cũng từng nằm trên giường, ôm đầu nhịn đau. Hình ảnh trước mặt giống như hòa hợp làm một khiến cô hoảng hốt chạy tới bên giường, vén rèm lên, bàn tay linh hoạt xoa bóp, bấm huyệt cho đôi chân kia.
Nam nhân trên giường một thân mồ hôi ướt đẫm, tay thì liên tục đánh vào chân mình cũng bất chợt giật mình ngừng lại. Tương Lễ ngơ ngác nhìn nữ tỳ xa lạ trước mặt.
Nữ tỳ kia đang…khóc?
Trong mắt nàng là sự đau lòng?
Vẻ mặt đó như đánh một quyền vô trái tim đang tàn tạ thương tích của chàng. Mở ra một chút ánh sáng le lói.
Tương Lễ mím môi cực lực chịu đau, sự xoa bóp của cô tuy không mấy hiệu quả cho thân thể nhưng lại là một liều thuốc rất mạnh cho tâm hồn. Đắn đo một hồi chàng khẽ giơ ống tay áo lên lau mồ hôi đã thấm đẫm cho nữ tỳ đó.
Nàng liền trợn tròn mắt ngước mặt nhìn mình, sau đó nở một nụ cười trấn an với mình.
Có thể nói nụ cười ấy tuy không phải đẹp nhất nhưng lại là nụ cười chân thật nhất mà chàng từng thấy. Không chứa một chút thương hại, không đứa sự khinh khi.
Chuyện cô đột ngột xuất hiện cũng không khiến Tương Lễ quan tâm. Với một phế nhân như chàng thì có gì mà lợi dụng huống chi người đó sẽ không để y sống tốt. Ai mà dám có âm mưu gì lên người chàng chứ.
Chỉ có điều nếu nữ tỳ này bị người ấy phát hiện việc cô làm cho mình sẽ…Tưởng tượng đến cảnh nàng cũng sống không chết như mình thì trái tim Tương Lễ có chút quặn đau.
Chàng không muốn người con gái tốt bụng này có chuyện.
Lập tức nhắm mắt, dùng hai tay đẩy cô ra.
Trần Thanh Bích lập tực té ngã mà Tương Lễ cũng mất thăng bằng ngã xuống giường.
Ráng kiềm nén cơn đau trên người Trần Thanh Bích nhanh chóng đứng lên, ngồi xuống giường quan tâm hỏi:
“ Vương gia ngài không sao chứ?”
Tương Lễ nhìn mặt cô, tâm càng sinh ra sự vui mừng cảm động nhưng... càng như vậy chàng càng không nỡ, cắn răng gằn:
“ Ai cho phép một nô tỳ hạ đẳng như ngươi vào đây. Cút ra ngoài cho bổn vương!”
Trần Thanh Bích sửng sốt, cô đang nghĩ y ghét người lạ, nghi ngờ mình thì một tiếng “ bíp” vang lên trong đầu.
“ Xin chào chủ nhân. Do lần đầu người thanh gia nhiệm vụ nên hệ thống sẽ phân tích suy nghĩ của đối tượng mà người chinh phục, coi như là sự hỗ trợ cơ bản. Sau khi người đã thành thạo thì chức năng phân tích sẽ biến mất. Người nếu muốn nghe suy nghĩ trong lòng Tương Lễ thì nhấn nút trắng nhỏ. Cám ơn chủ nhân.”
Cô nhanh chóng nhấn nút trắng.
“ Bíp!”
“ Xin chào chủ nhân. Tương Lễ có chút cảm kích người. Chàng ta đang sợ cô bị “ người đã hạ độc mình” sẽ phát hiện. Người dám đối sử tốt với chàng sẽ bị hình phạt sống không bằng chết nên đã ráng làm mặt lạnh với người. Kết thúc. ”
Trần Thanh Bích đã thông suốt, thì ra không phải không có người tốt với chàng mà vì kết cục của họ khi tốt với chàng là thế. Người hạ độc đó thật sự quá tàn độc, đã khiến một con người đáng lẽ phải phong quang vô hạn tới bước đường chật vật như vầy còn không cho ai giúp chàng. Trong lòng Trần Thanh Bích đã chất chứa sự chán ghét cái người đó đến cực điểm nên đôi mắt cũng không mấy vui vẻ.
Tương Lễ nhìn nữ tỳ ngồi im lặng nảy giờ rồi nhìn sự biến hóa cảm xúc của cô mà có chút đau lòng. Nàng đã chán ghét mình rồi. Nhưng còn đỡ hơn là khiến mình chứng kiến nàng bị dằn vặt trong thống khổ.
Lập tức sau đó chàng cảm nhận được một cơ thể ấm áp đang dán lên người mình. Trần Thanh Bích rất có hảo cảm với Tương Lễ. Y là một vương gia nhưng lại có thể nghĩ cho một nữ tỳ như mình. Thật là một người tốt. Rất giống bà. Nghĩ thế cô liền nằm xuống ôm người vào lòng. Mỗi khi bà đau, bà mệt cô đều làm như vậy. Bà khi đó sẽ nói:
“ Sự ấm áp của cháu có thể khiến bà hạnh phúc. Không còn đau đớn.”
Vậy nên cô cũng muốn truyền sự ấm áp của mình lên y. Mong một người chịu nhiều sự đau thương này sẽ vơi bớt đi phần nào.
“ Vương gia. Ta sẽ không sao. Yên tâm ngủ đi.” Cô khẽ thì thầm bên tai Tương Lễ, rồi vuốt ve tấm lưng gầy yếu của chàng, sau lại nói tiếp:
“ Ta hát cho người nghe nha.”
Không cần sự chấp thuận của Tương Lễ thì cô cũng đã cất tiếng. Âm thanh nhẹ nhàng, nhẹ nhàng trấn an sự cô đơn, sự đau đớn, Chàng dần dần bị âm thanh du dương ấy ru ngủ. Nhắm mắt mà hưởng thụ sự ấm áp đã rất rất lâu rồi chưa từng nghĩ còn có thể một lần nữa có thể nhận được.
Trần Thanh Bích nhìn người nam nhân nho nhã đang ngủ trong lòng thì nở một nụ cười vui vẻ, đưa tay tiếp tục vuốt sóng lưng cho chàng rồi vẫn cất tiếng hát nhỏ nhỏ.