Trong đầu Hoài Lưu trống rỗng mặc cho Tiêu Quan hôn nàng, cảm giác được toàn bộ máu huyết chảy dọc đến hai gò má.
Nụ hôn này rất dài, khi Tiêu Ngưng lau nước mắt chạy khỏi tiểu viện, Tiêu Quan mới buông nàng ra, khẽ nói: "Thật xin lỗi." Hoài Lưu lúng túng lau môi bị hôn lên, gượng cười nói: "Không sao, coi như trả lại lòng tốt của ngươi đối với ta trong mấy ngày qua." "Thế còn..." Nàng suy đoán tâm ý của Tiêu Quan, cẩn thận nói: "Ngươi và Tiêu Ngưng đã xảy ra chuyện gì, còn có ngươi nói đã báo cho phụ thân ta..." Tiêu Quan thở dài, đôi mắt sáng hiện lên một tầng sương. "Lúc nhỏ ta được dưỡng phụ mang về, tuy chỉ là con nuôi nhưng dưỡng phụ đã cho ta danh hiệu của đại thiếu gia của Tiêu gia cùng danh tự. Nói với tất cả mọi người, ta là con rơi của ông, chưa từng bạc đãi ta." "Đến khi trưởng thành ta mới dần dần hiểu ra, thì ra phụ thân thu nhận ta là bởi vì mẫu thân lúc sinh Ngưng nhi bị thương, không thể tiếp tục mang thai. Phụ thân đối với mẫu thân nhất vãng tình thâm, không muốn tục huyền nên đành mang ta về, bù lại tiếc nuối cho Tiêu gia không có trưởng tử." "Vậy ngươi đối với Tiêu Ngưng..." "Ngưng nhi à..." Lúc nói đến Tiêu Ngưng, đôi mắt mờ mịt của Tiêu Quan trước đó từng chút lộ ra thần sắc ôn nhu trong mắt. "Dù nàng ấy ngang ngược không thể trói buộc, nhưng trong mắt ta, nàng ấy chính là nữ tử tốt nhất. Lúc còn nhỏ, chỉ cần là vật thích nhất nàng có, đều sẽ chia cho ta một phần. Nếu có nô bộc nhục mạ ta là con nuôi, nàng luôn bảo hộ trước người ta..." "Vậy hai người..." "Không thể nào đâu." Nói đến đây, ánh mắt Tiêu Quan cứng lại, sau đó buông thõng. "Phụ thân đã phó thác Tiêu gia cho ta, trong mắt thiên hạ, ta là trưởng tử của Tiêu gia, huynh trưởng của Ngưng nhi. Ta không thể để nàng gánh chỉ trích của người trong thiên hạ. Huống hồ, nếu muốn ở bên Ngưng nhi, trước tiên ta phải ném thân phận trưởng tử của Tiêu gia đi. Nếu ta làm vậy, những người ngoại thích luôn nhìn chằm chằm vào Tiêu gia sẽ nhân lúc đó nhảy vào, cơ nghiệp cả đời của phụ thân cũng sẽ hủy trong tay ta. Mà ta, sao có thể dùng điều này để báo đáp ân dưỡng dục của phụ thân chứ?" Hoài Lưu nhìn hắn, trong lòng ngàn vạn suy nghĩ, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu, nàng mấp máy môi rồi cúi thấp đầu. Tiêu Quan nhìn đôi mắt tựa đang suy tư của Hoài Lưu, hai đầu gối khuỵu xuống, đột nhiên quỳ trước nàng. Chiều cao của nam tử trước mắt tựa cây trúc, dù có quỳ cũng không thấp, vẫn có cốt cách khí khái. Hoài Lưu giật mình bởi hành động của hắn, cuống quít muốn đỡ hắn đứng lên, nhưng thân thể nam nhân nặng nề, khó mà nâng lên được. "Hoài cô nương, trước tiên ta muốn xin cô tha thứ vì đã lợi dụng cô." Tiêu Quan cúi thấp đầu, Hoài Lưu không thấy rõ thần sắc của hắn, nhưng dựa vào ngữ khí, nàng có thể cảm nhận được, dù hắn làm gì cũng đều không phải tuân theo ý của hắn. Ánh trăng như sương, ánh đèn băng lãnh. Hoài Lưu nhìn Tiêu Quan, bên môi treo nụ cười khổ: "Ta không trách ngươi." Tiêu Quan vẫn cúi thấp đầu, thanh âm nhẹ bẫng: "Ta lợi dụng thân phận của cô, cũng xác thực đạt được sự tương trợ trên phương diện làm ăn từ phụ thân của cô. Nhưng..." "Không sao, ngươi chưa từng tổn thương đến ta." "Ta..." Tiêu Quan yên lặng một lát, cuối cùng tàn nhẫn mở miệng, "Ta biết Hoài cô nương có ý với ta, ta cũng muốn cầu Hoài cô nương gả cho ta, đoạn tuyệt tình cảm của Ngưng nhi." Hóa ra cho đến nay, thật sự có một người có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, nàng vẫn không có cách nào trách hắn? Thời khắc này Hoài Lưu chỉ cảm thấy đầu mình ngưng hoạt động, đáy lòng tựa kết băng, hiện ra hàn ý lạnh lẽo. "Tiêu Quan biết yêu cầu này rất vô lý, Hoài cô nương có thể cự tuyệt ta. Dù sao ta cũng chưa báo tình huống của Hoài cô nương với Hoài lão gia và Hoài công tử." "Ta không đáp ứng." Hoài Lưu không đỡ Tiêu Quan dậy, miễn cưỡng thu lại thần sắc châm chọc, đồng thời đè nén ý định thỏa hiệp buồn cười chợt lóe lên. "Tiêu công tử, ta thừa nhận tâm ta định ngươi, cũng không phủ nhận ngươi hấp dẫn đối với ta, nhưng ta tuyệt đối không phải người chịu được ủy khuất. Trong lòng ngươi chỉ có Ngưng nhi, Tiêu gia của ngươi. Ngươi chưa từng bận tâm đ ến cảm thụ của ta, Hoài Lưu ta xưa nay không làm quân cờ mặc cho người định đoạt đâu." Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên thân hai người, trong sáng mà thê lương. Hoài Lưu miễn cưỡng cong một nụ cười, vỗ vai của Tiêu Quan rồi nhắm mắt quay người rời đi. Dù nàng ái mộ Tiêu Quan đến thế nào, chí ít nàng sẽ ra một quyết định không làm mình hối hận. Nhưng nàng chưa từng nghĩ, từ biệt hôm nay, chính là vĩnh biệt. Ngày thứ hai nàng theo xe ngựa phụ thân và ca sai tới, rời khỏi Trường Đình Đông châu về với Tây châu. Nàng tưởng rằng đời này Tiêu Quan và nàng sẽ không còn gặp lại, nhưng hiện thực lại đưa nàng lên con đường không thể quay đầu. Thế nhưng nàng cũng từng nghĩ một cách nghiêm túc, nếu như mọi thứ đến một lần nữa, lựa chọn của nàng vẫn không thay đổi. Dù kết cục thế nào, nàng vẫn không muốn làm người chịu ủy khuất. Đến hôm nay, hình tượng lưu tại sâu trong trí nhớ của nàng nhất chính là cảnh tượng khuôn mặt tiều tụy của Tiêu Ngưng, y phục tả tơi vọt tới trước mặt nàng chất vấn. Trước kia Tiêu Ngưng kiêu căng, nhưng chung quy vẫn còn có chút bộ dáng của tiểu thư khuê các. Nhưng nàng ta của ngày ấy tựa như cỏ dại ven đường khô cằn, hai má lõm vào, đôi mắt ướt át tựa hồ thu cũng khô cạn, tràn ngập tia máu. Nàng ta hỏi nàng tại sao phải đi, tại sao phải để Tiêu Quan thương tâm; hỏi nàng đã đi cũng đi rồi, tại sao phải để cho Tiêu Quan lo lắng, cuối cùng biến thành lợi thế để người khác uy hiếp Tiêu Quan. Vào thời khắc đó Hoài Lưu mới hiểu được, cái gì gọi là hết đường chối cãi. Buồn cười biết bao, hắn không yêu nàng, lại vì nàng mà chết. Còn nàng phải gánh lấy tất cả bi thương và oán hận còn lại. Cho dù như thế, nàng vẫn còn ái mộ hắn. Tình cảm này thậm chí không vì hắn chế đi mà tiêu tán, ngược lại vì Tiêu Quan qua đời mà càng ngày càng sâu nặng. Nàng xin phụ thân điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Tiêu Quan. Thì ra Tiêu gia có một dòng họ thân thích xa tên là Tiêu Minh Sơn, bình sinh không học vấn không nghề nghiệp cũng đành, nhưng tinh thông tà đạo. Vì gia cảnh sa sút nên liền đánh chủ ý lên Tiêu Quan. Nghe thấy chuyện giữa Tiêu Quan và Hoài Lưu, cấu kết với thổ phỉ mượn danh của Hoài Lưu, dùng kế dụ Tiêu Quan ra ngoài rồi hại chết. Tất nhiên Tiêu Ngưng không biết được tình ý của Tiêu Quan đối với nàng ta, vì thế đương nhiên đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu Hoài Lưu. Nhưng người tương tư đã qua đời, nàng phải giải thích thế nào? Dù giải thích thế nào, đều chỉ thêm một người thương tâm thôi. Nàng tin Tiêu Quan cũng không muốn Tiêu Ngưng biết chân tướng, để Tiêu Ngưng hận nàng còn hơn để nàng ta thương tâm một đời. Thế nhưng sau khi Tiêu Ngưng đi, cả ngày lẫn đêm nàng đều gặp Tiêu Quan trong mơ. Nàng thấy hắn bị một thanh kiếm đâm xuyên, thấy hắn chảy máu gọi tên nàng và Tiêu Ngưng. Phụ thân tìm cao nhân, cầu cạnh danh y nhưng triệu chứng lại càng nghiêm trọng hơn. Cuối cùng, một ngày, nàng mang theo ánh nắng, giẫm lên sương sớm một mình đi tìm đường đến chỗ Tiêu Minh Sơn. Vốn dĩ nàng tìm đến Tiêu Minh Sơn chỉ là nhất thời kích động, nàng không có bất kỳ kế hoạch gì, cũng không biết được người tên Tiêu Minh Sơn này nhẫn tâm đ ến vậy. Trước khi nàng quyết định đi tìm hắn, hắn đã chuẩn bị lột da sống của nàng. Thân thể bị rút da đau đớn đến thế nào chứ, tựa như rút toàn bộ xương cốt trong người ra. Lúc nàng nhận lấy sự thống khổ đó còn phải chứng kiến đám người Tiêu Minh Sơn lấy từng lưỡi đao lóc hết da trên người ra đốt sạch. Đau đớn tựa lăng trì, khiến linh hồn của nàng bị bức biến thành lệ quỷ, mà Tiêu Minh Sơn nhìn thấy nàng rơi máu còn cười to thích thú. Đôi mắt nhỏ hẹp như rắn của hắn gần như híp lại một đường, nhếch miệng khẽ lộ ra răng nanh được ẩn giấu. "Hoài cô nương đúng là trọng tình trọng nghĩa, nếu như thế ta sẽ giúp cô sớm ngày hóa quỷ, để đoàn tụ với tiểu tình lang của mình nha." Đôi mắt Hoài Lưu đầy máu, trong mắt đều bao phủ một màu đỏ, không nhìn rõ được bộ dáng của Tiêu Minh Sơn. Oán khi màu đen xông lên trời, sau đó hướng tới bức tường Phật trước người Tiêu Minh Sơn. Nàng nuốt máu mà khóc, từng chữ như đao: "Hoài Lưu ta vĩnh viễn không vào đạo luân hồi, ở thế gian này chờ ngươi. Phàm là người đầu thai của ngươi, ta liền cho ngươi nếm hết khổ ác nhân gian, chết một cách thống khổ." Hoài Lưu vốn sự nguyền rủa oán độc như vậy, đủ để khiến Tiêu Minh Sơn sợ hãi. Nhưng nam nhân trước mắt còn cười, chẳng thèm ngó ngàng, đối mắt với nàng còn có thương hại và đồng tình. "Nói đến cô đối với Tiêu Quan thế này, đời sau Tiêu Quan còn biết đến tình nghĩa đó hay không? Huống chi ta chỉ cần bình yên sống qua một kiếp này, sau đó thì chẳng còn gì liên quan đến ta nữa. Xem như hồn phách của ta vào luân hồi, cũng không phải ta ở kiếp này, không còn ký ức hay ý thức nào. Mà cô, sẽ vĩnh viễn sống trong thống khổ không có cách nào báo thù, thành lệ quỷ cô độc vượt qua sự vĩnh hằng." Hoài Lưu cảm thấy trước mắt tăm tối cả một vùng. Hận ý, oán khí, mê mang, bất lực đều đã cách xa. Như Tiêu Minh Sơn nói, cuộc sống vĩnh hằng để lại cho nàng chỉ có thống khổ và tra tấn. Nàng phiêu bạt trăm năm, bị tăng nhân phong ấn, sau khi trọng thương chạy ra, vất vả lắm mới tìm được chuyển thế của Tiêu Minh Sơn- Hứa Sơn Khinh. Nhìn khuôn mặt bảy phần tương tự với Tiêu Minh Sơn, hận ý một lần nữa như bụi gai dữ tợn bao quanh trái tim nàng. Áp bách, giãy dụa, hủy diệt. Nàng thề phải giết được Hứa Sơn Khinh. Hắn để nàng thống khổ trăm năm, sao nàng có thể tùy tiện để hắn chết như vậy chứ? Thế nên nàng phủ một lớp da trên người, hóa thành thiếu nữ mỹ mạo. Nàng muốn hắn chết trên tay người hắn yêu, để hắn nếm thử thống khổ bị tróc da lột xương. Nhưng bắt đầu từ lúc nào, nàng trở nên do dự, chất vấn bản thân liệu mình làm vậy có đúng hay không. Nhìn đôi mắt Hứa Sơn Khinh chân thành tha thiết, tràn đầy yêu thương cùng với thiện ý của hắn với mọi người, nàng liền biết mình không thể hạ thủ. Như Tiêu Minh Sơn nói, dù Hứa Sơn Khinh giống thế nào, rốt cuộc cũng không phải Tiêu Minh Sơn. Tiêu Minh Sơn chân chính sớm đã về với đất bụi. Ân oán kiếp trước, vì sao phải để người không biết gì nhận lấy chứ. Nhưng dù nàng nghĩ như vậy, hận ý của lệ quỷ trong linh hồn nàng vẫn không thể khống chế. Thứ lực lượng đó không ngừng quấn lấy phòng trúc của Tiêu Quan khi còn sống nhắc nhở nàng. __Dù trong phòng trúc không có dấu vết của nàng, chỉ có của Tiêu Ngưng mà hắn yêu. Thế nhưng điều này có thế nào chứ? Nàng chỉ cần khắc hận vào tâm là được. Giãy dụa ngày qua ngày, đấu tranh với oán khí cơ hồ hao tổn hết khí lực của nàng, cho đến khi Tư Kính lấy được đồ vật của Tiêu Quan, đoán được nhân quả kiếp trước của nàng. Cuối cùng hận ý phá kén mà ra, linh hồn của nàng không còn cách nào tiếp nhận tất cả. Nàng chỉ muốn giết tất cả người đã phá hư, sau đó triệt để giải thoát. Hoài Lưu máu thịt hỗn độn nở nụ cười chế nhạo bên môi, đôi mắt đã bị hắc ám che khuất. "Cô nương nhìn xem, ta đã làm sai điều gì? Ta vô tội đến mức đó mà. Có đôi khi mệnh chính là thế, Tư Kính hủy đi cảnh đẹp trong tranh của ta, phá kết giới của ta, hiện tại còn biết được nhân quả kiếp trước của ta. Ta phải làm sao để hắn cam đoan sẽ không tổn thương chuyển thế của Tiêu Quan? Nếu hắn nhất định làm thế, vậy ta chỉ có thể bắt cô uy hiếp hắn..." *** Ji: Phần 7 này công nhận dài dễ sợ nên Ji chia thành hai phần nhá, dài bằng hai chương luôn ý:(((