Vân Liệt Diễm cảm thấy vô cùng may mắn, nếu như lúc nãy bọn họ không dừng lại thì chỉ sợ đã gặp bất trắc. Đầm lầy tuy không hề giống với sa mạc nhưng chúng có chung một đặc điểm, bão cát sa mạc có thể chôn sống hoặc cuốn người đi mà đầm lầy thì lại nuốt chửng người không chút lưu tình.

Cho dù là bị chôn sống hay nuốt sống thì đối với nhân loại chỉ dựa vào hô hấp để sống đều là một kích trí mạng.

Con đường này càng lúc càng không dễ đi!

Lúc này ngay cả Vân Liệt Diễm cũng bị làm cho hồ đồ. Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi, bọn họ đã vượt qua Kim Mộc Thủy trong Thất Tinh trận nhưng Hỏa Thổ Phong Lôi dường như đều trộn lẫn vào nhau. Có lẽ, Hỏa với Phong chính là cửa ải vừa nãy. Vậy thì chỉ còn lại Lôi mà thôi, mà đầm lầy nơi này tương tự với sa mạc chính là Thổ.

Như thế này mới là gian nan nhất, nếu như chỉ có đơn hệ thì sẽ không khó để đối phó như vậy, nhưng bây giờ đều xuất hiện song hệ. Nhất là cửa ải cuối cùng này, dường như càng phiền phức hơn rất nhiều so với trước đó.

Hàn Chỉ nhìn đầm lầy trước mặt một lúc, sau đó quay đầu hỏi Đại Bạch: “Tốc độ của ngươi nhanh không?” Nếu như Hàn Chỉ không đoán sai thì năng lực của Bạch Hổ chính là tốc độ cùng sức mạnh, hai loại này tuy rất bình thường nhưng lại có lợi nhất trong khi chiến đấu.

“Chỉ cần không ở trạng thái công kích thì bằng một nửa tốc độ bay của Hùng Ưng” Đại Bạch nghĩ nghĩ rồi đáp.

Hàn Chỉ gật nhẹ đầu, vậy là đủ rồi! Hùng Ưng là Thần thú có tốc độ nhanh nhất, ngay cả Thần thú Thượng Cổ cũng không thể đem ra so sánh với nó. Đại Bạch dốc toàn lực mà có tốc độ bằng một nửa Hùng Ưng đã là vô cùng nhanh.

“Mọi người đều trèo lên lưng Đại Bạch đi” Hàn Chỉ nhìn đám người Diệp Khuyết, sau đó ôm Đóa Đóa đưa cho Vân Liệt Diễm, nói: “Diễm nhi, nàng ôm Đóa Đóa đi”

Làm như vậy thì có thể giảm bớt áp lực cho Đại Bạch. Một mình hắn chở theo ba người trưởng thành Diệp Khuyết, Vân Phụng Khải cùng Phượng Lăng Tiêu đã không hề dễ dàng. Nếu như là bình thường thì đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng tình huống bây giờ nhất định phải đề cao tốc độ.

Vân Liệt Diễm nhận lấy Đóa Đóa, Đóa Đóa lại nói: “Mẹ, con có thể tự đi mà!” Đóa Đóa không phải là không muốn được ôm, nó chỉ cảm thấy tự mình bay sẽ thú vị hơn nhiều.

“Vậy con phải theo sát mẹ, không được tùy tiện làm bậy!” Tuy Vân Liệt Diễm không hiểu chính xác Hàn Chỉ muốn làm gì nhưng cũng có thể đoán được đôi chút.

Hàn Chỉ gật gật đầu, sau đó tầm nhìn rơi vào ao nước nhỏ phát ra ánh sáng. Chỉ cần có nước, hắn sẽ có cách giải quyết.

Không khí nơi đây ẩm ướt, đối với hắn mà nói chính là điều kiện không thể tốt hơn. Để sử dụng dị năng, không những cần năng lượng tinh thần cùng nội lực cường đại để chèo chống mà còn cần sự ảnh hưởng của nguyên tố tự nhiên. Nếu như xung quanh đây có nhiều nguyên tố Thủy thì dị năng hệ Thủy có thể phát huy hiệu quả càng lớn, cũng giống như không khí ở sa mạc rất thiếu nguyên tố Thủy, vì thế dị năng của hắn không hề có lợi thế.

Mặt ngoài khu vực đầm lầy ẩn chứa một lượng lớn hơi nước, chỉ cần khiến toàn bộ chúng kết thành băng liền có thể tạm đông cứng mặt đất. Tuy nhiên đầm lầy không phải sông, nước sông còn có thể lưu động trong khi đầm lầy lại có tính năng nuốt chửng, hắn cũng chỉ có thể khiến cho bề ngoài đầm lầy đông thành băng trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi. Cho nên hắn mới bảo Đại Bạch chở những người còn lại trên lưng, chỉ dựa vào tốc độ của ba người họ thì tuyệt đối sẽ không thoát được.

Nhất định phải vượt qua trên bề mặt băng trước khi nó tan chảy, nếu không bọn họ cũng sẽ bị đầm lầy nuốt chửng.

“Diễm nhi, một lát nữa xuất hiện Lôi, tất cả nhờ vào nàng!” Hàn Chỉ muốn duy trì băng kết thì phải luôn vận công, hoàn toàn không có thời gian đối phó với những tia sét từ trên trời đánh xuống. Nếu như hắn đoán không lầm thì cửa ải này nhất định sẽ có Lôi.

Vân Liệt Diễm gật gật đầu, đã hiểu rõ Hàn Chỉ muốn làm gì.

Hàn Chỉ vận công đóng băng bề mặt đầm lầy, sau đó Đại Bạch nhanh chóng phóng đi. Hàn Chỉ không những luôn duy trì tình trạng vận công, đồng thời còn phải đuổi kịp phía sau Đại Bạch.

Quả nhiên, bọn họ vừa tiến vào đầm lầy thì bầu trời liền bắt đầu vang lên tiếng sấm vang dội, lôi điện ầm ầm giáng xuống. Lúc này, Vân Liệt Diễm đang bay giữa không trung, thân thể biến thành Hỏa Phượng Hoàng tung đôi cánh lớn, dùng thân thể chặn những cú sét kia.

Đóa Đóa hiếu kỳ trốn dưới hai cánh của Vân Liệt Diễm, vài lần định vươn đầu nhìn đều bị Vân Liệt Diễm đè trở lại. Nàng biết con bé này sẽ không an phận mà, quả nhiên là như thế!

Cửa ải này tuy hung hiểm nhưng nhờ vào cơ trí của Hàn Chỉ mà bọn họ cuối cùng cũng qua được. Lúc thoát khỏi đầm lầy, trước mắt xuất hiện một mảnh trời rộng mở sáng rực.

Không còn tối đen hay âm u như địa ngục, lúc này đây là một mảnh trắng sáng đủ màu sắc đang bày trước trước mặt mọi người.

Vân Liệt Diễm bỏ hết hình tượng ngồi bệt xuống đất, dùng thân thể ngăn cản mấy chục tia sét khiến cho quần áo của nàng thủng vài lỗ, mái tóc cũng có chút tán loạn.

Đóa Đóa ngượng ngùng nhìn Vân Liệt Diễm, bất giác tự lùi về phía sau vài bước lại bị Vân Liệt Diễm mắng: “Con nhóc xấu xa! Lăn đến đây cho ta!”

Nếu không phải do Đóa Đóa quấy rối thì làm sao nàng có thể ‘tơi tả’ như thế này? Thật sự là mệt muốn chết rồi!

“Mẹ, con chỉ là tò mò mà thôi! Không phải ca ca cũng có thể phóng ra lôi điện như vậy sao? Uy lực có mạnh như thế không?” Không phải do Đóa Đóa quá kích động mà là từ nhỏ con bé đã bị mọi người lải nhãi về năng lực của Thiểm Thiểm, con bé vẫn luôn mong muốn được nhìn thấy một lần. Mỗi lần trời mưa có sấm sét, con bé đều vội vàng chạy ra ngoài xem uy lực của chúng. Vừa rồi nhiều sấm sét như vậy, con bé đương nhiên là kích động.

Mặt mày Vân Liệt Diễm đen thui. Đứa nhỏ này luôn xem mọi thứ xung quanh đều ngọt như kẹo, sợ rằng chắc cũng không biết hậu quả khi bị sét đánh trúng là gì. Ngay cả nàng còn phải sợ uy lực của sấm sét, Đóa Đóa rõ rành chính là ‘chưa thấy quan tài chưa đổ lệ’.

“Đây là cánh cổng bước vào đại lục Thần Chi sao?” Nhìn thấy bức tường tràn ngập đủ loại màu sắc trước mặt, tất cả mọi người đều kích động. Cuối cùng, bọn họ cũng đã đến nơi rồi?

Thế nhưng, phải đi vào bằng đường nào?

“Mẹ, chúng ta đi nhanh đi, nói không chừng ca ca đang chờ chúng ta đó!” Đóa Đóa tuyệt đối là người sốt ruột nhất. Nó mong được gặp ca ca đã vài năm, cuối cùng cũng có cơ hội thì sao không vội vàng cho được?

“Con biết vào đó bằng cách nào hay không?” Vân Liệt Diễm bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Nàng thật sự nói không nên lời đối với Đóa Đóa, người làm mẹ như nàng so ra còn kém hơn cả vị ca ca chưa một lần gặp mặt kia. Kể từ lúc con bé biết mình còn một người ca ca, từ sáng đến tối đều ầm ĩ đòi đi tìm hắn.

Thật sự là một vị muội muội ‘nhị thập tứ hiếu’, di truyền từ Hàn Chỉ!

“Cứ đi qua đó thôi, không phải sao?” Đóa Đóa chớp chớp mắt, nói. Nó đã làm như thế rất nhiều lần, từ lúc ở trên đảo tìm được Tiểu Thất cho đến khi đặt chân vào Thất Tinh trận đó thôi.

Vân Liệt Diễm nghĩ nghĩ, nói không chừng quả thật là như vậy!

“Vậy thì đi thôi!” Vân Liệt Diễm vuốt tóc cùng quần áo của mình một chút, sau đó lấy ra một chiếc áo khoác ngoài từ trong nhẫn trữ vật khoác lên người. Trước mặt mọi người nàng cũng không dám thay quần áo, nhưng quần áo trên người đã rách nát không thể nhìn được, chỉ có thể khoác đỡ một chiếc áo mỏng mà thôi.

“Tốt quá! Sắp được gặp ca ca rồi!” Đóa Đóa hí hửng chạy ở đằng trước, mọi người cười cười lắc đầu theo sau.

Trước kia chưa từng nghĩ rằng bọn họ có thể đặt chân lên đại lục Thần Chi, thế vậy mà lại trở thành sự thật. Bức tường tràn ngập sắc màu trước mặt hẳn là kết giới, chỉ cần bước qua kết giới này là có thể đến đại lục Thần Chi.

Vân Liệt Diễm nhớ Thủy Linh Lung từng nói chỉ những người đã đạt Thần cấp mới có thể vào đại lục Thần Chi, đây có phải là một mức giới hạn hay không? Hoặc là nói bức tường này hẳn là một con đường hầm dài, chỉ có người mang trong mình năng lực Thần cấp mới có thể chấp nhận sức mạnh của nó. Cũng giống như bên trong dòng chảy không gian, nếu như không đủ mạnh mẽ thì con người sẽ bị xé thành từng mảnh nhỏ. Nàng có thể hiểu đại lục Thần Chi thật ra chính là một không gian khác hay không?

Quả thật như Đóa Đóa nói, bọn họ vừa bước qua bức tường sặc sỡ này thì thân thể như là bị nó hút vào. Sau đó là một đường hầm sâu hun hút.

Vân Liệt Diễm cả kinh, vậy mà nàng lại đoán đúng.

“Mọi người mau vận công!” Vừa phản ứng kịp, Vân Liệt Diễm cao giọng hô. Vẫn luôn không biết đại lục Thần Chi có gì khác với đại lục Tranh Vanh, tại sao không đạt được Thần cấp thì không thể tiến vào đại lục Thần Chi, vậy mà bây giờ lại nhận ra đây chính là một không gian khác.

Thời gian vẫn như nhau nhưng không cùng một không gian. Giống như một chiếc hộp chữ nhật được bỏ vào một vách ngăn, phân một không gian trở thành hai nửa. Tuy cùng trong một chiếc hộp nhưng lại có đến hai không gian, mà hai không gian này vẫn luôn khác biệt nhau.

Ngoại trừ thời gian giống nhau, những thứ khác có lẽ đều là khác biệt, kể cả nồng độ không khí trong không gian. Nếu như nàng đoán không sai, hàm lượng nguyên tố trong không khí ở đại lục Thần Chi đều nhiều hơn so với đại lục Tranh Vanh, nhất là hàm lượng bảy nguyên tố tự nhiên. Vân Liệt Diễm nhớ mỹ nữ áo đỏ từng nói rằng hấp thụ năng lượng của bảy viên ngọc căn nguyên tự nhiên có thể sử dụng được di năng tương ứng. Nói như vậy, nơi sản sinh ra bảy viên ngọc căn nguyên này như đại lục Thần Chi hẳn nơi tốt nhất để rèn luyện dị năng.

Mặc dù chỉ cần một chút dị năng cũng có thể dưới điều kiện thuận lợi mà rèn luyện không ngừng, từ đó tăng cường năng lực. Nhân loại vốn dĩ không thể có được năng lượng từ tự nhiên, ngoại trừ mượn nhờ năng lượng của những viên ngọc căn nguyên.

Nếu một ngửa người dân sống ở đại lục Thần Chi đều có thể sử dụng dị năng, Vân Liệt Diễm hoàn toàn tưởng tượng ra được trận chiến này có bao nhiêu cường hãn đặc sắc. Trách không được, không chỉ có duy nhất một người nói rằng nơi đó là một thế giới khác, một nơi hoàn toàn khác biệt với đại lục Tranh Vanh.

Vân Liệt Diễm lúc này đã có chút kích động. Kiếp trước nàng từng đọc và xem qua không ít những đại lục huyền huyễn trong sách và tivi, bây giờ nàng sẽ có cơ hội đặt mình vào bên trong một thế giới như vậy.

Mọi người làm theo lời Vân Liệt Diễm nói, vận công ngăn cản áp lực hiểm đạo bên trong con đường hầm mới có thể trụ vững hô hấp. Vừa tiến vào bên trong đã khiến người ta có loại cảm giác hô hấp dồn dập, thậm chí còn không thở nổi.

Con đường hầm này rất dài, còn dài bao nhiêu thì Vân Liệt Diễm cũng không đoán ra được. Nó khiến cho nàng có một loại cảm giác không nhìn thấy đầu cuối. Lúc này chẳng khác gì thời điểm nàng mới đến đại lục Tranh Vanh, ngoại trừ khiếp sợ thì vẫn chỉ là khiếp sợ.

Đột nhiên, một tia sáng từ phương xa truyền tới, nơi cuối đường hầm xuất hiện một vòng sáng đầy sắc màu, phía bên kia chính đại lục Thần Chi!