16.

Sốt cao ba ngày, lang y đến cũng lắc đầu, đến nửa đêm ngày thứ tư cuối cùng ta cũng tỉnh lại, thấy Thải Hoàn bên cạnh vui mừng: “Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!”

Ta ôm đầu nặng nề nhìn quanh, xác nhận là phòng của mình mới thở phào.

“Tiểu thư, người còn chỗ nào không khỏe không? Nô tỳ đi gọi đại phu!”

Ta lắc đầu: “Không, chỉ là có một giấc mơ kỳ lạ, mơ thấy mình bị người đáng ghét ôm về…”

Thải Hoàn nghe xong liền nháy mắt, ta ngơ ngác, bỗng nghe thấy tiếng ho sau lưng nàng ấy.

Ngẩng lên nhìn, thấy Dương Thầm không biết từ khi nào đã ngồi đó uống trà trước bàn.

Ta giật mình, kéo rèm giường: “Sao hắn lại ở đây?”

Thải Hoàn mím môi: “Mỗi đêm đều đến, đã ba ngày rồi, nô tỳ không dám nói ra…”

Thải Hoàn vừa nói xong, hắn đặt tách trà xuống: “Nhị muội tỉnh rồi thì tốt, mấy ngày nữa ta sẽ rời đi, nhị muội thân thể yếu, phải tự bảo trọng.”

Sắp đi rồi? Cũng phải, gần đến Tết rồi.

Ta vội nói: “Vậy… biểu thiếu gia đi đường bình an.”

Vừa nói xong, hắn dừng bước, nhìn ta qua rèm cửa: “Ngày mai Thẩm lão gia sẽ bàn cụ thể ngày cưới với muội, nhớ dưỡng sức, đợi ta sang năm tháng chín rước muội về.”

Nói xong hắn rời đi, để lại ta sững sờ tại chỗ.

Ngày cưới! Tháng chín! Chưa kịp kinh ngạc, sáng sớm hôm sau, sáu mươi rương sính lễ của Thái tử đã được mang đến trước, chỉ chưa có chiếu chỉ.

Nhưng ít nhất điều này cũng thể hiện rõ ràng ý đồ của hắn, cả nhà vui mừng, Thẩm Sơ Ngưng càng đắc ý.

Sính lễ của Thái tử vừa đến, ta đã bị Thẩm Tự Kiên gọi vào thư phòng.

Nội dung chẳng qua là Thẩm Sơ Ngưng đã bị Thái tử chiếm mất, Thẩm gia phải có người đối phó với Đàm gia.

Thẩm Mộng Nhi còn chưa đến tuổi, giờ chỉ có ta là phù hợp, mà Đàm Vân Trúc cũng có ý với ta, nên ông ta định trực tiếp tìm mai mối để ghép đôi.

Ta cũng không từ chối, chỉ nói chưa từng dạo chơi kinh thành, đi rồi sợ không còn cơ hội.

Thẩm Tự Kiên phất tay, trực tiếp đưa ta một cái ngọc bội, bảo ta muốn đi đâu thì đi, ra ngoài mang theo người là được.

Bàn xong chuyện, hôm sau việc hôn ước của ta với Đàm gia được thông báo khắp nhà.

Sáng sớm vừa từ chỗ tổ mẫu trở về, ai nhìn ta cũng mang vẻ phức tạp.

Người Thẩm gia nghĩ gì ta không quan tâm, ta chỉ muốn sớm rời khỏi cốt truyện chính, bây giờ phải tận dụng mọi cách kiếm tiền để chạy trốn mới là quan trọng.

Từ khi có ngọc bội của Thẩm Tự Kiên, ta ra vào Thẩm gia rất thoải mái.

Theo nguyên tác, biểu thiếu gia nhận hôn thư, nên định ngày mùa thu năm sau sẽ đón ta về.

Còn ngày cưới của Thẩm Sơ Ngưng và Thái tử, ta cũng suy nghĩ nhiều.

Trong nguyên tác, Thái tử phi là cưới vào giữa năm sau, nghĩ cũng không khác nhiều.

Dù sao việc lật đổ Thái tử là sau Tết, ta chỉ lo trong năm nay tích cóp tài sản, đợi đến tháng chín Dương Thầm mạo danh đưa người tới đón ta, ta sẽ lén đổi người trước, đến lúc đó “Thẩm Lăng Sương” chet, đừng mong ai tìm được ta.

Trong tay có tiền, ta dẫn Thải Hoàn dạo khắp kinh thành tìm cửa hàng phù hợp. Ta vừa tìm cửa hàng rẻ, vừa nhờ người để ý cửa tiệm ở phía nam kinh thành.

Trong nguyên tác, Kha Châu non xanh nước biếc, nhân tài địa linh, ngay cả nam nữ chính cũng có biệt viện ở đó, nữ chính còn nói, Kha Châu thích hợp dưỡng già.

Chỉ là ta không có nhiều vận đào hoa như nữ chính, cũng không dễ dàng tiện tay là nhặt được một thị vệ trung thành võ công cao cường, ở bên ngoài những việc như này sẽ khó khăn hơn.

May là nhà ở bên đó giá không đắt, nhìn vị trí nhà xong, ta trực tiếp đặt cọc nhờ người môi giới, đến lúc ta đến mua cũng được.

Đầu năm mới, biên cương chiến loạn, trà quán trong kinh thành đều bàn chuyện chiến sự.

Thẩm Tự Kiên và Thái tử lập tức bận rộn, ngay cả Thẩm Sơ Ngưng cũng không tìm thấy người của Thái tử.

Thẩm Tự Kiên sớm đi tối về, không thấy mặt người.

Dương Thầm sớm rời đi, chỉ nói về Tấn Châu rồi không có tin tức, chắc đã về phủ Cửu vương gia tiếp tục chuẩn bị.

Họ bận rộn, ta lại được lợi.

Ta mua được những cửa hàng đã nhắm trước với giá rẻ nhất, ngay cả người làm thuê và việc kinh doanh đều không bị đứt đoạn, chủ tiệm đi rồi, ta thuê quản sự và phòng thu chi, ta chỉ cần ngồi thu tiền.

Trong tay đã có cửa hàng đầu tiên, liên tiếp cửa hàng thứ hai thứ ba càng thu mua được với giá rẻ hơn nhiều.

Nữ chính nguyên tác chỉ có một ngàn lượng, ta có bốn ngàn năm trăm lượng, nghĩ lại mua bán cũng như mũi nhọn, liền mua thêm hai cái nữa.

Nhân lúc Thái tử chưa chet, ta trực tiếp kinh doanh cửa hàng mỹ phẩm nữ chính sau này, đặt tên là “Ngọc Chi Xuân”.

Nữ chính nguyên tác nhiều vận đào hoa, kinh doanh phát đạt, nhưng với ta, tuy hàng đều tốt, nhưng ta là nhân vật phụ, không có may mắn, không có quan hệ, khó nổi tiếng.

Ta suy nghĩ một hồi, nhớ đến Thẩm Sơ Ngưng.

Mấy tháng nay ta cũng nhìn ra, nàng ta đọc phải tiểu thuyết tình yêu cung đấu, không phải kinh doanh, dù sao nàng ta vào phủ Thái tử cũng không sống lâu, chi bằng bây giờ mượn dùng.

Ta nhờ người giả làm thương nhân Đàm gia, mang hàng mới đến cho nữ quyến Thẩm gia.

Thẩm Sơ Ngưng đương nhiên là người đầu tiên chọn, khi thấy mỹ phẩm hiện đại này, không khỏi dừng lại: “Ngươi nói, đây là Đàm gia gửi?”

Ta gật đầu: “Tỷ tỷ thường ở cùng các quý nữ, chắc cũng thường thấy những thứ này. Ngược lại Lăng Sương tự biết hiểu biết hạn chế, không hiểu những thứ này, tỷ tỷ thay muội xem đi.”

Thẩm Sơ Ngưng xoa chai sữa dưỡng ẩm, liếc ta một cái: “Đừng giả vờ, đồ này chỉ có thời hiện đại mới có, ngày đó ngươi nối tiếp được bài thơ ‘Tuyết mai’, ta đã nghi ngờ, không ngờ ngươi giấu kín vậy. Ta nói cốt truyện qua lâu thế này, sao ngươi chưa chet, thì ra cũng là xuyên không.”

Ta cười nhẹ.

Vì ngày đó trong phủ Thái tử ta đã dám nối thơ, thì cũng không sợ nàng ta phát hiện.

Ta cúi đầu: “Nói nhiều vô ích, tỷ tỷ vẫn là nữ chính, Lăng Sương chỉ không muốn làm pháo hôi. Nay ta giúp tỷ tỷ vào phủ Thái tử, tỷ tỷ giúp ta kinh doanh, sau này nếu Đàm gia làm ăn khấm khá, tỷ tỷ cũng coi như có trợ lực.”

Thẩm Sơ Ngưng nhíu mày: “Ngươi luôn tính toán vậy sao?”

Ta cầm chai sữa dưỡng ẩm: “Đàm gia tuy nhỏ, nhưng vẫn là hoàng thương, những thứ này đều là hàng tốt cung cấp nội bộ. Nếu tỷ tỷ thấy thích, sao không lấy thêm để tặng. Lăng Sương không hiểu gì khác, chỉ biết trong cung nhiều âm mưu, tỷ tỷ có nhiều người giúp cũng không phải chuyện xấu.”

Thẩm Sơ Ngưng nhướng mày: “Ngươi thật biết điều, được rồi, thấy ngươi còn biết chừng mực, lại thay ta gánh chuyện Đàm gia, vậy ta không làm khó ngươi nữa.”

Ta cúi đầu: “Phải, trưởng tỷ sau này là quý nhân, chuyện Đàm gia tốt đẹp này để lại cho muội, muội tự nhiên phải cảm tạ tỷ tỷ.”

Khen đến thoải mái, Thẩm Sơ Ngưng phất tay: “Đàm gia tuy không đáng kể, nhưng đồ này đều là hàng tốt, để lại hết đi, mai ta đi dự tiệc trà của quận chúa Hợp Dương, mang theo là được.”

Nghe vậy ta cười nhẹ: “Cảm ơn trưởng tỷ.”