12.

Ta nghe vậy liền buông tay xuống, nở nụ cười, nhẹ nhàng thi lễ với Thẩm Sơ Ngưng: “Trưởng tỷ nói lời này sao được, chẳng lẽ mở cửa tiệm buôn bán còn chọn khách nữa à?”

Thái tử nghe tiếng không khỏi dừng chân, ánh mắt nhìn về phía ta sửng sốt một chút: “Vị này là?”

Thẩm Sơ Ngưng sao lại không nhìn ra ta muốn làm gì, thấy Thái tử bị ta hấp dẫn, nàng ta trừng mắt cười: “Khiến Chu công tử chê cười rồi, đây là Nhị muội thứ xuất nhà ta. Ngày thường cửa cũng không ra, chắc là hôm qua ta nói ngài sẽ đến, nên hôm nay liền tới đây, chỉ là Nhị muội muội ăn mặc như vậy không thấy lạnh sao?”

Thái tử là bao cỏ, nhưng không phải kẻ ngốc. Hắn nhìn ta, trong mắt mang theo vẻ nghiền ngẫm. Ta nghe vậy lập tức đỏ mắt, nhìn lướt qua hắn rồi cúi đầu: “Trưởng tỷ hiểu lầm rồi, áo khoác của muội muội bị tuyết làm ướt, còn đang phơi trong xe ngựa, nghĩ vào nơi này mua đồ xong sẽ sớm trở về……”

Ta ấm ức nói, Thái tử lại tùy tiện liếc mắt nhìn ta: “Bên ngoài lạnh như vậy, đã là muội tử nhà mình, không bằng cùng đi lên nghe Khúc nhi đi.”

Ta vội vàng nói: “Đa tạ hảo ý của công tử, chỉ là hôm nay là lễ mừng thọ của tổ mẫu, tiểu nữ là tới mua bánh trường thọ.”

“Hôm nay là lễ mừng thọ của Thẩm lão phu nhân?”

Thái tử đột nhiên nghiêm mặt: “Sơ Ngưng, sao nàng không nói với ta một tiếng, lễ vật còn chưa chuẩn bị.”

Thẩm Sơ Ngưng nhíu mày: “Chút chuyện nhỏ này, không cần…”

“Sao lại là chuyện nhỏ?” Thái tử lập tức giơ tay phân phó: “Lý Nhung, ngươi đi theo Nhị tiểu thư đi mua một chiếc áo khoác dày, hôm nay trời đông giá rét, nếu bị cảm lạnh thì không tốt. Còn nữa, trước khi Nhị tiểu thư hồi phủ, tất cả chi tiêu ta sẽ trả.”

Ta ngẩng đầu ôn nhu nhìn hắn một cái, chần chờ nói: “Cái này…… Cái này không hay lắm thì phải?”

Thẩm Lăng Sương trong nguyên tác vốn rất nhu nhược, ta thấy mà thương, không cần diễn cũng rất động lòng người. Thái tử quả nhiên trong lòng ngứa ngáy, tiến lên muốn bắt lấy tay ta.

Mà ta thì sớm lui một bước, trốn đến bên người Thẩm Sơ Ngưng. Thái tử bổ nhào vào không khí, đành phải thuận thế túm lấy tay Thẩm Sơ Ngưng vỗ vỗ: “Sơ Ngưng, phụ thân nàng lúc nhậm chức ở phía nam đã có giao tình tốt với ta, hôm nay sinh thần lão phu nhân, chút lễ nghĩa này cũng là điều nên làm, muộn một chút ta lại phái người đưa quà chúc thọ đến, nàng thấy được không?”

Thẩm Sơ Ngưng bị hắn nắm tay có hơi sửng sốt một chút, cười nói: “Chu công tử coi trọng Thẩm gia như thế, là phúc khí của Thẩm gia. Nhị muội muội, nếu Chu công tử đã mở miệng, ngươi cũng không cần từ chối, mau đi mua một bộ quần áo rồi trở về nhà sớm một chút đi.”

Ta vội vàng nói: “Vâng, trưởng tỷ.”

Hai người bọn họ vừa đi, phía sau tên Lý Nhung kia cúi chào ta một cái:”Thẩm tiểu thư, tiền bánh trường thọ tơ bạc này cứ để tiểu nhân trả đi.”

Ta nhìn hai người lên lầu, quay đầu mỉm cười với Lý Nhung: “Vậy thì…… làm phiền rồi.”

Mua bánh trường thọ xong, ta đi tới một cửa tiệm may quần áo gần nhất. Trước tiên mua một cái áo khoác trắng như tuyết, mất tám mươi lượng. Lý Nhung trả.

Có áo khoác chống lạnh, ta nhấc chân đi vào Kim Phượng lâu chuyên bán vàng bạc trang sức. Thải Hoàn lôi kéo ta thấp giọng nói: “Đây chính là cửa hàng trang sức lớn nhất toàn kinh thành, một đôi hoa tai vàng rẻ nhất cũng phải hơn trăm lượng!”

Ta đương nhiên biết, ta đi vào Kim Phượng lâu nhìn quanh bốn phía, sau đó gọi chưởng quầy: “Trong nhà làm tiệc mừng thọ lão phu nhân, lấy chút đồ để lên bàn ta xem.”

Đầu ngón tay ta lướt qua mấy cái hộp tinh xảo, chỉ vào một bộ nặng nhất: “Bộ này bán thế nào?”

Chưởng quầy cười nói: “Tiểu thư có ánh mắt thật tốt, đây chính là kiểu dáng mới tới Kim Phượng lâu của chúng ta, trọn bộ tám trăm lượng bạc.”

Thải Hoàn trợn tròn mắt. Ta gật gật đầu: “Gói lại.” Nói xong, ta quay đi chọn năm cái vòng tay, ba cái trâm vàng, hai bộ hoa tai vàng.

Chưởng quầy ở phía sau ta bận trước bận sau, xem ta như tổ tông mà cung phụng. Thải Hoàn tròng mắt gần như muốn rớt ra ngoài. Cuối cùng tính tiền tổng cộng một ngàn năm trăm ba mươi lượng.

“Thải Hoàn, tính tiền.” Thải Hoàn trừng mắt mấy cái, làm bộ muốn móc hà bao rỗng tuếch. Chỉ thấy phía sau Lý Nhung đã sớm móc ra một xấp ngân phiếu, đủ một ngàn sáu trăm lượng.

Ta vẻ mặt kinh ngạc nói: “Cái này không thể được, vừa rồi đã khiến Chu công tử tốn kém rồi, cái này…”

Ai ngờ Lý Nhung nghe vậy cười nói: “Nhị tiểu thư khách khí rồi, chút bạc này Chu công tử sẽ không để ở trong mắt, nếu trở về để cho ngài ấy biết chỉ trả những thứ này, sợ là sẽ mắng tiểu nhân nữa đó. Nhị tiểu tỷ, ta thấy ngọc thạch của Điểm Thúy lâu đối diện cũng khá tốt, người lại đến đó xem đi?”

Ta nghe vậy che miệng, sau đó cười nói: “Đã như vậy, vậy thì đi xem đi.”

Sau đó, ta lại đến Điểm Thúy Lâu mua mấy cái vòng tay màu xanh ngọc bích lớn mấy trăm lượng, đến Phi Hoa Các mua năm khúc vải kiểu dáng mới nhất, đi ngang qua Hạnh Hoa Hiên mua một bộ son và ốc mới nhất.

Cuối cùng đi ngang qua Ngọc Hạc Đường, Thải Hoàn đã túm tay áo ta liều mạng lắc đầu: “Tiểu thư, có phải hơi quá đáng không?”

13.

Ta nở nụ cười, Thái tử này xa hoa dâm dục, một cây quạt trong tay hắn cũng đã có giá trị ngàn vàng, chút tiền ấy tính là cái rắm gì.

Đang lúc ta lại muốn mấy bộ giấy Trừng Tâm Đường, mấy nghiên mực, đang muốn đi tính tiền thì chưởng quỹ Ngọc Hạc Đường dẫn theo một nam nhân quần áo hoa quý từ trên lầu đi xuống.

Ta nghiêng mắt vừa liếc thấy mặt người nọ, đã sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lập tức xoay người để cho Lý Nhung ngăn ta lại. Lý Nhung thấy thế cho rằng ta muốn thu tay lại không mua nữa, vội vàng nói: “Nhị tiểu thư, những thứ này có đủ không? Chi bằng chọn thêm một ít đi? Ta thấy trên đó còn có nghiên mực tốt nhất, ta bảo người lấy cho ngài……”

Ta vội vàng rụt đầu vào áo khoác, cười gượng nói: “Những thứ này là đủ rồi, đủ rồi.”

“Nhị tiểu thư không cần sợ tốn kém, Chu công tử nói…… ”

Lý Nhung còn chưa nói xong, giọng nói quen thuộc liền từ phía sau truyền đến: “Nhị muội muội?”

Lý Nhung ngẩn ra nghiêng người nhìn về phía sau, không có hắn che chắn, ta lúc này mới ngượng ngùng ngẩng đầu, nhìn nam nhân mặt bình tĩnh phía sau, cười gượng chào hỏi: “Biểu thiếu gia, thật trùng hợp.”

Dương Thầm híp mắt nhìn Lý Nhung một cái, lại nhìn về phía ta: “Mới mấy ngày, sao, bút mực lại dùng hết rồi?”

Dương Thầm ngày thường hiếm khi ra ngoài, trước mắt cho dù là thân tín của Thái tử, cũng không nhận ra hắn. Lý Nhung sửng sốt một chút, ta vội vàng nói: “Vị này là Đàm công tử họ hàng xa của Thẩm phủ ta.”

Lý Nhung thấy là người thân, vội vàng giơ tay thi lễ, sau đó tự giác đi tìm ông chủ tính tiền. Ông chủ nhận ra Thải Hoàn, lại nhìn sắc mặt Dương Thầm, lập tức vỗ đùi, đuổi theo Lý Nhung: “Đơn hàng này miễn phí, miễn phí!”

Dương Thầm lại nheo mắt lại: “Lúc nào cũng miễn phí, chưởng quỹ ta thấy Ngọc Hạc Đường này cũng đừng mở nữa đi.”

Chưởng quỹ sửng sốt. Lý Nhung không biết nguyên nhân trong đó, gật đầu nói: “Nói đúng lắm, chủ quán ngài cứ tính tiền như thường lệ là được.”

Nói xong lại móc một xấp ngân phiếu từ trong ngực ra. Dương Thầm liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía ta, nở nụ cười ôn hòa: “Nhị muội muội đây là trèo lên được quý nhân nào rồi?”

Ta vội vàng lắc đầu: “Biểu thiếu gia nói đùa, vị này là hạ nhân của bằng hữu trong triều của phụ thân, nghe nói mừng thọ tổ mẫu, lúc này mới đi theo muốn mua đồ…”

Dương Thầm nheo mắt: “Lão phu nhân mừng thọ, muốn mua bút mực à?”

Ta giật mình một cái, vội vàng gật đầu: “Làm phiền rồi! Làm phiền rồi!”

Lý Nhung giúp ta cất đồ lên xe, quay đầu đưa cho ta một cái ngọc bội: “Nhị tiểu thư ngày sau có thể cầm theo ngọc bội này đến quý phủ tìm Chu công tử.”

Đối diện tầm mắt lạnh như băng phía sau, ta lau mồ hôi lạnh cười khan nhận lấy. Bên này từ biệt Lý Nhung, tôi liền bị Dương Thầm xách lên xe ngựa.

Dương Thầm nhướng mày nhìn đồ đạc chất đầy trong xe, tiện tay vén một hộp gấm lên, thấy bên trong bày đầy trang sức vàng cùng vòng tay quý giá: “Nhị muội muội, thiếu bạc như vậy sao?”

Ta vội vàng lấy ngọc bội Lý Nhung vừa đưa ra, cung kính đưa hai tay cho hắn. Nhìn ngọc bôi khắc họ Thiên Tử, Dương Thầm nheo mắt lại: “Đây là ý gì?”

“Lăng Sương nghĩ, cái này đối với biểu thiếu gia có lẽ có chút tác dụng.”

Dương Thầm nhìn chằm chằm ta một lúc, lúc này mới giơ tay thu ngọc bội vào trong tay áo:” Không nghĩ tới nhị muội muội lại là vì cái này.”

“Biểu thiếu gia quá khen rồi.” Ta cúi đầu, ra vẻ ngoan ngoãn chờ bị xử lý. Yên tĩnh hồi lâu, chợt nghe trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ.

Trước mặt gió lạnh thổi vào trong xe ngựa, ngước mắt nhìn lên, đúng là Dương Thầm vén rèm xuống xe: “Thật vất vả mới ra ngoài một chuyến, Nhị muội muội, đi dạo thêm một chút đi.”

Ta vội vàng tiến lên, thấy Dương Thầm đã lên một chiếc xe ngựa xa hoa hơn đối diện. Thải Hoàn lại gần: “Tiểu thư, biểu thiếu gia đây là ăn dấm chua của Thái tử à?”

Ta lắc đầu: “Hắn đây là cho ta một con đường sống, đi, chúng ta quay đầu trở về.”

“Hả? Trở về làm gì?”

Ta thở ra một hơi, cười nói: “Đương nhiên là trả lại những thứ này, đổi thành tiền.”