20.

Ta không ngờ, Dương Thầm mang chúng ta về vương phủ, còn triệu ngự y, cũng nhờ hắn, mạ ng Thải Hoàn được cứu, nghe nói suýt nữa tổn thương tim phổi, cũng may đại nạn không chet.

Ta canh bên giường Thải Hoàn mấy ngày, Thải Hoàn mới tỉnh lại: “Tiểu thư…”

Ta giữ nàng ấy: “Đừng dậy, vết thương chưa lành, phải nằm nghỉ.”

Thải Hoàn nhìn ta, nước mắt rơi: “Tiểu thư, người ngốc thật, suýt nữa đi được rồi.”

Ta lắc đầu.

Nếu ta mới xuyên đến, sống chet của Thải Hoàn ta không quan tâm.

Nhưng ta đến trước năm năm, năm năm bên nhau, ta không thể nhìn Thải Hoàn chet.

Ta vỗ tay nàng ấy: “Ta nói sẽ để ngươi ăn ngon mặc đẹp, không nuốt lời, dưỡng thương cho tốt, chuyện chạy trốn từ từ tính.”

Thải Hoàn mím môi: “Ta biết, từ khi tiểu thư nói, ta đã biết, tiểu thư không giống trước…”

Thải Hoàn kể, nàng ấy sống lại sau khi chet, đỡ tên cho Thẩm Lăng Sương, mở mắt đã trở về Thẩm gia, lúc đó ta chưa xuyên đến.

Nàng ấy luôn biết ta không phải Thẩm Lăng Sương ngày trước, nhưng không dám nói, chỉ nghĩ nếu gặp lại, bằng mọi cách phải kéo Thẩm Lăng Sương khỏi đường đi thành thân.

Nhưng không ngờ, ta còn chưa tính chuyện thành thân với Đàm gia, năm năm chăm chỉ kiếm tiền, định trốn.

Càng không ngờ ta lại muốn mở cửa hàng cho nàng ấy, ta làm mọi thứ, Thải Hoàn đều thấy, chỉ nghĩ kiếp này ổn rồi, không tiết lộ chuyện sau này xảy ra, nhưng không ngờ đến khi trốn còn gặp chuyện.

Nhớ ra gì đó, Thải Hoàn nắm tay tôi: “Tiểu thư, sao lại có thích khách? Rõ ràng chỉ là quý nữ, sao biểu thiếu gia lại thành vương gia? Hôm đó lúc nô tỳ còn tỉnh, nghe thấy hộ vệ gọi biểu thiếu gia là vương gia.”

Ta thở dài: “Đừng hỏi nhiều, ta chỉ biết thích khách là Thẩm Sơ Ngưng câu kết với kẻ xấu.”

Thải Hoàn kinh ngạc: “Đại tiểu thư!”

Khó trách nàng ấy kinh ngạc, lúc ta biết cũng bất ngờ.

Thẩm Sơ Ngưng thật sự là nhân vật lớn, trong cốt truyện của nàng ta, nàng ta còn giao du với người trong giang hồ, còn trong truyện của ta, không biết nàng ta làm gì, vừa bị nhốt trong phủ Thái tử bị ngược đãi, vừa tìm sát thủ trong giang hồ ngàn vàng mua mạng.

Sau Dương Thầm kể ta mới biết, người mà nàng ta tìm không phải sát thủ giang hồ, mà là nhóm gián điệp phương bắc thâm nhập kinh thành.

Thái tử phi cầu phúc gặp thích khách, chắc chắn gây chấn động, dù biên cương còn chiến loạn, nhưng vẫn khiến lòng dân lung lay.

Nhưng điều này giúp Dương Thầm, vốn dĩ cốt truyện lật đổ Thái tử là cuối năm, nay Dương Thầm dẫn gián điệp và Thẩm Sơ Ngưng gặp Hoàng đế, Thái tử trăm miệng cũng không giải thích được, phủ Ninh Viễn Hầu biết thiên kim nhà mình bị người của Thái tử câu kết ngoại tặc hại, tức giận không lên triều, Hoàng đế trực tiếp tống Thái tử vào ngục mới tạm lắng.

Nhớ lại, ta nhíu mày: “Thải Hoàn, kiếp trước trên đường gả đi, ngươi có nhớ dáng vẻ sơn tặc không?”

Thải Hoàn nhíu mày: “Tiểu thư nghi ngờ, kiếp trước sơn tặc chính là đám bắc man này?”

Ta mím môi: “Chỉ là suy đoán…”

Thải Hoàn lập tức nói: “Tiểu thư, mũi tên còn không? Có thể nô tỳ sẽ nhận ra!”

Ta lập tức đi lấy mũi tên gãy đôi, Thải Hoàn nhìn kỹ, lập tức che miệng.

Nhìn thần sắc nàng ấy, ta cũng hiểu.

Kiếp trước sơn tặc chính là đám man tộc giả dạng, mà cốt truyện này lại do Thẩm Sơ Ngưng đẩy lên.

Kiếp trước kiệu cưới Đàm gia chỉ cướp của, Thẩm Lăng Sương cũng bị liên lụy, mục đích của họ không phải kiệu cưới.

Đàm gia dù sao cũng là phú gia, chắc chắn khiến đám man tộc thèm muốn, nên Dương Thầm sớm định lợi dụng kiệu cưới Đàm gia dụ đám người này ra.

Chỉ là Thẩm Sơ Ngưng phá đám, đẩy sự việc lên sớm.

Thải Hoàn cũng nghĩ ra, lo lắng: “Tiểu thư, làm sao đây, vậy sau này kiệu cưới Đàm gia còn gặp sơn tặc nữa không?”

“Đám man tộc bị nhốt vào đại lao rồi, chắc không đâu.”

“Hơn nữa, việc hôn sự này chắc cũng không còn.”

21.

Không lâu sau, phủ Thái tử bị tịch thu.

Nhưng khác với kiếp trước, lúc này Ninh Viễn Hầu chưa phát binh bắc tiến, Lý Thừa Huyên lại là nạn nhân, thoát một kiếp không bị yêu cầu bồi táng, còn sớm xin được thư hòa ly, cắt đứt quan hệ với Thái tử.

Hoàng đế ban cho Ninh Viễn Hầu một ân điển, Ninh Viễn Hầu mới đồng ý tháng mười tiến về phía bắc chi viện.

Còn tôa từ đầu đến cuối không bị đưa về Thẩm gia, vì Thẩm gia cũng bị tịch thu, nam nhân lưu đày, nữ tử làm kỹ nữ.

Đúng là xót xa, văn võ bá quan luôn bám vào bệnh Thái tử, sợ Thái tử không thể sinh hoàng tử, dù thái y chưa khẳng định Thái tử không sinh được, nhưng việc phế Thái tử đã gieo mầm từ lâu.

Thái tử không cam lòng nhường ngôi, nên cưỡng ép cưới thiên kim hầu phủ, âm thầm cùng Thẩm Tự Kiên và triều thần âm mưu, thậm chí tính đến man tộc phía bắc, định lợi dụng chiến loạn để đoạt quyền.

Kiếp trước, Dương Thầm tung chứng cứ thông đồng lên triều, mới hoàn toàn lật đổ Thái tử, lần này có ta giúp Dương Thầm dễ dàng hành sự, tìm chứng cứ dễ dàng.

Thẩm gia mất, Thẩm Lăng Sương đương nhiên không thoát khỏi bị đày làm kỹ nữ.

Nhưng theo lời Dương Thầm, Thẩm Lăng Sương đã chet trong cuộc ám sát ngoài ngoại ô.

Từ khi ta trở về, tên ta đã được đổi thành Tịch Khanh Dao, là nữ thương nhân mất tích. Nữ thương nhân không phụ mẫu, không có gì tra xét.

Dương Thầm hứa điều đó, thực hiện sớm. Tháng chín, ta đáng lẽ ngồi trên kiệu hoa lại dắt xe ngựa cùng Thải Hoàn ra khỏi thành.

Sáng sớm đến cổng thành, xe Dương Thầm đã chặn đường.

Ta được mời lên xe, Dương Thầm ngồi bên trong uống trà: “Gần đây bận việc chính, suýt quên mất ngươi. Nay ngươi tự do, ở kinh thành muốn làm gì thì làm, còn định đi đâu?”

Ta cúi lạy: “Vương gia đã hứa cho ta tự do, đương nhiên ta muốn đi đâu thì đi.”

Không khí trong xe nặng nề, lâu sau, Dương Thầm thở dài: “Kha Châu là nơi tốt, đã cho ngươi địa khế, đi đi.”

Ta cúi đầu không đáp, một lúc sau, trước mặt rơi xuống một miếng ngọc bội, khắc chữ “Cửu”.

“Cầm lấy, có việc thì đeo ngọc bội lên, không ai dám cản ngươi đâu.”

Ta nhận lấy ngọc bội, tạ ơn: “Cảm ơn vương gia.”

Vừa định đi, lại bị gọi lại.

Dương Thầm kéo rèm xe, nhìn ta với vẻ phức tạp: “Nhị muội, bên ngoài thế đạo hiểm ác, tại sao nhất định phải rời đi?”

Ta ngẩng đầu, cười: “Vương gia đùa rồi, thế đạo này, ở đâu mà không hiểm ác.”

Dương Thầm nhạt giọng: “Vương phủ của ta thanh tĩnh nhất…”

Ta ngẩng đầu, cười: “Vương gia biết, dân nữ không cầu việc đó mà.”

Dương Thầm nhìn ta hồi lâu, buông rèm xe xuống, xe rời đi, ta thở phào lên xe mình: “Đi thôi.”

Được Dương Thầm đồng ý, ta mang Thải Hoàn xuống phía nam, thẳng đến Kha Châu, nhưng không ở lâu.

Chỉ thăm dò vài ngày, ta bán địa khế ở Kha Châu, đến Tây Quan kinh doanh lương thực dự phòng như nữ chính sau này.

Tây Quan nhiều thương nhân, còn có tiêu cục và trạm dịch.

Người trên đường đi lương khô hoặc bánh khô, mà bánh nén, sốt bò ớt, mì ăn liền, dưa chua dễ mang của ta vừa ra mắt, lập tức thu hút khách hàng.

Một năm, đường xá đầy trẻ con ngậm bánh trái cây.

Từ khi Ninh Viễn Hầu đóng quân phía bắc, tình hình bắc cương tạm ổn.

Nhưng ba năm sau, tình hình bắc cương lại căng thẳng, đúng lúc này, Hoàng đế băng hà, triều đình chấn động.

Nửa tháng sau nghe người trạm dịch nói, Ngũ hoàng tử nhỏ tuổi được Dương Thầm đưa lên ngôi, Dương Thầm làm Nhiếp chính vương, thay ấu đệ xử lý quốc sự.

Khi đó, ta ở ngoài Tây Quan đang ký hợp đồng cung cấp lâu dài với thương nhân nước Sở.

Kinh doanh từ Tây Quan phát triển đến nước Sở, lại mở rộng nội địa, chuỗi cửa hàng chi nhánh hơn trăm, thương hiệu Lý Thị dưới quyền có nghìn người, không chỉ thực phẩm, còn thuốc, vải, thậm chí tửu lâu.

Thải Hoàn quản lý thương hiệu lớn nhất ở Tây Quan, kinh doanh phát đạt.

Cùng năm tháng tám, Thải Hoàn thành thân, ngày hỉ giăng đèn kết hoa, ta nhìn Thải Hoàn mặc hỉ phục, vừa chải đầu, vừa an ủi trong lòng.

Thải Hoàn nhìn ta qua gương: “Tiểu thư, người nhất định phải đi sao? Sao không để quản gia đáng tin đi?”

Ta thở dài: “Lần này phải đi sáu mươi bốn thành, không tự đi, sợ quản gia qua loa.”

Thải Hoàn đứng dậy ôm ta: “Tiểu thư, ta không cưới nữa, ta đi theo tiểu thư.”

Ta cười vỗ vai: “Không được, ngươi quản Tây Quan ta mới yên tâm, Thải Hoàn, đời này, ta chỉ tin ngươi.”

Trong nguyên tác bắc cương lâm vào cảnh cạn kiệt đạn dược, nếu ta không ra tay, sợ nước Sở phá cửa nam tiến vào, đến lúc đó quốc gia không còn, ta kiếm tiền cũng thành vô ích.

Vì vậy điều cấp bách là trở lại cốt truyện, lập tức lên đường đi sáu mươi bốn thành, từ khắp nơi tập kết lương thảo tiền bạc, chi viện cho phía bắc

Từ biệt Thải Hoàn, ta và thương đội không ngừng nghỉ, trong ba tháng đi khắp nơi, gom được tám triệu đấu lương thảo, tự áp tải tiến về phía bắc.

Đường bắc tiến gian nan, đến Hạc Châu, gặp binh lính địa phương chặn lại.

Vì ta không có văn thư triều đình, họ đòi tịch thu toàn bộ.

Văn thư trên đường, theo lý đã đến tay Dương Thầm, nhưng không biết vì sao mãi không có hồi âm.

Trên đường tri phủ đều biết chúng ta giao lương thảo bắc tiến, tất cả đều được thông qua, không ngờ lại gặp trở ngại ở đây.

“Đại nhân, tiền tuyến khẩn cấp, nếu bắc quan bị phá, ngài có biết Hạc Châu này cũng sẽ bị man tộc tàn sát không!”

Tri phủ trung niên nhíu mắt: “Đúng là giật gân, bắc cương có Ninh Viễn Hầu, sao lại để man tộc vào, lương thảo này không rõ lai lịch, nếu cho ngươi qua, phía trên truy cứu, ta còn cái mũ quan này sao?”

Tri phủ Hạc Châu tên Triệu Lĩnh, vì chuyện Thái tử bị liên lụy giáng chức phát phối.

Nhưng Hạc Châu rất hoang vu, nhưng nhìn dáng vẻ tròn trịa của hắn, chắc chắn đàn áp dân chúng không ít.

Ta đành dâng năm mươi lượng vàng: “Văn thư đang trên đường đến, mong đại nhân thông cảm, nếu đại nhân lo lắng, chúng ta chờ trong thành cũng được.”

Triệu Lĩnh thấy vàng, mắt lập tức sáng lên, một lúc sau, hắn vuốt râu cười nhìn ta: “Không phải không thể chờ, người đâu, bắt bọn chúng vào ngục, chờ văn thư đến mới thả.”

Ta nhíu mày, lập tức lấy ngọc bội Dương Thầm đưa ra: “Đại nhân, mong ngài thông cảm.”

Ngọc bội vừa trình lên, mọi người lập tức im lặng.

Triệu Lĩnh nheo mắt cầm ngọc bội, cười lạnh, giơ tay ném xuống đất: “Láo xược, dám cầm ngọc bội giả lừa ta, người đâu, bắt hết! Tịch thu toàn bộ lương thảo và bạc!”

Ngọc bội vỡ vụn, ta không tin nhìn Triệu Lĩnh: “Triệu Lĩnh, ngươi không muốn sống nữa đúng không? Đây là ngọc bội do Nhiếp chính vương đưa, nếu chúng ta có chuyện gì, đầu của ngươi có đủ ch ặt không?”

Triệu Lĩnh không bận tâm, cười lạnh: “Ngươi là dân thường vô tri, Hạc Châu này là nơi khỉ ho cò gáy, Nhiếp chính vương không quản được. Nếu ai cũng cầm ngọc bội lừa ta, ta sẽ không làm cái chức tri phủ này nữa, người đâu, bắt hết!”

Binh lính nghe lệnh bắt hết, ta bị lôi khỏi xe ngựa. Giằng co một hòi, một mũi tên lao tới, xuyên qua mũ quan của Triệu Lĩnh.

Quay lại nhìn, xa xa bụi mù mịt, một đại quân ẩn hiện đến gần.

Người dẫn đầu giáp bạc cưỡi ngựa, thấy đằng sau có người kéo cung, mũi tên thứ hai lại xuyên tóc Triệu Lĩnh.

“Nhiếp chính vương tại đây, ai dám làm càn!”

Triệu Lĩnh nào thấy qua thế trận thế này, lập tức sợ tè ra quần: “Nhiếp chính vương… Nhiếp chính vương sao lại đến?”

Nam nhân mặt đầy sát khí cưỡi ngựa tiến lại, lạnh lùng nhìn hắn: “Ninh Viễn Hầu trọng thương, bản vương thân chinh, ngươi có dị nghị gì sao?”

Ta đứng trên xe ngựa, nhìn đại quân phía sau, mắt cay cay: “Khó trách không có hồi âm, thì ra ngài đang đi trên đường, chưa nhận được thư từ kinh thành…”

Dương Thầm nhìn ta, lại nhìn lương thảo phía sau: “Ngươi mang đến?”

Ta hít một hơi sâu, đưa người giao sổ sách: “Đây là tám triệu đấu lương thảo dân nữ thu gom từ sáu mươi bốn thành, mong vương gia xem qua.”