1.

Thân là một tác giả, tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc trì hoãn bản thảo cũng sẽ có báo ứng.

Hạ bút thành văn đến kết thúc ngày đó, tôi xuyên vào chính sảng văn cổ đại mình viết. Quyển sách này bắt đầu vô cùng sáo rỗng, đích trưởng nữ Thẩm phủ là một kẻ ngốc, người trong cả kinh thành đều biết.

Sau lại bị nữ phụ đẩy xuống hồ, sau đó xuyên vào cơ thể nữ chính thay đổi tâm tính, từ đó bắt đầu một cuộc đời mới. Tự tay x é n át nữ phụ á c đ ộc, dùng trí thông minh đấu với nhị di nương.

Không có trở ngại, nữ chính vận dụng tài học mở một cửa tiệm bán các sản phẩm chăm sóc da, trở thành quý nhân nổi tiếng trong giới quý tộc ở kinh thành.

Sau đó quốc gia gặp khó khăn, nàng lại dùng tiền kiếm được đi ủng hộ tiền tuyến, vận chuyển vật tư, không đánh không quen biết Nhiếp chính vương.

Hai người trải qua nhiều lần trắc trở, cuối cùng sóng vai dắt tay, trở thành một đoạn giai thoại. Nội dung tiểu thuyết này sảng khoái có sảng khoái, đẹp có đẹp, tục có tục.

Nhưng vấn đề là, tôi không mặc trang phục của nữ chính. Mà là xuyên vào cơ thể nữ phụ, nhị muội thứ xuất của nữ chính — Thẩm Lăng Sương. Hơn nữa, còn xuyên đến sớm năm năm.

Thẩm Lăng Sương này từ nhỏ di nương qua đời, cha không thương mẹ không yêu, quanh năm ôm bệnh, luôn xuất hiện với dáng vẻ mềm yếu.

Người người đều nói nàng là một tiểu bạch hoa đáng thương, lại không biết nàng mới là kẻ chuyên hại người nhất trong cả tiểu thuyết.

Nữ chính vốn có hôn ước với biểu thiếu gia Đàm Vân Trúc của nhà phú thương Tấn Châu, xem như là hoa đào hoàn mỹ đầu tiên của nữ chính.

Ai ngờ thừa dịp biểu thiếu gia tới cửa mời, Thẩm Lăng Sương lại vì vinh hoa phú quý nửa đời sau của mình, hoành đao đoạt ái, tính kế để Đàm Vân Trúc say rượu, cùng mình gạo nấu thành cơm.

Lão gia Thẩm gia vì thể diện gia tộc, trong một đêm nữ chính bị từ hôn. Thẩm Lăng Sương thì trở thành thiếu phu nhân của Đàm gia.

Lúc đó độc giả đã mắng chửi rất dữ dội, bom mìn cũng bị ném ra rất nhiều, hận không thể róc thịt nữ phụ. Dưới áp lực, kết cục cuối của Thẩm Lăng Sương rất thảm.

Sau đó Đàm Vân Trúc dẫn người về Tấn Châu thì trên đường gặp thổ phỉ, Thẩm Lăng Sương bị thổ phỉ cướp đi, mất đi trong sạch còn bị hủy dung.

Cuối cùng khó khăn dựa vào ý chí kiên cường trốn về Tấn Châu, lại bị hạ nhân Đàm gia lầm tưởng là ăn mày, bị đ ánh chet ngay bên đường. Nhớ tới kết cục của Thẩm Lăng Sương, lúc ấy viết sảng khoái bao nhiêu, hiện tại có bấy nhiêu thảm.

Trước mắt đừng nói là bắt nạt Thẩm Sơ Ngưng, vì tránh khỏi kết cục chet thảm, ta ngoại trừ thỉnh an lão phu nhân, cửa cũng không dám ra. Nhưng không có ta, nguyên văn còn có một Nhị di nương đang chờ nữ chính.

Nhị di nương này tên là Liễu Hương Vân, mẫu thân của nữ chính đi rồi, nàng thiếu chút nữa được nâng lên làm bình thê. Mà phía dưới nàng, còn có một tam muội thứ xuất, Thẩm Mộng Nhi.

Thẩm Mộng Nhi này tuổi còn nhỏ, trong nguyên văn ngoại trừ đi theo phía sau Thẩm Lăng Sương làm chút chuyện xấu, cũng không gây nên sóng gió gì.

Hôm nay ta cẩn thận dè dặt, đừng nói là kết bè phái với Thẩm Mộng Nhi, ngay cả đi ngang qua bên hồ cũng phải nhắc nhở một câu nguy hiểm.

Năm năm qua, ta trốn tránh không ra khỏi cửa, Thẩm Sơ Ngưng thì vẫn ngây ngây ngốc ngốc, Thẩm Mộng Nhi ngược lại ỷ vào di nương của mình trải qua cuộc sống đích nữ.

Ta xa cách với mọi người, mỗi ngày ở trong viện mình làm lại nghề cũ viết truyện, rồi bảo tiểu nha đầu lén mang ra bán lấy tiền. Cũng may dựa vào viết truyện, ta ngược lại tích góp được một khoản.

Ta hạ quyết tâm cứ tiếp tục như vậy, nghĩ thầm chỉ cần năm năm sau ta không đẩy Thẩm Sơ Ngưng vào trong hồ. Ta không chet được, Thẩm Sơ Ngưng cũng không thay đổi tâm tính. Như vậy ta không chet, mọi người không chet.

Nhưng nếu nội dung tiểu thuyết không thay đổi, nàng vẫn bị người ta đẩy xuống hồ. Vậy ta cũng chỉ có thể lo thân mình, lôi kéo nữ chính đổi tính trực tiếp đầu tư vào cửa hàng của nàng.

Chỉ cần ôm được đùi nữ chính, ta cũng có thể sống sót!

Dù sao hai con đường này, cho dù là con đường nào đối với ta đều vô cùng tốt. Nhưng không ngờ không như ta mong muốn, lại xuất hiện con đường thứ ba.

2.

Ai có thể ngờ, lễ cập kê năm năm sau ta vẫn phải dựa theo nội dung tiểu thuyết, quỳ ở chính đường của Thẩm gia.

“Phụ thân nhất định phải làm chủ cho con, rõ ràng con đi đứng rất cẩn thận, nhưng hết lần này tới lần khác nhị muội lại cứ muốn đẩy con xuống….”

Thẩm Sơ Ngưng cả người ướt đẫm, không còn vẻ ngây ngốc như lúc trước nữa, quỳ gối ở chính đường Thẩm gia khóc đến hoa lê đái vũ.

Ta không có, không phải ta, đừng có nói bừa! Ta cũng không có đẩy nàng, tại sao lại muốn hắt nước bẩn lên người ta?

Lão gia Thẩm gia nhíu mày: “Nhị nha đầu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt ta không thay đổi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm: “Trưởng tỷ hãy ăn nói cẩn thận, trưởng tỷ nhất thời hoảng loạn nên nhìn nhầm cũng nên.”

“Ta rõ ràng nhìn thấy chính ngươi đẩy ta!”

Thẩm Sơ Ngưng nói xong vội vàng bò dậy, từ trong áo khoác cũ của mình lấy ra một cái hà bao thêu hồ điệp.

Nhị di nương thấy thế, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Hà bao này ta đã từng thấy qua, uổng công ngày thường thấy ngươi coi như cũng ngoan ngoãn, sao lại có thể hại cả tỷ muội của mình! Lão gia, là thiếp quản giáo không nghiêm, lại để trong phủ xảy ra chuyện giet hại tỷ muội. Người đâu, kéo nhị tiểu thư xuống, đ ánh cho ta!”

Nhị di nương giọng nói sắc bén, ta thì thò đầu nhìn về phía hà bao kia. Hay cho một bức uyên ương hí điệp đồ. Đây không phải là thứ ta có thể thêu ra.

Còn chưa giải thích, phía sau có một tiểu nha đầu thở hồng hộc chạy tới. Tiểu nha đầu quỳ gối bên cạnh Thẩm Sơ Ngưng, nàng vừa muốn thấp giọng thì thầm, ta trước một bước kéo hà bao ném cho tiểu nha đầu kia: “Thải Điệp, hà bao của ngươi sao lại ném lung tung vậy?”

Tiểu nha đầu tên gọi Thải Điệp sửng sốt, tiếp nhận hà bao liên tục nói cám ơn. Nàng gật đầu một cái, Nhị di nương lập tức đen mặt. Thẩm Sơ Ngưng cũng không dám tin nhìn về phía Thải Điệp: “Hà bao là của ngươi?”

Thải Điệp ôm hà bao gật đầu: “Đúng vậy, tiểu thư, người vừa tỉnh đã chạy ra, nô tỳ còn chưa kịp nói gì với người……”

Thẩm Sơ Ngưng nhìn ta, lại nhìn Thải Điệp: “Không, cái này không đúng, sao nội dung tiểu thuyết lại thay đổi như vậy? Ta nhớ rõ ràng đã cầm hà bao của Thẩm Lăng Sương, sao lại thành của ngươi?”

Nàng nhỏ giọng thì thào, ta ở một bên lại nghe cẩn thận. Thẩm Sơ Ngưng nói, nội dung tiểu thuyết thay đổi? Cái gì chứ, nàng đã xem qua tiểu thuyết rồi sao? Nhưng ta chỉ viết nữ chính là một người hiện đại, cũng không nói nàng đã đọc qua tiểu thuyết của ta.

Ta ngước mắt nhìn Thẩm Sơ Ngưng trước mặt. Chẳng lẽ, nàng không phải là nữ chính nguyên tác?

Thấy là chuyện hiểu lầm, Thẩm lão gia phất phất tay áo: “Hồ nháo, không thấy rõ ràng cũng nói lung tung! Ngươi cũng sắp phải lập gia thất, nếu để người ta truyền ra ngoài khiến Đàm gia biết ngươi trước khi thành thân lại đi nhảy hồ sẽ mất mặt như thế nào!”

Thẩm lão phu nhân lúc này mới từ từ mở mắt, bà liếc mắt nhìn Nhị di nương một cái, sau đó nói: “Người đâu, kéo nha đầu này xuống, ngày mai tìm người bán đi đi.”

Thẩm Sơ Ngưng vẫn không ngốc, nàng túm lấy Thải Điệp bảo vệ nàng ở phía sau: “Tổ mẫu! Rõ ràng chính là Thẩm Lăng Sương đẩy con, dựa vào cái gì lại bán Thải Điệp, khẳng định là vừa vào cửa, Nhị muội đã vụng trộm đổi hà bao!”

Khóe miệng ta giật giật. Trắng cũng có thể nói thành đen, đây là nội dung tiểu thuyết vội vã cỡ nào.

Nhị di nương ngồi ở một bên bưng tách trà lên, lúc này ngược lại chậm rãi nhỏ nhẹ nói: “Chuyện này cũng thật kỳ quặc, nghĩ ngày thường lão gia không có ở đây, nhưng ăn mặc sinh hoạt của Sơ Ngưng đều là đồ tốt nhất, nên hẳn là khiến các tỷ muội khác có hiềm khích. Hôm nay trời còn rất lạnh nữa, nghĩ thế nào cũng không có chuyện Sơ Ngưng tự mình nhảy xuống hồ. Sơ Ngưng, đều là tỷ muội trong nhà cũng đừng kiên trì tìm hiểu quá sâu, nếu ngươi thật sự nuốt không trôi ấm ức này, vậy ta sẽ phạt tiền thưởng tháng này của nhị nha đầu, như thế nào hả?”

Ta vừa nghe lời này, nhất thời quỳ không nổi. Đ ánh ta có thể, nhưng sao ngươi dám cắt bạc của ta!

Ta hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía Nhị di nương: “Chén nước này của di nương cũng thật phẳng lặng, phụ thân không ở đây mấy năm nay, Lăng Sương ngoại trừ đi thỉnh an tổ mẫu, thì ngay cả cửa cũng chưa từng ra. Sao đến chỗ di nương lại là chúng ta có hiềm khích?”

Ta túm áo khoác trắng bệch của Thẩm Sơ Ngưng lên: “Nếu nói về ăn mặc và sinh hoạt, hôm nay nhìn áo khoác của trưởng tỷ, vẫn là cái áo Tam muội năm trước mặc để lại! Ta sao có thể vì một cái áo rách mà ganh tị, bộ ta điên hay gì?”