"Gạch ra khỏi bổn tộc? Ngươi có tư cách đó sao?"

Kaguya lạnh băng băng ánh mắt, âm thanh vang vọng khắp mọi ngóc ngách. Ngay tại phút này Kaguya mở miệng thêm nữa một câu.

"Ta Kaguya! Lấy danh nghĩa tộc trưởng Otsutsuki kêu gọi toàn thể đồng tộc, quy thuận hoặc là chết!!!"

"..."

"A....aha hahaha ha ha ha..."

"Ngươi nhìn xem, không còn tộc nhân nào nghe theo tên phản bội nhà ngươi đâu."

Momoshiki cười lớn một tiếng, khuôn mặt vặn vẹo đến điên cuồng.

"Tốt, tốt tốt, đã như vậy liền không còn lí do gì lưu lại các ngươi đám này."

"Ý gì? Kaguya, Đừng nói ngươi mang theo đám người này là vì mục đích muốn trở về nắm quyền nhá, ha ha ha, chết cười ta, Kinshiki ở đâu? Cho ta giải quyết đám người này."

Lời nói vừa dứt, một cái khác thân ảnh nhảy ra đến, trên tay vác theo khổng lồ cự phủ tỏ như than nung hướng đám người bước đến bổ xuống.

Kaguya cũng không quan tâm, ánh mắt băng lãnh nhìn lấy hết thảy, Momoshiki trên miệng vẫn mang theo nụ cười đắc ý, lúc này đây Kinshiki bổ sắp rơi đến trên người Kenji rồi.

"Ta không muốn trước mặt con gái ta giết người, tự nhìn lấy thân phận mình đi, thấp hèn sâu kiến."

Mí mắt khẽ hở ra một đoạn, Kenji khóa lại vùng không gian bao quanh Kinshiki, tiếp rồi lại nhẹ vươn ra đầu ngón trỏ.

"Tan biến."

Ngón trỏ nhìn như nhẹ nhàng chậm rãi nhưng lại vô cùng nhanh, đến khi điểm đến đầu Kinshiki mới bắt đầu bộc phát ra một đoàn lửa trắng.

"Không không không...vì cái gì không nhúc nhích được, thả ra chết tiết!!!"

Vùng vẫy như lợn bị cắt tiết, thế nhưng là vẫn không cách nào thoát khỏi không gian cầm cố, cứ như vậy Kinshiki liền lặng yên gọn gàng hóa thành hư vô tiêu tán.

"Phu quân, hai tên này để ta, là thời điểm đòi lại món nợ ngàn năm trước."

"Ừ, được rồi."

Kenji cũng không có thêm mắm muối gì, thực lực hiện tại Kaguya rất mạnh, mạnh hơn bao giờ hết, đừng nói hai tên này, thậm chí nhiều hơn nữa cũng không đánh lại cô.

"A, kém chút liền quên, trước tiên cầm cái này đi theo."

Kenji đánh ra hư không một cửa động, một thanh toàn thân bị dây xích chằng chịt buộc lại đang phát ra âm thanh lanh lanh văng vảng lên tai từng người.

"True Excalon, ta mượn ngươi vỏ Avalon một thoáng."

Kenji lời nói vừa dứt, thanh kiếm phát ra nhè nhẹ rung động vui sướng, ngay sau đó từng sợi xích đứt ra, cũng từ đó một chiếc võ kiếm rơi vào trong tay Kenji, toàn bộ không gian lại đóng lại.

Khẽ biến vỏ kiếm thành một chiếc vòng thuận tiện mang theo, Kenji đeo trở lên cổ Kaguya mới gật đầu ra hiệu có thể.

Urashiki tên kia, thế nhưng là có một món đồ vật ngưng đọng thời gian, đúng là Kaguya mạnh hơn hai tên này nhiều lắm, thế nhưng cô chưa tiếp xúc qua lĩnh vực thời gian này cho nên cũng rất hạn chế, Avalon là lựa chọn tốt nhất, dù sao thì nó cũng được mệnh danh là phòng ngự tuyệt đối, đối kháng nho nhỏ ngưng đọng thời gian liền dư xài.

Kaguya nhận xong vòng cổ, vận chuyển nhãn lực Thiên Chi Ngự Trung, cả ba người biến mất tại chỗ.

"Nếu Kaguya không muốn giữ lại, như vậy liền chết hết đi thôi."

Mở ra hai thông đạo không gian, một nhóm lớn Hyuga thành viên xuất hiện, thêm một cửa nữa thì là một đội quân Zetsu xuất hiện.

"Toàn quân nghe lệnh, GIẾT!!"

Òa....

Hét lên một tiếng vang vọng cả bầu trời, hai nhóm bắt đầu rơi đến mặt đất, cả vùng lãnh thổ rộng lớn lâm vào cuộc chiến tranh, khổng lồ chiến tranh.

Chúng nữ cũng nhảy rơi xuống dưới trợ lực, phổ thông tộc nhân thì không cần họ, nhưng tầm cỡ Kinshiki thì nhiều lắm.

Đến lúc này đây, Kenji mới ôm Keiko lên cười nói: Ta đi chỗ khác chơi.

"Um um..."

Hung hăng gật đầu một cái, Keiko bám chắt cổ Kenji như con lười một dạng, hai người đứng trên thảm bay vèo một cái biến mất.

_________Hai năm sau______

Cũng đã khoảng thời gian khá lâu từ ngày đó, Đứng tại một hoành tráng cung điện đỉnh nhọn, Kenji ánh mắt hững hờ nhìn lên bầu trời.

Nhiệm vụ xong rồi, cũng thành công đưa Kaguya đánh trả hai tên này, Otsutsuki toàn bộ đã bị tiêu diệt rồi, thế nhưng hai năm qua hệ thống vẫn một mực ngủ say như chết chưa hề tỉnh lại.

"Thật là...biết rằng sắp xong nhiệm vụ, thế nhưng vẫn cố ngủ đâu. ah!! Sao thế con."

Quay lại sau lưng, một thân ảnh bập bẹ đang lung lay hướng đến.

"Anh anh..."

Thấy Kenji nhìn lại, đứa bé dơ hai tay lên nhảy nhảy, hiển nhiên đây là đòi bế, Kenji cưng chiều xòa đầu ôm lên, vui thích cảm xúc mãnh liệt, bùng một cái đứa bé ngay tức khắc biến thành bé nhỏ hồ ly cuộn mình trong ngực Kenji gừ gừ âm thanh.

"Ha ha, chẳng giống ai mà."

Nói đó là tính cách, nhưng thực tế thì khuôn mặt cùng Kaguya nhưng tựa từ một lò rơi ra đến, thậm chí Kaguya tạo ra khung ảnh bản thân hồi xưa cũng y như đúc một mẫu.

"Vì sao không đi cùng anh chị chơi đây nào, họ không cho chơi cùng sao? "

"Không phải đâu pa pa, Aiko nhưng muốn chơi một mình."

Lúc này đây hai thân ảnh bè bè chạy đến, cả hai đều giữ nguyên bán nhân loại hình vi vu trong gió, vội vàng báo cáo Kenji, Keiko lại hướng đằng sau khoảng hai tuổi loại hình nói.

"Đi thôi, Zetsu đi chơi tiếp."

"Vâng, đến đây..."

Nhìn hai người chạy rời đi Kenji cười khẽ lắc đầu, Zetsu khi xong việc đã được Kenji cùng Kaguya đồng thời tạo dựng, thân xác Zetsu thế nhưng là Kenji cắt đi đuôi tạo thành đấy, còn về phần khác là Kaguya làm ra, trí nhớ trước đây trải qua cũng được Kaguya lau đi, hiện tại Zetsu cùng một trang giấy trắng giống nhau, chỉ tương đương hai tuổi đứa bé.

Còn trên tay Kenji, như Keiko nói, nó tên Aiko. Đây là con của Kaguya cùng Kenji, đứa bé kế thừa hoàn mĩ nhất Rinnegan, cùng với Kenji giống nhau, nó đều mang màu xanh tuy nhiên chỉ mang theo sáu câu ngọc.

Đứa bé này kể cũng kì lạ, cũng gần một năm tuổi rồi, tuy nhiên ít khóc, ít cười đặc biệt có phần lười biếng, chỉ thích được bế ngủ chứ không có chịu cùng anh chị chơi.

"Ngủ như vậy ngon? Ta không có lười biếng a, Kaguya lại càng không, nhưng sao ngươi lười vận động vậy a."

Hung hăng cọ xát một hồi, Kenji mới lắc đầu mỉm cười trở lại.

Cung điện này cũng không phải tộc trưởng nơi ở cái gì, chỉ là một tòa biệt viện trước đây rất lâu Kaguya sống mà thôi, thế nhưng bị Urashiki chiếm ở, dù sao thì bây giờ tộc trưởng dẫn dắt cũng được đưa cho Hiashi, cô chẳng quan tâm.

Kenji đâu biết rằng giờ này trong đầu đứa trẻ ít nói kia đang không ngừng suy nghĩ quá nhiều điều.

[Vậy mà đã gần một năm rồi, thật không nghĩ đến vậy mà luân hồi thành công chúa hồ tộc, nhưng xem ra họ rất yêu thương mình, thật khác với trước quá, cũng may ma nhãn còn...]

Giờ này ánh mắt đứa bé lóe ra một vòng xanh lam cuối cùng lại ảm đạm xuống Rinnegan.

[Ánh mắt còn nhưng lại không thể sử dụng được lâu liền bị đôi mắt này áp chế rồi, không đúng, là hai con mắt đang đấu đá với nhau, không nghĩ lại như vậy mạnh mẽ đôi mắt, cả cha và mẹ đều mạnh đến vậy sao? Thậm chí còn mạnh hơn cả ma nhãn.]

Giờ này Kenji để ý hẳn có phải hay không nhảy dựng lên, mẹ nó đây nhưng là Trực tử ma nhãn nha, vì cái gì con gái ta liền có nó rồi.

Đó cũng là Kenji không có dùng Toàn tri xem xét, mà cũng chẳng có lí do gì Kenji lấy toàn tri đi soi con gái mình cả.

Ổn định như vậy sinh hoạt cho đến Aiko sinh nhật một tuổi ngày hôm đó. Tiệc tan gần lúc Kenji muốn trở về ngủ một giấc.

"Keng, hệ thống hoàn thành quá trình ngủ đông, cưỡng chế túc chủ vào trong không gian riêng hệ thống."

Kenji hoa mắt một mảnh, xuất hiện kế tiếp là một vùng mênh mông vũ trụ.

"Đây là??"

Đúng vậy, đây là nơi trước đây mở cổng thấy thân ảnh kia đang ngồi, thế nhưng hiện tại Kenji xuất hiện chả thấy ai, chỉ còn một gốc cây duy nhất.

"Hệ thống, ngươi ngủ say xong có gì thay đổi a."

"Có thưa Túc chủ, có một số nhất định thay đổi tỉ như.

+hợp lại năm cánh cửa đầu trở thành khung ảnh, túc chủ từ này mở ra cánh cổng sẽ không được nhìn những đoạn vụn kia nữa, mà đạt được mới một mảnh ghép, đợi đến khi hoàn thành bức tranh liền sẽ tổng thể một lượt.

"?? Hết rồi à."

"Vâng cơ bản thì đã hết, còn thay đổi nhỏ khác rồi sẽ từ từ nói sau."

"..."

Kenji vô ngữ không tiếp tục trao đổi, mất tích vài năm cuối cùng sửa thêm được có một đoạn mới mẻ, mà dù sao thì cuối cùng rốt cuộc rời khỏi được thế giới này rồi.

"Hệ thống trả nhiệm vụ."

(Cái này là một bước ngoặt ~~, thực tế thì cũng chẳng rõ Trực tử ma nhãn và Rinnegan cái nào hơn, Trực tử ma nhãn thì có thể cắt cả khái niệm, nhưng Rinnegan mạnh mẽ liền có thể thay đổi được cả thực tại ~~ hơi khó nên cứ cho ngang hàng đấu đá đi, 105,là 105.)