Nhíu mày khó hiểu, đây là đang làm gì?

Kenji cũng không thèm quan tâm đối phương nghĩ cái gì, ánh mắt lóe ra như điện, thuấn di ngay lập tức ra đằng sau Madara một tay xiên ngực.

Đang tại vui vẻ vì sắp được đánh với Hashirama, Madara ánh măt co lại không thể tin tưởng nhìn trước ngực mình.

"Ngươi!!"

"Ngươi cái gì ngươi, ngươi hết giá trị rồi, có thể thoải mái mà yên nghỉ."

Lạnh băng băng lời nói, đồng thời Kenji cũng móc đi ra còn lại con mắt Rinnegan đóng lại trong bình thủy tinh thu lại, như vậy liền có hoàn chỉnh một đôi Rinnegan.

"Hm, cho Naori đi, dù sao trước đó lấy cửu diện hộ thuẫn."

Thống nhất rồi suy nghĩ, Kenji tùy ý rút tay ra đá văng đi Madara, bất kể bao nhiêu ánh mắt đang nhìn mình một cách khó hiểu.

Tội nghiệp Madara, kế hoạch trăm năm cứ vậy dập tắt, đến cuối cùng bản thân cũng không thể rõ ràng vì sao chết nữa kìa.

"Ara, các ngươi nhìn ta làm gì, đã chết rồi thì nên an nghỉ tại tịnh thổ cớ gì lại lên đây nháo đâu, thế nhưng trước tiên để lại một số thứ đã."

Đứng trên thập vĩ nhìn xuống phía dưới, Kenji tựa như có điều suy nghĩ, rốt cuộc thì vẫn phải đợi đông đủ đã rồi làm một thể luôn.

"Đây là cái cảm giác một địch mười vạn trong truyền thuyết đi, toàn thế gian là đích, a, thật tốt cảm giác một phen đâu này."

"Sensei ngài..."

Hashirama khó tin nhìn trước mắt, đây nhưng là trước kia nói về chiến tranh đây sao, nhưng mà kẻ cầm đầu quy mô lớn này lại chính là người đó.

"Ngươi không hiểu đâu Hashirama, trước tiên ngươi cứ yên nghỉ đi thôi, ta tiễn ngươi đoạn đường, thời đại các ngươi chấm dứt rồi, hiểu chứ?"

Hashirama khó sử ảnh mắt, đúng vậy...hắn đã chết.

"Im miệng, cái ngươi đang nói là những gì ngươi đang làm đây sao? Ngươi nhìn xem, tất cả họ đã chết, tiên nhân háo sắc đã chết, ngay cả Bee cũng vậy, và cả bạn ta, họ làm nên tội gì? Ngươi bây giờ đang nói với ta rằng bọn ta không hiểu, như vậy phải giết nhiều người như vậy mới có thể hiểu sao?"

Naruto tựa như rách cả cổ họng gầm thét lên, đám người ai cũng không nói, nói đúng ra họ không còn gì muốn nói.

"Hm, như ngươi nói thì ta cần phải dừng lại có phải hay không, hay là nói ta làm như vậy là sai rồi?"

Kenji khẽ cười một cái nói, khuôn miệng vẫn giữ vẻ mỉm cười hiền từ.

"Các ngươi sai rồi, trở lại thôi, ta không cần biết tại sao ngươi phải làm như vậy, nhưng nếu như ngươi cần ta sẽ giúp ngươi."

Đến đây cũng may là Kenji đủ bình tĩnh, nếu không hẳn cười ra tiếng rồi, cái này Naruto miệng độn quá mạnh, trách không được trước kia Nagato thất thủ.

"Ngươi yếu lắm, yếu đến đáng thương...ta ngay cả giết ngươi ngay cả ta chỉ dùng một đầu ngón tay đã là quá sức kia kìa, như vậy làm sao ngươi có thể giúp ta đây? Đừng nói là ngươi, thêm cả toàn bộ các ngươi cộng lại, ta muốn giết cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, thế nên là ngươi thử nói xem ngươi lại như thế nào giúp ta đây."

Kenji ngược lại cũng không vội, lâu lâu nói chuyện với những nhân vật chính này cũng thật rất thú vị.

"Ta quá yếu sao? Nói thật ta hiện tại muốn giết ngươi, muốn băm vằm ngươi ra, nhưng ta không làm thế, Nagato từng nói hận thù chỉ đem đến đau khổ, cuối cùng cũng không kết thúc nổi được, cho nên ta không làm vậy."

"A, thật sự như vậy? Như vậy hiện ta bây giờ muốn giết ngươi, ngươi lại làm thế nào đây."

"Không! Ta sẽ đánh bại ngươi, ta sẽ trở thành Hokage."

Naruto kiên định ánh mắt đối mặt với Kenji không chút e ngại, hắn vẫn còn nghĩ Kenji mạnh thật nhưng chung quy cũng chỉ dựa vào thập vĩ, hắn có lòng tin nếu không có thập vĩ thì chỉ cần hiện tại sức mạnh đủ để đánh bại Kenji.

"Haizz xem ra không cho các ngươi biết chút về chênh lệch các ngươi vẫn còn tồn đọng lòng tin a, nếu vậy thế này thì sao nhỉ."

Nói xong Kenji bất ngờ tháo ra trên tay chiếc nhẫn.

Ngay lập tức tựa như một tòa núi lửa bộc phát, Chakra trong cơ thể liên miên không dứt bùng nổ ra, những cái kia nhẫn giả cảm ứng hệ ngay lập tức cảm ứng được khuôn mặt trắng bệnh cúi xuống nôn ọe, quá kinh khủng.

Nếu như nói Thập vĩ Chakra tựa như một vòng xoáy không thể đo đếm, Kenji chính là một vũ trụ thu nhỏ Chakra, ngay cả bên dưới tràn đầy Chakra thập vĩ cũng run rẩy theo.

"Đây... Đây conmeno còn là người sao?"

Đám người mạnh mẽ một chút hoặc là nhẫn giả bình thường tuy không đến mức nôn nhưng cũng bị dọa đến ngồi bệt xuống. Hiển nhiên toàn bộ đã mất sức chiến đấu.

Thập vĩ đã đủ đáng sợ, nhưng người này còn khủng bố hơn Thâp vĩ, thế này thì còn đánh đấm cái gì?

"Chưa hết, còn nữa này, như vậy thì sao nhỉ?"

Ngay lập tức chín đuôi rộng mở, cả tóc lẫn áo đều như vậy bốc lên cao điều, xung quanh cơ thể một lớp Chakra màu trắng tựa như ngọn lửa một dạng cháy xém, sau lưng chín viên cầu đạo ngọc xuất hiện sau lưng.

『Rinseigan chakra hình thức.』

"Trước hết thu hồi cửu vĩ Chakra trước."

Nói xong Kenji điều khiển thập vĩ đứng thẳng người há miệng ra.

Ngay lập tức từ khoang miệng thập vĩ bắn ra hai đầu dây xích phân biệt Minato và Naruto.

"Tránh ra!!"

Đám người không nghe cũng hiểu nguy hiểm cũng nhanh chóng nhảy ra tránh đi, thế nhưng Naruto cùng Minato không đơn giản như vậy thoát, kể cả thời không nhẫn thuật cũng vậy. Sợi dây xích đuổi theo không ngừng, cho dù có chạy kiểu gì cũng vẫn bị dai dẳng đằng sau đuổi theo.

"Tốn thời gian quá đấy!!"

Khẽ rên một tiếng, Kenji bắn ra bốn thanh hắc thiết phong tỏa vùng này không gian, như vậy liền khỏi phải chạy.

"Há! "

Mải mê để ý đám kia, Kenji đằng sau một mũi tên màu tím khổng lồ bên trên còn cháy lên ngọn lửa đen đang vù vù xé gió hướng mình rơi đến.

Nhận ra rồi Kenji cũng không có xoay người lại, chín viên cầu đạo ngọc tựa như biết suy nghĩ một dạng, tự động xếp lại với nhau tạo thành một chiếc khiên che chắn hoàn toàn mũi tên.

"Vô ích thôi, các ngươi dù mạnh hơn thể nữa vẫn chưa đủ."

Sau lưng một chiếc đuôi kéo dài ra quấn chặt lấy Susano, kéo về đập thẳng xuống đất đến một cái rầm.

Đúng lúc này một đầu dây xích đã thành công bắt được cổ cửu vĩ rồi, còn thiếu một đầu nữa.

"Naruto!! Chết tiết."

『Mộc độn: Mộc Long Thuật』

『Mộc độn: Mộc Nhân Thuật』

Hashirama ngay lập tức hai tay kết ấn, một đầu mộc nhân, một đầu mộc long gào thét trồi lên từ mặt đất, mộc long quấn chặt dây xích lại, mộc nhân thì giúp sức kéo lấy dây xích không cho cửu vĩ bị rút đi.

"Thiết bảng ngàn cân."

Hiruzen lúc này cũng động, một cây gậy sắt khổng lồ hướng Kenji mạnh mẽ mà bổ xuống.

"Cút ngay!!"

Chiếc gậy chưa kịp đập xuống, một lực đẩy khổng lồ từ Kenji thổi ra bắn văng bay đi xa xa, lực đẩy quá mạnh Hiruzen đôi tay cũng vậy mà bị nát bấy thả ra gậy bay ra xa.

"Hừ! Kiến càng lay cây."

Khinh thường lách người đá ngang một cái, đúng lúc này Tobirama xuất hiện ngay trước mặt đường đi của chân Kenji, cứ như kiểu Kenji sớm đoán được từ trước, mà chính xác là Kenji đoán được trước.

Ầm.

Vang lên một tiếng trầm đục, Tobirama ngay lập tức bị đá đến văng tung tóe không thể tái tạo.

"Ngươi là người đầu tiên trở lại tịnh thổ."

Ánh mắt lóe lên một tia kì dị quang mang, linh hổn Tobirama ngay lập tức tựa như một vật dẫn bị bốc lên cao biến mất.

Rinnegan năng lực chính là luân hồi, ngoài hồi sinh còn có tác dụng dẫn dắt linh hồn trở lại tịnh thổ và ngược lại là từ tịnh thổ đến hiện thế, Nagato chỉ triệu hồi được linh hồn nhưng không thể dẫn linh hồn về tịnh thổ, đơn giản vì hắn không biết có tịnh thổ tồn tại.

Cách cách một tiếng, một đầu sợi xích nữa thành công trói chặt lên người Minato mạnh mẽ kéo trở về.

Nhìn đến bên đó đang cố gắng chơi trò kéo co, Kenji gõ nhẹ bước chân xuống đất.

Tách tách tách.

Từng tầng tinh thể bắt đầu lan tỏa từ dưới chân kéo lên đến mộc nhân cùng mộc long, tinh thể đi đến đâu những thân gỗ bị tinh thể hóa đến đó, chẳng mấy chốc chính là hoàn toàn bị đông cứng lại.

"Vỡ vụn đi"

Nhấp nhẹ một cái, một tiếng xé toang vang lên, từng mảnh tinh thể vỡ vụn rơi xuống, vật ngăn cản biến mất, thập vĩ lại tiếp tục lôi kéo hai con cửu vĩ trở lại.

"Nhây như vậy là thế nào đây, vô ích thôi."

Nhìn đến khổng lồ bàn tay bằng cát lẫn với khổng lồ người đá phân biệt hai bên níu lại sợi xích, Kenji không khỏi lắc đầu.

"Kết quả đã được định từ lúc bắt đầu rồi, các ngươi rất xui vì gặp phải ta."

『Bát Thập Thần Quyền Không Kích』

Vài quả đấm ngưng đọng bắn nát bấy hết tất cả vật cản

Chakra bùng nổ thêm một lần nữa, hai đầu dây xích lại càng thêm ra sức kéo trở về nhanh hơn.

"Như vậy, Kết Thúc."

(Trả chương nhé, mai chương muộn)