Cùng lúc Lý Thông bắt đầu có giấc mộng đẹp.

Khu vực dành cho đệ tử cấp thấp, trong một căn phòng nhỏ.

Lỗ Hữu Cước đi vào, nhìn thấy Hoàng Dung đang ngồi trên ghế, hành lễ nói rằng: "Hoàng bang chủ, người lần này đem bán bí tích Cái Bang dù là vì cứu nguy Bắc Tống nhưng đệ tử trong bang biết cũng sẽ lớn truyện ah!"

Đoàn người Cái Bang đến Phi Thiên giáo cầu bạc làm quân phí đương nhiên không phải chỉ mình Hoàng Dung, trong đó không thiếu trưởng lão cấp bậc, Lỗ Hữu Cước danh vọng trong bang tương đối khá, thấy Hoàng Dung đã làm ra quyết định sợ có sai lầm nên đến dò hỏi.

Hoàng Dung dĩ nhiên cũng biết bán bí tịch võ công không phải chuyện đùa, nhẹ gật đầu giải thích: "Lỗ trưởng lão, việc này ta đương nhiên rõ ràng, nên đã đạt thành hiệp nghị với Lý Đại giáo chủ, trong vòng 5 năm không được cho đệ tử cấp thấp tu tập võ công Cái Bang, còn nếu là cao tầng chỉ cần không quá tiết lo ra ngoài thì được. Thời gian lâu như thế ta thiết nghỉ Cái Bang sẽ có phương pháp ứng phó hợp lý. Chuyện này cứ quyết định như thế đi."

Lỗ Hữu Cước cũng biết 30 vạn kim tệ không phải con số nhỏ, đại tộc phú hộ có nhưng đùng mơ lấy được, vì đang cần gấp nên dành phải cấu Phi Thiên giáo mà thôi, gật đầu nói: "Vâng, bang chủ."

Hoàng Dung suy nghĩ một chút, lại nói: "Lỗ trưởng lão, ta đã đáp ứng chia sẽ thông tin tình báo cho Phi Thiên giáo, còn nữa ta đã quyết định ở lại đây làm đầu bếp, việc trợ giúp Tĩnh ca ca thủ Tương Dương thành và sự tình Cái Bang, liền muốn dựa vào mọi ngươi rồi. Ta dự định đem bang chủ Cái bang vị trí truyền cho ngươi có tài khác."

Lỗ Hữu Cước kinh hãi: "Hoàng bang chủ, không thể. Chia sẽ thông tin tình báo cho Phi Thiên giáo không có gì, người làm đầu bếp tại đây cũng không liên quan, không cần phải nhường lại chực vụ ah!"

Hoàng Dung có khổ tự biết, tuy nàng làm bang chủ rất được lòng đệ tử nhưng Hồng Thất Công truyền chức bang chủ cho nàng chủ yếu vì nàng thông mình có thể xử lí sự tình trong bang ngay ngay gắn đàng hoàng, thêm vào cho nàng Hoàng Dược Sư danh tiếng, mới có thể để nàng chưa đến Tông Sư cao thủ làm bang chủ, bây giờ Hoàng Dung nàng tại đây làm việc, đâu còn tâm chí đi quản lí Cái Bang nửa, dù không từ chức sớm Hồng Thất Công hay các trưởng lão khác trong bang cũng sẽ không đồng ý.

Hoàng Dung kiên định lắc đầu nói: "Ta không có nhiều như vậy tinh lực, Cái Bang vẫn để ngươi có tài khác tới quản lý đi. Ngươi những năm này vì Cái Bang phí không ít tâm huyết, hơn nữa cũng đem Cái Bang xử lý rất tốt, tương lai không biết ngươi có thể làm bang chủ Cái Bang hay không, hôm nay ta liền đem ta Cái Bang truyền tuyệt học Đả Cẩu Bổng Pháp truyền thụ cho ngươi đi, giáo tốt võ công cho ngươi trách tuyệt học Cái Bang thất truyền, ta rất yên tâm rời đi."

Hoàng Dung bây giờ là thật sự không muốn liên quan đến việc thủ Tương Dương thành hay Cái Bang nửa, những kia sự vụ đều đầy đủ nàng sứt đầu mẻ trán, nàng hiện tại muốn dùng nhiều tinh lực kiếm tiền tài lo cho tương lai con gái ah!.

Còn truyền thụ Cái Bang tuyệt học Đả Cẩu Bổng Pháp tránh bị thất truyền đây là quy cũ trong bang, Cái Bang là thiên hạ đông giáo chúng nhất bang phái, giáo chúng hơn 100 vạn, có vài cái tuyệt học mà để thất truyền, đây không phải trò cười cho thiên hạ sao.

Lỗ Hữu Cước thấy Hoàng Dung tâm ý đã quyết, do dự một chút, gật đầu nói: "Nhiều tạ Hoàng bang chủ ưu ái, ta chắc chắn sẽ có gắng học tập."

Hoàng Dung hài lòng cười, như đã trút được gánh nặng: "Được! Vậy mới tốt."

Hoàng Dung tay tiếp nhận Lỗ Hữu Cước gậy tre, một bên diễn luyện Đả Cẩu Bổng Pháp, một bên giảng giải nội công tâm pháp.

Đáng tiếc, Lỗ Hữu Cước tư chất có hạn, rất nhiều tinh diệu chiêu thức cũng không thể lĩnh hội.

Hoàng Dung âm thầm lắc đầu, cuối cùng nói rằng: "Lỗ trưởng lão, ngươi sau đó nếu không có chuyện gì cứ đến đây tìm ta, ngươi nhất định phải đem Đả Cẩu Bổng Pháp học tốt mới được."

Lỗ Hữu Cước cao hứng nói: "Nhiều tạ bang chủ."

Hắn không nghĩ tới có một ngày chính mình cũng có thể học được Hồng Thất Công tuyệt học. Chỉ cần học được Đả Cẩu Bổng Pháp, vậy Lỗ Hữu Cước hắn liền có thể tại hành tẩu giang hồ xong ra danh tiếng rồi!.

Như cảm thấy mệt mỏi vì buổi chiếu làm quá nhiều món ăn, Hoàng Dung uốn éo thân thể đẫy đà no đủ nói: "Ta đã dùng bồ câu đưa thư cho các trưởng lão khác và Tĩnh ca ca trong thành nói rõ mọi chuyện, ngươi đi tụ tập nhân thủ gần đây sáng sớm liền vận chuyển quân phí đến Tương Dương, trên đường sẽ có người tiếp ứng."

"Hoàng bang chủ bảo trọng, ta đi sắp xếp mọi việc đây." Lỗ Hữu Cước gật đầu nói.

Nói xong liền lui ra ngoài, Lỗ Hữu Cước lúc này tâm tình rất tốt, trong lòng quyết phải cố gắng làm tốt hơn để không phụ Hoàng bang chủ và Cái Bang ưu ái.

... …

Quách Tĩnh vừa mang theo Quách Phù cùng Đại Vũ, Tiểu Vũ luyện công trở về thì đã nhận được thư tín của Hoàng Dung.

"Phụ thân, có phải là tin tức của mẫu thân? Mẫu thân đích thân ra trận chắc quân phí đã xử lí tốt?" Quách Phù hiếu kỳ hỏi, giọng nói mang theo từng tia tự hào.

Quách Tĩnh gật đầu, không cho chút che giấu nói: "Không sai! Trong thư nói sáng mai cần người tiếp ứng để vận chuyển 30 vạn Đồng Kim Tệ."

Quách Phù cùng Đại Vũ, Tiểu Vũ kinh ngạc đến ngây người, 30 vạn Đồng Kim Tệ, Phi Thiên giáo thật là nhiều tiền lắm của ah!

"Phi Thiên giáo chắc sẽ không cho không kim tệ chứ?" Quách Phù không rõ hỏi, nàng tuy nhỏ tuổi, hơi có tính đại tiểu thư nhưng cũng không phải ngu ngốc, 30 vạn Đồng Kim Tệ quân phí làm hại cha nàng không biết đi bao nhiêu đại tộc Kinh Châu mượn nhưng đều không được, Phi Thiên giáo đáp ứng cho 30 vạn Đồng Kim Tệ chắc có gì kỳ quái.

Quách Tĩnh có chút không vui nói: "Mẫu thân ngươi đã đáp ứng cho Phi Thiên giáo tình báo của Cái Bang, đồng thời còn bán không ít bí tịch võ công."

Quách Phù cùng Đại Vũ, Tiểu Vũ đồng thời gật đầu tỏ rõ đã hiểu, cả bọn cũng không quan tâm lắm dù sao đã có người lớn xử lí xong tất cả rồi.

Quách Tĩnh tuy không vui vì Hoàng Dung bán đi bí tích nhưng không hiện ra ngoài mặt, điều chỉnh lại tâm trạng nhìn Quách Phù nói: "Trong thư mẫu thân ngươi còn nói tạm thời ở lại Phi Thiên giáo, nàng còn muốn ngươi sáng mai cùng lên đường vì tương lai Tương Dương thành ác chiến ở đây có nhiều nguy hiểm."

"Mẫu thân muốn con đến Phi Thiên giáo? Ah thật tốt quá! Nghe nói ở đó có nhiều món ăn ngon." Quách Phù hoan hô nhảy nhót.

Quách Phù nói ra cũng tội nghiệp, khi xưa mẫu thân nàng chưa lấy chồng, vào quán là kêu nguyên bàn thức ăn toàn sơn hào hải vị, có Đào Hoa đảo tích trữ tài phú có thể nói cơm áo không lo, vì phụ thân sài tiền như thác nước mà gia đình 3 người mỗi bữa ăn chỉ có 3 món đam bạc, luôn nghe phú hào truyền miệng Phi Thiên giáo có nhiều thức nă ngon, vừa lớn thiếu nữ đương nhiên là hướng tới rồi.

"Sư phụ, chúng con cũng muốn đi." Đại Vũ, Tiểu Vũ nhìn nhau, sau đó đồng thời nói.

Quách Tĩnh suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được rồi! Gọi Dương Quá sáng mai cùng đi, tại đó có thể học được nhiều thứ, không có như tại Tương Dương nguy hiểm."