Nhiệt độ căn phòng như được giảm xuống mức thấp nhất...

Duy Khánh dán chặt ánh mắt trên người cô. Kì Hân không quen, quay mặt đi nơi khác.

" Từ giờ cô sẽ ở đây!" Giọng nói của anh mang đầy sự bá đạo cùng ngang ngược.

Anh ta nghĩ cái gì vậy? Đàu óc ngập nước sao? Cô đâu phải ôsin của anh ta, tại sao phải nghe lời?

Trong lòng Kì Hân thầ chửi rủa cùng phỉ nhổ nhưng vẫn lên tiếng:

" Được, tôi ở đây."

Anh hài lòng nhìn cô, bỏ lại một câu trước khi đứng dậy:

" Ngoan ngoãn làm vị hôn phu của tôi trong 3 năm cho tốt. 3 năm sau tôi cưới cô!"

Ô... 3 năm sau cưới cô? Còn nói làm vị hôn phu cho tốt?

Anh ta thật buồn cười!

Anh đang định đi lên cầu thang thì cô gọi anh lại;

" Trần thiếu gia, anh có thể đáp ứng 3 nguyện vọng của tôi không?"

Anh quay ặt lại nhìn cô, tỏ ý "cô nói đi". Kì Hân trong lòng mắng anh ta tại sao lại kiêu ngạo như thế, cười:

" Thứ nhất, cách xa tôi... một mét..." Cô quan sát mặt Duy Khánh, khong thấy có gì thay đổi liền nói tiếp:

" Thứ hai, sau mười một giờ đêm không được gõ cửa hay vào phòng tôi, cũng không được mang phụ nữ hay đàn ông về nhà..."

Mặt Duy Khánh đen lại. Cô đang nói "đàn ông"? Bảo anh giới tính không bình thường?

"Thứ ba, chuyện của tôi giao tiếp với ai anh không cần quản! Tôi cũng sẽ không bận tâm đến chuyện của anh!"

Duy Khánh suy nghĩ một lat rồi gật đầu. Chẳng phải chỉ là hôn nhân thương mại hay sao? Không cần để tâm nhiều tới cô!

...