Edit: Lavender – Blue

"Cái thằng nhóc này, có ngon nói lại lần nữa cho ta coi một chút."

"Nói thì nói, tôi không sợ chú!" Bé trai năm tuổi tay chống nạnh, khí thế không thua kém Cam Nhĩ Khiêm "Sau này lớn lên tôi sẽ cưới chị Tử Tự làm vợ, cho nên không cho phép chú nắm tay chị Tử Tự nữa, lại càng không cho hôn môi chị ấy, cũng không được tùy tiện ôm chị ấy."

Đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu bé con trước mặt, Cam Nhĩ Khiêm nheo mắt u ám, khóe môi cười nhạo.

"Chỉ dựa vào nhóc con nhà ngươi, cũng dám cùng ta tranh giành phụ nữ, tôi thấy nhóc chán sống rồi." Nhấc cổ tiểu quỷ lên, cùng nhóc mắt đối mắt, mũi đối mũi, trịnh trọng cảnh cáo, "Nếu để cho ta thấy nhóc hôn mặt Tử Tự của ta, ta liền vá miệng của nhóc lại,  cho nhóc vĩnh viễn không thể nói chuyện, cũng không thể ăn nữa, nhóc thích nhất dâu tây bánh ngọt nhỉ."

Giang Tử Tự vừa đi tới, nhìn thấy anh lại dám lớn bắt nạt nhỏ, đôi mày thanh tú nhíu lại, thấp giọng trách móc anh:  "Nhĩ Khiêm,  anh làm cái gì đó? Còn không để Tiểu Đình xuống."

Cam nhĩ Khiêm vừa hạ thằng nhóc xuống, nó liền lập tức ôm bắp đùi của cô, tố cáo anh bạo ngược.

"Chị Tử Tự, chú xấu này vừa rồi đe dọa cháu, muốn may miệng cháu lại, chú ấy thật tàn nhẫn, chị Tử Tự, sau này chị đừng để ý đến chú ấy nữa nha."

Cô mỉm cười vỗ vỗ đầu cậu bé, dùng lời nói dụ dỗ:” tiểu Đình, chú Nhĩ Khiêm đùa với em, chú ấy sẽ không làm như vậy đâu. Đi thôi, không phải em muốn ăn bánh ngọt dâu tây sao? Chị Tử tự dẫn em đi mua.”

Mẹ Tiểu Đình hôm nay không có thời gian tới đón bé tan học, biết cô đang làm bán thời gian ở trường mẫu giáo bên cạnh, vì vậy mới nhờ cô đón nó tan học, thuận tiện trông dùm nó hai tiếng.

"Chị Tử Tự là tốt nhất, sau này em nhất định phải lấy chị về làm vợ." Cậu bé cười hết sức rạng rỡ, cuối cùng còn cho Cam Nhĩ Khiêm một ánh mắt đắc ý uy hiếp.

Chọc cho anh tức giận đến tốn hơi thừa lời. Nhóc con đáng chết! Sớm muộn cũng có một ngày, anh phải mạnh mẽ chỉnh nó một trận.

Sau hai tiếng đưa tểu quỷ về nhà, để tránh đêm dài lắm mộng Cam Nhĩ Khiêm quyết định ra tay trước chiếm lợi thế.

"Chúng ta đính hôn đi." Anh nhắc lại đề tài mấy tháng trước đã từng nói với cô.

"Đính hôn?" Tự dưng đột nhiên lại nhắc tới chuyện này?

"Ba mẹ em đối với tiêu chuẩn con rể là anh vô cùng hài lòng, còn ba mẹ anh cũng thích em không hề phản đối, cho nên bọn họ cũng sẽ không phản đối cho hai đứa mình đính hôn trước, chờ em tốt nghiệp xong, chúng ta lập tức kết hôn." Cam Nhĩ Khiêm nói ra tính toán của mình.

"Chuyện này......"

Thấy cô có chút chần chờ, anh cầm tay của cô, ánh mắt thiết tha, giọng thành khẩn, tiếp tục thuyết phục cô.

"Sau khi chúng mình kết hôn, anh tuyệt đối sẽ không ngăn cản chuyện em muốn làm, anh đảm bảo sau khi cưới sẽ không làm em mất đi tự do, ngược lại, em chỉ biết một điều dốc toàn lực 100% ủng hộ chồng mình là được."

Để cho cô thấy sự chân thành của anh không có cách nào từ chối được nữa, sau một lúc suy nghĩ cô nói:"Chuyện này, chờ em trở về bàn bạc với ba mẹ một chút, sẽ cho anh câu trả lời chắc chắn được không?"

Thấy cô miễn cưỡng, Cam Nhĩ Khiêm vui vẻ gật đầu, "Được, vậy bây giờ chúng ta trở về gặp ba mẹ em."

"Không cần phải nóng lòng như thế, chúng ta ăn no trước rồi về, hôm nay trên trường có tiệc giao lưu, phải hơn chín giờ họ mới có thể về nhà." Gia đình cô khá giả, cha mẹ đều là giáo viên dạy học ở trường, cô em gái duy nhất năm nay đang học lớp mười, thành viên trong nhà rất đơn giản.

Một thời gian trước ba mẹ và em gái đã gặp Nhĩ Khiêm. Cho nên anh tạm thời có thể đoán được chắc chắn câu trả lời của họ là gì.

"Được rồi, vậy chúng ta ăn cơm trước đã." Anh tự tin có thể thuận lợi thông qua cửa của ba mẹ cô, bọn họ đối với con rể tiêu chuẩn này thế nhưng nhìn anh càng ngày càng vừa mắt.

*********

Chuyện hai người đính hôn, rất nhanh được gia đình hai bên chấp nhận, Cam Nhĩ Khiêm tích cực bắt đầu lập kế hoạch công việc đính hôn, mừng rỡ mỗi ngày vẻ mặt đều hớn hở.

Sự nghiệp tình yêu đều hài lòng, làm cho tinh thần anh phấn khởi, chuyện gì đều dễ thương lượng.

Lần trước ở bệnh viện sau khi nói chuyện mấy lần với Du Lệ Như, ba tháng qua, thái độ của cô ta thay đổi rất nhiều, không tiếp tục gây rối chuyện gì nữa, cũng không giống như trước bất cứ lcu1 nào cũng tới quấy rầy anh, xem ra đã từ bỏ tình cảm đối với anh.

Tất cả đều rất thuận lợi.

Nghĩ đến mẹ Tử Tự lấy bát tự (ngày sinh) của hai người đi xem, kết quả thầy bói nói duyên số của họ do ông trời tác hợp, anh nâng cằm cười ha hả.

Chuông điện thoại di động vang lên, anh rất mau mắn nghe."Alo, tôi là Cam Nhĩ Khiêm, xin hỏi ai vậyo?"

"Anh Nhĩ Khiêm, là em..., nghe giọng anh hình như tâm tình anh rất tốt?" Giọng nói mềm mại của Du Lệ Như xuyên qua ống nghe truyền tới lỗ tai anh.

"Là Du Lệ Như."

"Xảy ra chuyện gì sao?"

"Anh sẽ đính hôn." Anh vui sướng tuyên bố tin vui.

"Anh Nhĩ Khiêm sẽ...... Đính hôn! Với ai?" Trái tim ngừng đập, bỗng bừng tỉnh, "Là với Giang Tử Tự?"

"Không sai."

"Đúng, đúng sao?" Giọng nói của cô ngập ngừng, ngực cháy lên một cơn giận dữ.

Anh lại có thể thật sự muốn cưới Giang Tử Tự, tại sao có thể? Cô ta một chút cũng không xứng với anh!

Đứng ở bên cạnh anh cùng anh sánh bước đi trên thảm đỏ phải là cô mới đúng, không nên là con điếm Giang Tử Tự kia!

Trong mấy tháng này, cô đặc biệt vì anh thay đổi bản thân mình, cho là sớm muộn gì anh cũng sẽ phát hiện cô mới là người thích hợp nhất với anh, nào có thể ngờ cô làm tất cả vì anh, đều là uổng phí, một chút anh cũng không hề chú ý tới, còn muốn đính hôn với Giang Tử Tự.

Không thể nào tha thứ!

Cam Nhĩ Khiêm không chú ý tới giọng nói khác thường của cô, sau khi cúp điện thoại, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã trưa rồi, anh đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, phải ghé trường học đón Giang Tử Tự đi chọn bánh đính hôn.

"Bầu trời xanh rất đẹp." Nhìn qua khung cửa sổ, anh khen.

Nghe lời của anh, Trần Đồng nghi ngờ nhìn anh một cái, liếc nhìn về phía ngoài cửa sổ.

"Sếp ơi, ngày hôm nay không khí ô nhiễm rất nghiêm trọng, bầu trời máu xám." Hôm nay ánh mắt của anh ngoài cửa sổ sao?

"Ngáp, ngu ngốc, bây giờ sếp có chuyện vui, tinh thần sảng khoái vui vẻ, cho nên nhìn cái gì cũng đẹp đó." Lục Phẩm Kỳ chế nhạo.

Cam Nhĩ Khiêm không để ý, mặt vẫn cười.

*********

"Giang Tử Tự, cô ra ngoài, tôi có lời muốn nói với cô."

Nhìn thấy Du Lệ Như tới lớp tìm mình, Giang Tử Tự đứng dậy, Dung Ngọc kéo tay cô.

"Tử Tự, cậu cẩn thận một chút, nhìn sắc mặt cô ta không tốt."

"Ừ." Thấp giọng đáp một tiếng, cô đi theo Du Lệ Như đi ra ngoài, đi tới chỗ góc.

Thấy vẻ mặt cô ta có chút không ổn định, giọng nói của cô thân thiện hỏi: "Cô tìm tôi có chuyện gì?"

Vẻ mặt Du Lệ Như lạnh lùng, vừa ra liền lên tiếng nói: "Tôi không cho phép cô đính hôn với anh ấy!"

"Tại sao?" Giang Tử Tự hơi ngạc nhiên. Còn tưởng rằng cô ta không còn lưu luyến Nhĩ Khiêm nữa, xem ra hình như không phải như vậy.

"Bởi vì anh ấy là của tôi, cô hoàn toàn không xứng với anh ấy."

"Tôi xứng hay không xứng với anh ấy cũng không phải do cô quyết định." Giọng của cô thật bình tĩnh nói.

Vẻ mặt của Du Lệ Như có vẻ khinh miệt: "Cô vừa không có tiền vừa không có gia thế, nhan sắc lại bình thường, cô nói xem cô xứng với anh ấy chỗ nào?"

"Bề ngoài tôi cũng như cô, điều kiện có lẽ cũng không được như cô, nhưng mà tôi cũng không thừa nhận mình không xứng với anh ấy, Nhĩ Khiêm cũng không cho là như thế." Giọng Giang Tử Tự bình thản không có chút tự t dao động nào.

"Thứ người bỉ ổi không biết xấu hổ này!" Du Lệ Như thẹn quá thành giận giơ tay nghĩ tát cô, lại bị cô đỡ.

"Nếu như ngoài việc nhục mạ người khác, cô không có gì muốn nói, vậy tôi đi trước." Cô vẫn duy trì vẻ mặt khiêm tốn, nói xong, chợt rời đi.

"Giang Tử Tự, con đỹ này, đê tiện, tao nhất định sẽ khiến cho mày hối hận!"

Sau lưng truyền đến tức giận căm hận mắng, Giang Tử Tự không dừng bước chân lại, cũng không muốn cùng cô ta cãi nhau vô vị làm gì.

"Thế nào? Cô ta nói gì với cậu?" Vừa về tới phòng học, Dung Ngọc và Kha Trân Trần quan tâm hỏi cô.

"Cô ấy không muốn mình và Nhĩ Khiêm đính hôn." Cô nói hời hợt.

"Cái gì?! Chẳng lẽ cô ta còn chưa từ bỏ ý định với Cam Nhĩ Khiêm?" Kha Trân Trân trợn to mắt.

"Hình như là như vậy."Trong lòng Giang Tử Tự mơ hồ có cảm giác lo lắng.

Kha Trân Trân tức giận mắng: "Mình còn tưởng rằng thời gian này đổi tính, bớt phóng túng, xem ra hoàn toàn là giả bộ thôi."

"Tử Tự, cậu và Cam Nhĩ Khiêm phải cẩn thận một chút, mình cảm thấy cô ta là lạ." Dung Ngọc có chút lo lắng nói.

"Ừ, mình sẽ lưu ý."

*********

Vốn là lễ phục đính hôn, Cam Nhĩ Khiêm muốn mời nhà thiết kế đặt riêng cho cô, nhưng Giang Tử Tự cho là nó không cần thiết.

Sau khi cô và cha mẹ bàn bạc, ngày đính hôn, họ định mời khoảng năm mươi mấy khách là người thân bạn bè thân thiết, không muốn quá khoa trương.

Mặc dù Cam Nhĩ Khiêm có chút không đồng ý họ mời ít vậy, nhưng theo ý của cô nên không phản đối.

Trong khi hộ tống cô tới cửa tiệm áo cưới thử lễ phục đính hôn thì điện thoại di động của anh chợt reo lên.

"Alô, chuyện gì vậy?" Tử Tự đề cập với anh chuyện ngày hôm qua Du Lệ Như tìm cô, cho nên vừa nghe giọng Du Lệ Như, giọng của anh cũng không được tốt.

"Anh Nhĩ Khiêm, em sắp chết, anh đến đây với em có được không? " Giọng cô yếu ớt nói.

"Cô lại đang làm chuyện dại dột gì?" Anh không có kiên nhẫn quát lên.

"Em uống một chai thuốc ngủ, nếu như anh nhất định đính hôn với Giang Tử Tự, em liền chết cho anh xem."

Cô ta lại mộng tưởng lấy cái chết ép buộc anh! Cam Nhĩ Khiêm tức giận nói: "Tôi sẽ không tới gặp cô, ai cũng không thể cản tôi đính hôn với Tử Tự!" Nói xong liền cúp điện thoại.

Nhìn thấy Giang Tử Tự vẫn còn ở trong phòng thay quần áo, suy nghĩ một chút, anh gọi điện thoại cho Du Chí Mậu.

Anh nói: "Một phút trước em gái cậu gọi điện thoại, nói cô ấy uống thuốc ngủ để tự tử, cậu qua xem một chút đi."

"Cái gì? Bây giờ con bé ở chỗ nào?"

"Làm sao tớ biết, không phải cô ấy ở nhà cậu à?"

"Mình gọi về nhà hỏi thăm một chút."

Mấy phút sau, Du Chí Mậu lại gọi tới.

"Lệ Như không ở nhà, rốt cuộc mới vừa rồi nó nói với cậu thế nào?"

Sau khi chuyển lời của Du Lệ Như xong, Cam Nhĩ Khiêm nghi ngờ hỏi: "Cậu không gọi điện cho em cậu sao?"

"Điện thoại đang bận, không kết nối được, mình lo lắng nó sẽ xảy ra chuyện " anh nóng nảy hỏi: "Con bé có nói cho cậu nó đang ở đâu không?"

Cam Nhĩ Khiêm nhíu mày, nhận thức mức độ nghiêm trọng của tìn huống.

"Cô ấy không nói, cậu nghĩ lại xem nơi nào cô ấy có khả năng tới, mình sẽ thử gọi lại cho cô ấy một chút."

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Du Chí Mậu, anh lập tức gọi cho Du Lệ Như, giống như lời Chí Mậu, điện thoại bận, gọi nhiều lần không được.

Bởi vì trong tiệm áo cưới mở nhạc, không ai phát hiện điện thoại Giang Tử Tự đặt trong ví da liên tục vang lên, không ngừng, sau đó lại vang lên nữa, lặp lại nhiều lần như vậy.

Rốt cuộc cuối cùng Cam Nhĩ Khiêm cũng kết nối được với Du Lệ Như, nhưng bị tắt máy, anh không biết, đó là bởi vì điện thoại của cô ấy hết pin.

Sau ba tiếng đồng hồ, cuối cùng người nhà họ Du cũng tìm được Du Lệ Như, vội vàng súc miệng, đưa cô đang hôn mê bất tỉnh đến bác sĩ, sau một tiếng cấp cứu, đã hết cách cứu chữa.

Sau đó, người nhà họ Du kiểm tra điện thoại di động của cô, phát hiện cuộc gọi cuối cùng của cô cùng một số, gọi sau bảy tám cuộc, kết quả kiểm tra, phát hiện số kia tất cả đều là số điện thoại của Giang Tử Tự.

Mất đi con gái rượu em gái tốt, người nhà họ Du, ba mẹ và Du Chí Mậu không chỉ không tha thứ cho Cam Nhĩ Khiêm, đồng thời cũng giận lây đến trên người Giang Tử Tự.

Tin tức về việc thiên kim tiểu thư ngân hàng Trọng Thanh nhà họ Du uống thuốc tự tử, ngoài ý muốn bị giới truyền thông công bố ra ngoài.

Một tên ký giả sau khi biết được tình huống tự tử, lập tức phát huy khả năng đào bới tình hình, cuối cùng đào ra được đối tượng là nhị thiếu gia nhà họ Cam củ tập đoàn Đạo Hùng.

Bởi vì nhà họ Cam và nhà họ Du là giới thương gia có mặt trong những gia đình giàu có ở Đài Loan, các nhà báo hăng hái ngay lập tức đổ xô chen chúc tới tìm Cam Nhĩ Khiêm, muốn phỏng vấn anh.

*********

Cam Nhĩ Khiêm nghe theo lời khuyên của mẹ, tạm thời không tới công ty, ở nhà nghỉ ngơi, tránh sự theo dõi của cánh nhà báo.