Thời điểm Lục Thành quay trở lại nhà trọ cũng đã bảy giờ tối.

Trời lúc này vẫn còn chưa tối hẳn, xa xa có bóng người nhàn nhã biếng nhác ngồi trên cầu thang, dựa vào tường rít một hơi thuốc.

Lúc đến gần, khi nhìn rõ bóng dáng người nọ, anh có chút ngạc nhiên.

Lục Thành sải chân bước đến, vừa vặn ngăn trở ánh sáng trước mắt người nọ. Đối phương trên tay vẫn còn kẹp điếu thuốc, giữ nguyên tư thế dựa tường ban đầu mà ngẩng đầu lên, có điểm mê man nhìn chằm chằm Lục Thành trong giây lát.

“Lục, Lục Thành......?”

“Là tôi. Trương Ngọc Văn, cậu đến nơi này làm gì?......”

Lục Thành nghĩ không ra lý do gì mà con người này lại xuất hiện ở đây.

Bọn họ là bạn học thời trung học, thế nhưng cho tới bây giờ, hai người tổng lại cũng chưa nói chuyện với nhau vượt quá mười câu.

Lục Thành cuộc đời này không có chán ghét ai nhưng anh cũng chưa từng có điểm thiện cảm với Trương Ngọc Văn. Tất cả cũng chỉ là xã giao bình thường mà thôi. Đương nhiên, đối phương cũng là như vậy.

Bọn họ học với nhau ba năm, trong ba năm đó Lục Thành cũng không nghĩ đến việc có một ngày nào đó, mình sẽ chú ý tới người này.

Nhà Trương Ngọc Văn có tiền, cũng không phải là loại ‘có tiền’ bình thường. Nhưng Lục Thành đối với việc này cũng không cảm thấy hứng thú. Huống hồ hai người không cùng một ban, cũng không xuất hiện cùng nhau bao giờ. Thường xuyên nghe được người khác nhắc đến người kia, nhưng anh không có quá chú ý tới việc Trương Ngọc Văn đến tột cùng là ai, không biết bộ dạng hay tính cách thế nào. Dù sao thì cũng chẳng phải việc của anh. Tổng lại thì bọn họ vốn cũng  không có gì liên quan đến nhau cả, tương lai cũng là vậy đi.

Dường như Trương Ngọc Văn uống không ít rượu. Cậu dựa tay vào tường, lảo đảo đứng dậy.

Cũng đã bốn năm rồi anh chưa gặp cậu. Hình ảnh của Trương Ngọc Văn trong quá khứ vào lúc cuối gặp mặt, khi cậu lái xe đến trước sân nhỏ nhà Lục Thành, so với Trương Ngọc Văn trước mắt bây giờ đã có rất nhiều điểm khác biệt.

“Lục Thành ──”

Lúc này Trương Ngọc Văn uống rất say, hình tượng trong hồi ức Lục Thành đã biến mất không còn một mảnh. Đầu óc choáng váng, cơ hồ lúc đứng lên không phân biệt được phương hướng, Trương Ngọc Văn thiếu chút nữa ngã xuống.

Lục Thành tuy rằng không muốn, nhưng thân thể phản xạ có điều kiện, đưa ra một cánh tay đỡ lấy cậu.

“Lục Thành......”

Cậu cứ kêu như vậy rồi cái gì cũng không nói nữa, Lục Thành quả thật muốn một phen ném Trương Ngọc Văn xuống đất.

“Có chuyện gì sao?”

Chỗ bọn họ hiện tại cách trung tâm thành phố khá xa, Lục Thành khẳng định rằng việc Trương Ngọc Văn xuất hiện ở đây là có việc tìm anh.

Trương thiếu gia ánh mắt mịt mù nhìn anh, dù say như vậy nhưng cậu vẫn nhận thức được người trước mắt đây là Lục Thành.

Có thể thấy được Trương Ngọc Văn đối với Lục Thành có ấn tượng vô cùng sâu đậm.

Khi xác nhận rõ ràng đây chính là người mình muốn tìm, Lục Thành sắc mặt mê mang nhanh chóng chuyển sang vô cùng phẫn nộ, lại mang thêm ba phần ủy khuất.

” Tên hỗn đản họ Lục......”

Cậu muốn bỏ ra cái tay đang đỡ mình kia, chính là không thể tự mình giữ thăng bằng. Trương Ngọc Văn cả đời này chuyện gì cũng thuận thuận lợi lợi mà vượt qua, muốn gì chỉ cần chìa tay ra là đâu vào đấy. Thế nhưng thẳng đến thời điểm trước khi tốt nghiệp cao trung, cậu đã bắt đầu bước vào con đường đi đến lần suy sụp đầu tiên trong đời. Lúc ấy, cậu là lần đầu tiên thật lòng đem tình cảm mến mộ dành cho một bạn nữ trong trường. Và cậu cũng chẳng bao giờ quên được cái trở ngại lớn nhất trong đoạn cảm tình này, đó chính là Lục Thành. Cậu cùng với Lục Tiểu Tiểu đã kết giao được bốn năm. Nhưng đến năm thứ tư sau khi ở cùng một chỗ, Lục Tiểu Tiểu cuối cùng vẫn ly khai cậu, đi đến tận xó xỉnh ở Châu Phi. Thật không biết những người họ Lục có phải hay không đều như vậy. Trương Ngọc Văn từng nghĩ tới việc hắn gặp rất nhiều người, ai không phải nhún nhường nịnh nọt vuốt mông ngựa thì cũng theo đuổi không buông. Nam thì vừa hận vừa ghen tỵ, nữ thì vừa ngưỡng mộ vừa yêu mến, trừ bỏ hai người họ Lục nọ. Lục Tiểu Tiểu không thực sự thích cậu. Sau bốn năm kết giao, cô cuối cùng để lại cho cậu một câu:  “Em tuy rằng có thích anh, nhưng lại không yêu anh. Em không muốn lừa anh, hiện tại người em yêu nhất vẫn là Lục Thành.” Chính là cái Lục Thành kia, là cái con người mà cậu từ trước đến giờ chẳng mấy chú ý đến, đã làm cho mối tình đầu chân thành của cậu không một chút dấu hiệu cứ thế mà kết thúc.

Thật cứ muốn mở miệng ra mắng hắn, mắng cái đồ vô liêm sỉ khiến cho cậu lần đầu tiên cảm thấy thất bại. Chính là cậu há miệng ra nhưng chẳng nói ra được lời nào.

Lục Thành vẫn còn đang đỡ Trương Ngọc Văn, nhìn cậu ngơ ngác mà làm rơi điếu thuốc trong tay xuống đất. Cái người luôn giữ thái độ cao ngạo trong ấn tượng của anh chưa bao giờ chật vậy đến như vậy. Giờ phút này, cái người đang dựa hẳn vào người anh, miệng lẩm bẩm gì đó không nghe rõ, khuôn mặt đỏ bừng vì say rượu, cùng phẫn nộ và ủy khuất, thế nhưng có vẻ có chút tội nghiệp.

Lục Thành cũng không biết nên biểu đạt cảm xúc hiện tại như thế nào.

“Vô liêm sỉ......”

Vô liêm sỉ rõ ràng là cậu.

“Tôi hận, hận anh.”

Người nên hận có lẽ là tôi đi.

Trương đại thiếu dáng người cao gầy nhưng không cường tráng, thế nhưng toàn bộ trọng lượng của con người đang say túy lúy này đều dựa hẳn lên anh. Lục Thành trưởng thành khá cao, thế nhưng cũng phải dụng hết sức để đỡ Trương Ngọc Văn. Anh thực sự muốn trực tiếp ném cậu xuống đất.

Huống chi đối phương thế nhưng còn dám hướng thẳng mặt anh mà mắng.

“Tiểu Tiểu...... Ô, Tiểu Tiểu, em vì sao lại đi thích cái đồ hồn đản họ Lục này chứ, anh so với hắn còn nhiều tiền hơn, so với hắn còn anh tuấn hơn, so với hắn còn yêu em nhiều hơn, so với hắn cái gì cũng hơn...... Ụa......”

Lục Thành không nói hai lời một phen đem Trương Ngọc Văn đẩy xa, làm cho cậu nôn không dính đến người mình.

Trong nháy mắt anh quả thật quên mất người này đang say đã muốn đứng không vững.

Mất đi “chỗ dựa vững chắc”, ngay cả lảo đảo cũng chưa đến đã ngã lộn nhào một cái chôn mặt vào cỏ.

Trương đại thiếu lúc tỉnh lại, một bóng dáng đang ngồi trên ghế dựa trong phòng cạch cạch gõ máy tính hiện lên trong tầm mắt.

Cậu cố tìm trong ký ức bị gián đoạn xem người này là ai vậy.

Lục Thành.

Lục Thành xoay người.

Ở trong căn phòng ánh sáng không đủ, Trương đại thiếu sau bốn năm lại cùng Lục Thành đối mặt.

“Là anh.”

Lục Thành nở nụ cười, “Cậu chẳng phải đã sớm nhận ra tôi rồi sao?”

Trương đại thiếu dường như nhớ đến điều gì, cúi đầu nhìn lại quần áo trên người mình, quần áo cậu đã được thay qua.

Tại lúc Trương Ngọc Văn đang không hài lòng lầm bẩm rầm rì đối với y phục, Lục Thành mở miệng hỏi.

“Tiểu Tiểu đi rồi à?”

Anh chỉ biết, Trương Ngọc Văn tìm đến anh, trừ bỏ liên quan đến Lục Tiểu Tiểu thì chẳng còn cái gì khác.

“Hừ, tôi là đến xem Tiểu Tiểu có phải hay không đang ở chỗ của anh.”

“Phải không.”

Lục Thành xoay ghế dựa chuyển sang đối diện Trương Ngọc Văn.

“Lục Tiểu Tiểu chưa từng đến chỗ tôi, cũng không liên hệ gì với tôi. Cậu nếu lo lắng có thể tự kiểm tra.”

Trương Ngọc Văn biết Lục Thành sẽ không lừa cậu.

Tuy rằng cậu kỳ thực cũng không hiểu con người cái tên này. Nhưng kỳ quái chính là, cậu biết rõ cái tên này sẽ không nói dối.

“Nếu đã vậy thì thôi đi.” Cậu xoay người xuống giường.

“Điện thoại của anh đâu?”

Cái con người kia trong trí nhớ vẫn tuấn mỹ như vậy khiến cho Trương đại thiếu hận nghiến răng nghiến lợi. Chỉ là sau bốn năm không gặp, cái khuôn mặt đẹp đẽ lúc trước đã trở nên thành thục không ít.

Lục Thành lấy điện thoại đưa cho cậu, lúc này, bao tử Trương đại thiếu gia không chịu thua kém bắt đầu kêu lên.

Đối phương nhịn không được cười lên một tiếng.

“Cười cái gì?!”

Nhị thế tổ hung hăng trừng hắn.

Lục Thành đứng lên, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, Trương Ngọc Văn mới phát hiện đối phương dĩ nhiên so với chính mình lại cao hơn!

Rõ ràng lúc tốt nghiệp cao trung thì chiều cao hai người không sai biệt lắm!

“Cậu muốn ăn cái gì không?”

Cười rộ lên lại càng thêm tuấn mỹ, cùng với hình ảnh thiếu niên mỉm cười không màng danh lợi trong ký ức của Trương Ngọc Văn cũng đã khác biệt một trời một vực.

Vốn định cự tuyệt của ăn xin, nhưng phòng thì đã ở, giường thì đã nằm, có ăn vài thứ thì cũng làm sao!

Huống chi cậu cũng thực sự đói đến nỗi cái gì cũng có thể nuốt rồi.

“Anh có cái đồ gì ngon thì mang ra đi!”

“Cậu cho nơi này của tôi là khách sạn chắc.” Đối phương cười cười.

Lục Thành từ trước đến giờ cũng không đối với cậu cười như vậy.

Vốn rất ít khi chịu đói, Trương đại thiếu đích thị là đang đói đến váng đầu hoa mắt, dứt khoát quay lại giường nằm xuống.

“Cái gì làm nhanh nhanh ăn được luôn đi.”

Cậu chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày nằm trên giường của Lục Thành, ăn đồ của Lục Thành. Mà cậu lái xe mấy giờ liền, đến cái thành phố này, ngồi chỗ này để làm gì cơ chứ? Đợi người không được lại đến quán bar uống rượu nửa ngày lại vì cái gì chứ?

Nằm ở trên giường, Trương đại thiếu suy nghĩ một lúc, nhìn thấy Lục Thành trước sau đều thấy căm phẫn. Hiện tại dĩ nhiên bởi vì đói quá mà vô lực. Đối với người trọng yếu như vậy, đối với tình yêu nghiêm túc cố chấp như vậy, cậu thực sự không cam lòng. Thế nhưng, bụng rỗng nên mọi thứ đều là phù vân a.

Thật là tức cười mà.