Đêm nay, trong lòng Tuệ An chất chứa đầy tâm sự, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, mãi cho đến tận nửa đêm mới mơ màng ngủ, trong mộng vẫn luôn bất an, một hồi nàng mơ thấy mẫu thân Thẩm Thanh nhìn nàng cười từ ái, một hồi lại thấy phụ thân Tôn Hi Tường ôm Đỗ Mỹ Kha vẫy tay cười với nàng, một hồi lại mơ thấy Tôn Tâm Từ lại gần cài trâm lên tóc nàng, một lát sau lại thấy Tần vương Lý Vân Sưởng mặc một bộ quần áo màu trắng vạt áo tung bay như tiên đứng ở bên bụi hoa. Nhưng đến khi nàng chạy vào, hình bóng của hắn lập tức biến mất, giây tiếp theo lại thấy Đỗ Mĩ Kha và Tôn Tâm Từ há mồm to như bồn máu, lộ ra răng nanh thật dài nhào về phía nàng, dường như muốn một hơi nuốt nàng vào.

Trời vẫn còn tối đen, toàn thân Tuệ An đầy mồ hôi đột nhiên mở mắt, gọi Hạ nhi và Đông nhi đang canh ở ngoài vào lau thân thể cho nàng xong rồi ngồi thẩn thờ ở trên giường, bình minh từ phía Đông bắt đầu hé lộ, mấy nha đầu Thu nhi hầu hạ Tuệ An tắm rửa sạch sẽ.

Lúc ra ngoài thì Phương ma ma vẫn còn hầu ở trong phòng, có thể do nhìn thấy sắc mặt không tốt của Tuệ An nên mở miệng càm ràm một trận.

Tuệ An mỉm cười nghe, ngồi ở trước gương trang điểm để Thúy nhi búi mái tóc dài đen bóng của nàng thành hai, Đông nhi chọn hai chiếc trâm gắn hình con bướm được khảm đá quý màu xanh ngọc bích chia ra cắm ở trên hai búi tóc, theo động tác hai cánh con bướm run rẩy đong đưa, sinh động như thật. Gương mặt trắng nõn như ngọc của nữ hài tử hiện lên trong gương, lông mày đen nhánh dài nhỏ, mắt to sáng ngời, còn có đôi môi kia như hai cánh hoa e ấp mời gọi động lòng người.

Tuệ An có chút sững sờ khi nhìn người trong gương, lấy lại tinh thần, tiếp theo Hạ nhi chọn một chiếc áo ngoài màu tro bạc mặt trên thêu hoa đào chỉ bạc và váy màu phấn hồng, Tuệ An mặc xong, Xuân nhi tiến vào thông báo đồ ăn sáng đã dọn xong ở bên ngoài.

Dong Lê Viên của Tuệ An là thiên viện của Hầu phủ, có hai cửa vào. Mọi hoạt động trong cuộc sống hàng ngày của Tuệ An đều trong tiền viện, hậu viện là khuê phòng cũng là thư phòng.

Các phòng ốc đều được đặt ở phía Bắc Nam và có ba tòa nhà chính, kết cấu gồm một gian chính và hai gian phụ, gian chính ở phía tây, có hai gian phụ nối liền nhau ở phía đông, gian chính được dùng làm phòng khách, về sau do Tuệ An ngại những ngày mưa phải đến tiền viện dùng bữa rất phiền toái nên đã sai Phương ma ma sửa lại hậu đường làm phòng ăn, dùng rèm cửa đuôi cá màu xanh có đính hoa văn hình hạt sen ngăn cách bên trong và bên ngoài.

Gian chính không lớn, chính giữa bày trí một chiếc bàn làm bằng gỗ đàn hương, trên chiếc ghế bành bằng gỗ lim được đặt một miếng đệm dệt kim tuyến, bên ngoài trời còn chưa sáng cho nên trong phòng vẫn còn năm cốc đèn lưu ly, bốn góc phòng đặt bốn chậu than lửa đang cháy, toàn bộ căn phòng vô cùng ấm áp.

Đồ ăn sáng thực phong phú, bốn người choáng váng nhìn đồ ăn, gà nấm Khẩu Bắc, 3 món vịt, ngũ lữu gà ti, thịt anh đào đôn cải trắng. Còn có một cái đĩa điểm tâm ngọt và canh gà nấu chung với tổ yến. Tất cả đồ ăn đều được đựng bằng đĩa sứ màu trắng khắc hoa mai, đồ sứ dưới ngọn đèn phát ra ánh sang trong suốt, các loại ánh sáng khác biệt với màu của thức ăn khiến cho người ta muốn động đũa ngay lập tức.

Tuệ An sớm đã đói bụng, nay vị giác bị hương thơm của đồ ăn kích thích, bụng liền kêu một tiếng, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn nhưng một lúc lâu đũa lại cứng ngắc không thể động tay.

Kiếp trước do Lí Vân Sưởng yêu thích mỹ nhân mỏng manh yếu đuối, Tuệ An vì để duy trì hình dáng gầy, bèn giảm bớt lượng ăn, càng không chạm vào thức ăn mặn đầy mỡ gì đó, về sau ngày ngày vẫn cứ như vậy, một chút dầu mỡ cũng không ăn, hiện giờ nhìn những thứ thịt heo này rốt cuộc không biết phải làm sao.

“Thức ăn không đúng khẩu vị của cô nương sao? Những thứ này đều là thứ ngày thường cô nương thích ăn, cô nương mới bị bệnh nên bồi bổ thật tốt, đại phu nói, cô nương sau khi bệnh thân thể vẫn còn rất yếu, nên uống một chút nước canh bổ dưỡng, bồi bổ nguyên khí. Đây là canh tổ yến nấu chung với gà hầm cả đêm, cô nương nếm thử xem?”

Nhìn vẻ mặt do dự của Tuệ An, một người phụ nữ chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi vẫn cúi đầu đứng hầu ở một bên tiến lên mỉm cười khuyên.

Tuệ An ngẩng đầu nhận ra phu nhân của Chu Bảo Hưng, Lưu thị Chu gia, gọi là Lưu Thẩm, nàng và hắn đều là người hầu trong hầu phủ, nam nhân Chu Bảo Hưng là người có trí thức, lại rất biết làm việc, được mẫu thân khi còn sống cân nhấc lên làm tổng quản ngoại viện, phu nhân hắn cũng thăng làm quản sự theo, phụ trách thức ăn của các viện, đôi vợ chồng này ở trong phủ cũng có vài phần thể diện, rất được nàng tín nhiệm ở kiếp trước.

Nhưng hôm nay nhìn khuôn mặt tươi cười nịnh nọt đó của Lưu Thẩm tâm Tuệ An bắt đầu căng thẳng, lập tức trước mắt liền thoáng qua gương mặt Chu Bảo Hưng kiếp trước do dự định ngăn nàng ở ngoài Dong Lê viên. Tuy là sau đó Chu Bảo Hưng không có chứng cứ chứng minh Tôn Tâm Từ phân phó hắn đuổi nàng ra khỏi cửa phủ, coi như chưa mất lương tâm, nhưng rốt cuộc cũng là hạng người không biết nặng nhẹ. Vậy, nếu thật là người tốt, lúc trước khi Đỗ Mĩ Kha chèn ép những lão nhân trong hầu phủ chỉ sợ sớm đã đổi 2 vợ chồng Chu Bảo Hưng rồi, có lẽ 2 người này từ lúc nàng chưa xuất giá đã không còn sạch sẽ nữa.

Trong mắt Tuệ An hiện lên ý lạnh, thoáng rùng mình, nếu như đã nhìn thấy bộ mặt thật của họ. Kiếp này nàng sẽ không buông tha. Hiện giờ cứ để cho bọn họ thong thả mấy ngày, xem nàng về sau trừng trị bọn họ thế nào.

“Đã nhiều ngày khiến Lưu thẩm vất vả.” Tuệ An chỉnh sửa lại vẻ mặt, khiêm nhường cười với Lưu thị, chỉ vào chén canh đang bốc hơi nóng nói: “Cho ta một chén đi.”

Lưu thẩm đâu biết ý nghĩ trong lòng Tuệ An, còn tưởng rằng Tuệ An thực sự khen mình, lập tức cười đến híp mắt, vội dùng một chén sứ men xanh múc một chén canh cho Tuệ An, cười nói: “Không đâu, nô tỳ không vất vả, chỉ cần cô nương bình an vô sự, mọi người mới có thể vui vẻ.”

Tuệ An gật gật đầu, nếm canh, chỉ cảm thấy trong miệng thơm mát. Canh hầm rất thơm, độ lửa vừa đúng, thịt gà cũng mềm, cắn một miếng liền tan ở trong miệng. Tuệ An cảm thấy trong bụng như có con sâu đã bị đói nhiều năm vẫn sống đến giờ, đợi lấy lại tinh thần thì một chén canh đã bị nàng uống sạch sẽ, ngay cả thịt gà cũng bị ăn hết.

Phương ma ma ở một bên vui mừng nhìn, trên mặt lộ vẻ tươi cười, giúp Tuệ An gắp thức ăn, chỉ khuyên nàng ăn thật nhiều, biến sắc mặt vì sinh bệnh mà tái nhợt trở nên hồng hào.

Tuệ an dùng cơm xong vừa vào trong phòng nằm xuống không lâu thì nghe trong viện truyền đến tiếng nói chuyện, Tuệ An đứng dậy, Phương ma ma dẫn theo một người đàn bà chừng bốn mươi tuổi mặc áo trong màu đen in hoa văn màu xanh, áo ngắn bên ngoài màu nâu bước vào phòng, bà ấy là quản sự Triệu ma ma ở Xuân Vận Uyển.

Triệu ma ma vừa tiến vào phòng bèn mỉm cười hành lễ với Tuệ An, cung kính nói: “Nô tỳ thỉnh an đại cô nương, thân thể đại cô nương đã tốt hơn chưa?”

Triệu ma mà là người trước kia đã hầu hạ mẫu thân Thẩm Thanh của Tuệ An, tất nhiên sẽ cực kỳ trung thành với Tuệ An, Tuệ An nhìn vẻ mặt thân thiết cười của bà trong lòng ấm áp, vội hỏi: “Hạ nhi, mau mang cho ghế mời Triệu ma ma ngồi, ma ma ngồi nói chuyện. Khiến Triệu ma ma phải lo lắng, hiện giờ ta đã tốt hơn nhiều.”

Triệu ma ma cũng không khách sáo với Tuệ An, cười ngồi xuống, nói: “Cô nương sau này đừng để sơ suất như vậy nữa, tuy nói thân thể đã tốt lên, nhưng tục ngữ nói là dược ba phần độc, cô nương khoẻ mạnh mới là phúc phần của bọn nô tỳ.”

Tuệ An nghe trong lời nói của nàng mang theo chút trách cứ, cảm thấy trong lòng bà đang dào dạt lo lắng, vội cười đáp lại, Đông nhi dâng trà, hai người lại bắt chuyện vài câu, sau đó Tuệ An dùng một ly trà nhỏ, mới chậm rãi hỏi: “Ma ma đến nơi này của ta, có phải do phụ thân có việc gọi đến?”

Triệu ma ma nghe vậy, mặt lộ vẻ ảo não, giật mình nói: “Ai nha, xem ta kìa, tuổi tác đã cao, mới một lúc mà đã quên mất chính sự. Là như thế này, Phủ Vân Hạng Đỗ phủ, Đỗ phu nhân mang theo Đỗ phủ tiểu thư đến đây, lão gia sai lão nô mời cô nương đi đến.”

Trên mặt Triệu ma ma ảo não, nhưng trong mắt không có sợ hãi? Bà là lão nhân trong phủ, trước đây lại là người đắc lực bên người mẫu thân, đâu có thể tán dóc vài câu mà quên chính sự?

Trong lòng Tuệ An thấy buồn cười, trong lòng biết Triệu ma ma muốn nàng hạ chút uy phong của mẹ con Đỗ Mỹ Kha kia, sợ sau này mẹ con các nàng được lão gia sủng ái, nàng sẽ bị nhóm nô tài gió chiều nào che chiều ấy trong phủ ức hiếp.

Bà có ý tốt, Tuệ An tự nhiên cũng không vạch trần, phỏng đoán không còn nhiều thời gian, tức khắc đứng dậy, cười nói: “Ma ma quản lý Xuân Vận Uyển, công việc rắc rối, một chút việc nhỏ đã quên cũng là bình thường, sao có thể già đi được? Ma ma là người chăm sóc cho An nương, An nương vẫn mong ma ma thay ta trông coi bên trong Hầu phủ đó.”

Triệu ma ma nghe Tuệ An nói như vậy, trong lòng của bà hiển nhiên đã hiểu ra ý tứ của Tuệ An, cảm thấy Tuệ An dường như thoáng cái đã trưởng thành. Bỗng dung nhớ đến mẹ con Đỗ Mỹ Kha kia sắp vào phủ, càng thấy đau lòng cho Tuệ An, hốc mắt đỏ lên, giữ chặt tay của Tuệ An.

“Đại cô nương yên tâm, có ma ma và Phương ma ma, trong phủ này không loạn được.”

Tuệ An muốn ra khỏi phòng, Hạ nhi cầm áo choàng lông ngân hồ đỏ rực sửa sang lại rồi mang tới, Phương ma ma cầm lấy choàng lên người Tuệ An, nhìn tấm da lông màu đỏ kia Tuệ An hơi sững sờ một chút, lập tức nở nụ cười, tùy ý để Phương ma ma thắt một cái nơ con bướm xinh đẹp ở trước ngực nàng, thừa dịp Phương ma ma thắt nơ mà dựa sát vào, nàng thấp giọng nói vài câu.

Nghe Tuệ An nói, Phương ma ma ngây người một chút, lập tức trong mắt hiện lên tỉnh ngộ, đồng ý gật gật đầu, dặn dò mấy người Hạ nhi đi theo Tuệ An, còn mình thì bước nhanh về phía căn nhà ở hướng Đông.

Tuệ An mang theo đoàn người đến Xuân Vận Uyển, vừa mới tiến vào phòng ngoài đã nghe một giọng nói réo rắt êm tai truyền ra, theo sau đó là một bóng dáng màu đỏ, dáng người nhẹ nhàng đi ra đón chào.

“An nương đến đây, nghe nói con bị bệnh, mau để dì Kha nhìn xem.”

Người tới chính là Đỗ Mỹ Kha, nàng ta mặc một bộ Thạch Lựu màu hồng viền áo thêu những bông hoa tròn màu trắng lên cổ áo, váy tám tầng phía dưới thêu cỏ cây sống động bằng tơ lụa màu vàng kim. Tóc đen được búi cao, chỉ cài trên đầu một chiếc trâm Kim Phượng, trong miệng Kim Phượng ngậm hai chuỗi ngọc trai đen dài rũ xuống tai, cả người quý phái, cử chỉ ưu nhã đi tới.

Hiện giờ Đỗ Mỹ Kha mới chỉ có hai mươi lăm tuổi, bảo dưỡng thích đáng, khuôn mặt rạng rỡ, toàn thân màu đỏ lại càng tăng thêm thần thái sáng láng, phong tình quyến rũ, đi lại giữa gian phòng làm cho người ta cảm thấy mềm mại như liễu, khiến người khác phải thương tiếc, vẻ ngoài nhu mì của Tôn Tâm Từ có lẽ do được di truyền từ nàng ta.

Giờ phút này đôi mắt đẹp của Đỗ Mỹ Kha nhìn chằm chằm Tuệ An, vẻ mặt quan tâm đau lòng, giống như thật sự lo lắng cho nàng.

Tuệ An nhìn gương mặt như hoa bày ra trước mặt, trong lòng biến hóa. Kiếp trước chính gương mặt này đã lừa gạt nàng xoay vòng vòng, bây giờ nhìn lại, thật sự rất muốn nhào lên kéo xuống gương mặt xinh đẹp ngụy trang của nàng ta, làm cho sự âm độc của nữ nhân này bại lộ trước mặt người khác.

“Đứa bé ngoan, sao lại gầy thế này chứ, thật đáng thương, làm cho người ta đau lòng mà. Hi Tường, chàng cũng thật là, chẳng những không chăm sóc tốt cho An nương, mà còn để cho nàng đi đêm bị nhiễm khí lạnh.”

Đỗ Mỹ Kha nói xong đã nắm lấy tay Tuệ An.