Editor: thúy thúy

Đỗ Mĩ Kha cắn chặt hàm răng nhìn ly trà và nệm lót bằng gấm, sắc mặt trì trệ không hề nhúc nhích.

Phương ma ma tiến lên thúc giục một tiếng, lúc này Đỗ Mĩ Kha mới hít sâu một hơi, sắc mặt bình tĩnh lại, nàng ta đỡ tay vịn đứng lên, bước từ từ đi lên tấm đệm vững vàng quỳ xuống.

Tuệ An thấy nàng ta như thế bất giác không khuây khoả được ngược lại trong lòng xót xa, nàng rốt cuộc vẫn xem thường Đỗ Mĩ Kha, nữ nhân này thực không đơn giản.

Hiển nhiên Hạ nhi cũng sửng sốt rõ rệt, đợi Đỗ Mĩ Kha ngẩng đầu nhìn nàng, nàng mới chịu đưa ly trà lên.

“Thỉnh phu nhân uống trà.” Đỗ Mĩ Kha tiếp nhận trà, hai tay nâng tới đỉnh đầu, bộ dáng cực kì cung kính.

Lúc Thu nhi muốn tiếp nhận ly trà kia, tay vừa đụng tới, con ngươi hiện lên ý lạnh, Đỗ Mĩ Kha đột nhiên buông tay. Cả trà và ly cùng rơi xuống trán Thu nhi, Phàn Chi xa xa nhìn thấy nhịn không được hô nhỏ một tiếng.

Thế nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy Thu nhi vươn tay phải không biết như thế nào đảo một cái, ly trà kia liền đổi phương hướng đổ lên đầu Đỗ Mĩ Kha.

Đỗ Mĩ Kha kêu lên một tiếng, chỉ kịp dùng tay áo che mặt lại, nước trà đã bay ra khỏi ly làm ướt hết cổ tay áo và vạt áo phía trước ngực của nàng ta. Nước trà nóng bỏng đang bốc khói, tức khắc khiến cho cổ của Đỗ Mĩ Kha nóng đỏ một mảng.

“Ai nha, Kha di nương người có sao không?”

Sắc mặt Thu nhi vừa hoảng sợ vừa nói, ôm bài vị trở lại ngồi trên ghế thái sư (ghế bành).

Tuệ An có chút buồn cười, Đỗ Mĩ Kha này lại dám dùng thủ đoạn nhỏ như vậy để đối phó trên người Thu nhi vốn đã luyện võ từ nhỏ quả thực là tự tìm đường chết.

Tôn Hi Tường bị biến cố này làm cho kinh sợ, ánh mắt nhìn về phía Thu nhi lộ vẻ tàn khốc. Mà Tôn Tâm Từ thấy mẫu thân bị thương như thế, vội vàng nhảy dựng lên chạy tới đỡ Đỗ Mĩ Kha đứng lên, mặt khác nổi giận đùng đùng chỉ vào Thu nhi mắng to.

“Tiện tì! Ngươi bưng trà thế nào vậy!”

Mặt Thu nhi lộ vẻ vô tội, lạnh lùng nói: “Nhị cô nương chỉ trích nô tỳ vốn không nên cãi lại, nhưng mà mới vừa rồi thực sự không thể trách nô tỳ, sao nô tỳ biết được tay di nương đột nhiên bị trượt, may mắn ly trà kia rơi trúng di nương, nếu không làm bẩn bài vị phu nhân thì cho nô tỳ có chết trăm lần cũng không đủ.”

Tôn Tâm Từ bị lời thỏa đáng khiến cho tức giận nước mắt liền chảy xuống, nhìn về phía Tôn Hi Tường tủi thân khóc nói: “Phụ thân......”

Tôn Hi Tường lâm vào phiền não, chỉ cau mày lại, nói: “Được rồi, không thấy nương ngươi bị thương sao, còn không mau đỡ nương đi xuống bôi thuốc!”

Tôn Tâm Từ chưa bao giờ bị Tôn Hi Tường đối xử bằng thái độ nghiêm khắc như vậy, bỗng chốc nước mắt cũng ngừng chảy ra ngoài, vẻ mặt ngốc lăng và uất ức nhìn chằm chằm Tôn Hi Tường, giống như không thể tin được ông lại thiên vị Tuệ An.

“Còn không mau đi!” Tôn Hi Tường thấy nàng chậm chạp bất động, vội vàng quát một tiếng.

Lúc này Tôn Tâm Từ mới tạm ngừng rơi lệ xoay người đỡ Đỗ Mĩ Kha, Tuệ An mắt lạnh tiến lên từng bước ngăn các nàng lại.

“Phụ thân, nương ta mới là mẫu thân của nhị muội, sao người có thể để cho nhị muội gọi di nương là mẫu thân vậy, nếu để Ngự Sử biết được, phụ thân chắc chắn sẽ bị trách tội. Còn nữa, lễ hôm nay vẫn chưa được hoàn thành. Do vậy trước hết nên để cho di nương hoàn thành lễ rồi hãy lui xuống bôi thuốc. Xuân nhi, mang trà đến đây.”

Ánh mắt Đỗ Mĩ Kha nhìn Tuệ An có thể nói là phun ra lửa, Tôn Tâm Từ phẫn hận đầy mặt nhìn chằm chằm Tuệ An, gắt gao túm lấy cánh tay Đỗ Mĩ Kha.

Tuệ An và hai người kia cùng nhau nhìn vào mắt đối phương không chút nào nhưỡng bộ, Đỗ Mĩ Kha bỗng nhiên lạnh lùng cười một tiếng, lập tức nghiêm mặt xoay người quyết đoán quỳ xuống đệm gấm.

Xuân nhi bưng trà tới, Đỗ Mĩ Kha xoay người lại, hai tay nâng ly trà đến trước mặt Thu nhi.

“Thỉnh - phu - nhân - dùng - trà!”

Nàng ta rặn từng chữ một, cực kì rõ ràng, làm cho người ta thấy lạnh cả người.

Thu nhi tiếp nhận trà, mở nắp trà lên, nhấp xuống xem như thay mặt Thẩm Thanh uống trà.

“Được rồi, mau dìu di nương ngươi xuống nghỉ ngơi đi.” Tôn Hi Tường dứt lời không rõ ý vị nhìn Tuệ An một hồi, lúc này mới đứng dậy dẫn đầu phẩy tay áo bỏ đi.

Tôn Tâm Từ giúp đỡ Đỗ Mĩ Kha đi ra ngoài, đi tới bên cạnh Tuệ An, Đỗ Mĩ Kha dừng bước lại nghiêm túc nhìn Tuệ An. Hai người đối mặt một hồi lâu, Đỗ Mĩ Kha chậm rãi cười một tiếng, đến gần sát người Tuệ An.

“Hôm nay ta mới chính thức biết đại cô nương, đại cô nương thật là thủ đoạn, chẳng qua tác phong còn non lắm, bộc lộ tài năng sợ rằng không phải là chuyện tốt.”

Tuệ An chỉ nhìn chằm chằm Đỗ Mĩ Kha, mỉm cười nói: “Kha di nương chê cười rồi, chẳng lẽ hiện tại di nương không bộc lộ tài năng sao?”

Nàng nhấn mạnh hai chữ di nương, hai tròng mắt Đỗ Mĩ Kha nhíu lại, ánh mắt âm tàn trừng Tuệ An liếc một cái mới quay đầu lôi kéo Tôn Tâm Từ rời đi.

Tuệ An nhìn bóng dáng hai người vẻ mặt cũng lạnh xuống, mang theo Phương ma ma và bốn nha đầu trở về Đong Lê viện.

Đỗ Mĩ Kha vừa ra khỏi nhà chính liền tra hỏi Tôn Hi Tường đang ở đâu, lập tức đi đến thư phòng Xuân Vận uyển. Vào phòng, nha hoàn dâng trà, Tôn Hi Tường cho tất cả lui xuống. Bây giờ mới đi đến bên cạnh Tôn Tâm Từ đang khóc nức nở vỗ về bờ vai của nàng, an ủi.

“Tiểu nữ nhi ngoan đừng khóc nữa, phụ thân biết hôm nay con và nương con đều bị uất ức, chẳng qua phụ thân cũng có chỗ khó xử. Không phải con rất thích thức ăn Bích Minh Hiên sao, sáng mai ta mang con đi ăn, xem như chuộc lỗi với con và nương con, được không?”

“Phụ thân, đại tỷ tỷ thật quá đáng, sao nàng có thể đối xử mẫu thân như vậy! Ngay cả phụ thân cũng bỏ mặc chúng ta, hu hu, phụ thân không thương con và nương… Con là cốt nhục của người, cùng dòng máu đang chảy trên người đại tỷ tỷ, tại sao nàng ấy một chút cũng không yêu thương muội muội, lòng của nàng ra sao vậy…” Tôn Tâm Từ nhào vào trong lòng của Tôn Hi Tường khóc kể, nhưng mà lời của nàng bị Đỗ Mĩ Kha lớn tiếng cắt ngang.

“Tiểu nữ nhi, không cho con nói xẩu tỷ tỷ, bộ dáng con ầm ĩ với phụ thân như vậy còn ra thể thống gì nữa, nín khóc cho nương.” Đỗ Mĩ Kha nghiêm mặt mắng, nhưng bản thân hốc mắt lại đỏ lên hai giọt lệ không tiếng động rơi xuống. Nghênh đón là khuôn mặt trắng bệt, hợp với dáng vẻ động lòng người, vô cùng tủi thân.

Tôn Hi Tường đau lòng vỗ tay nàng ta, an ủi nói: “Đừng khóc, hôm nay là ta sai, cho nên nàng mới bị uất ức lớn như vậy. Chẳng qua nàng biết đó, ta bởi vì bất đắc dĩ nên mới làm vậy. Trong phủ này có rất nhiều lão nhân, nếu ta thiên vị nàng, thì ngày sau nàng sẽ càng khó sống yên ổn ở trong phủ này, ngược lại mới tốt.”

Đỗ Mĩ Kha nghiêng đầu hơi hơi dựa vào Tôn Hi Tường, trong mắt hiện lên sự châm chọc. Cái gì bất đắc dĩ, nếu thật sự muốn đối xử tốt với nàng, thì sẽ luôn luôn bảo vệ nàng, phụ quân lớn như trời. Cho dù Tta mang họ Thẩm, ngang nhiên làm trái với phụ thân, vẫn không lay chuyển được hắn. Đến cùng là sợ Thái Hậu trách tội, so với tiền đồ của hắn, rốt cuộc nàng cũng bị bỏ qua.

Uổng công nàng toàn tâm toàn ý theo hắn nhiều năm như vậy, vứt bỏ hết thảy. Hôm nay vào phủ, càng thêm dựa vào hắn. Không được, hiện tại nàng nên dỗ ngọt hắn, như vậy nàng mới có thể càng ngày càng nổi danh, làm cho những tiểu nhân trong phủ này không dám làm càn với nàng, nàng mới có thể đạt được thứ mình muốn!

Nàng cho Tôm Tâm Từ một ánh mắt, đợi Tôm Tâm Từ đứng dậy đi ra phòng, Đỗ Mĩ Kha mới dựa sát vào trong lòng Tôn Hi Tường, dịu dàng nói: “Thiếp không uất ức, thiếp đã theo chàng hơn mười năm. Hi Tường, năm đó chàng đỗ Thám Hoa cưỡi con ngựa cao to dạo phố, thiếp liếc mắt một cái thì đã yêu thượng chàng, sau lại nghe được chàng bị Hoàng Thượng tứ hôn, chàng không biết thiếp có bao nhiêu khổ sở đâu. Thiếp vừa buồn vì mình, vừa thở dài vì chàng, nam nhân xuất sắc giống như chàng vậy, nhưng bởi vì một đạo thánh chỉ không thể không cưới tỷ tỷ. Thiếp không phải nói tỷ tỷ không tốt, chẳng qua là tỷ tỷ cầm kì thi họa cái nào cũng không biết, mà chàng thì phong lưu tài hoa như thế, thiếp thực sợ chàng và tỷ tỷ không hợp nhau. Sau đó thiếp ở Tê Hà tự được gặp lại chàng, chúng ta đàm thơ luận thư với nhau, cầm sắt hòa hợp, thiếp có nằm mơ cũng không nghĩ tới chàng sẽ yêu mến thiếp. Khi đó thiếp đã quyết định đời này phải đi theo chàng, từ ngày đó trở đi thiếp mình mình sẽ gặp phát những chuyện gì, Hi Tường, vì chàng, cho dù bị tủi nhục như thế nào thiếp cũng có thể chịu được. Thiếp chỉ đau lòng cho chàng… Thiếp không biết chàng ở trong phủ nhưng lại…”

Đỗ Mĩ Kha nói đến một nửa thì dừng lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tôn Hi Tường, dường như chú ý đến tâm tình Tôn Hi Tường nên không dám nói ra miệng.

Nhưng Tôn Hi Tường lại nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng ta, nàng ta biết ông không làm chủ được ở trong phủ này, còn phải nhìn sắc mặc nữ nhi mà sống. Sắc mặtTôn Hi Tường bỗng chốc vặn vẹo lại, trong mắt hiện lên âm lệ, sinh ra một sự khuất nhục, khiến cho ông cảm thấy bị đè nén.

“Hi Tường, hôm nay thiếp vào phủ, thiếp sẽ ở cùng một chỗ với chàng. Chỉ cần chàng tốt với thiếp, cái gì thiếp cũng không cần…”

Tôn Hi Tường nhìn Đỗ Mĩ Kha thâm tình, ánh mắt cung kính và tôn sùng, trong lòng ông cảm thấy rung động, cả người thoải mái hẳn lên, tâm tình dễ chịu không ít. Hung hăng ôm Đỗ Mĩ Kha vào lòng, thâm tình nói.

“Mĩ Kha, ta yêu sự lương thiện của nàng, nàng thật sự là bảo bối mà ông trời đã ban cho ta. Tiểu tâm can của gia, làm sao gia có thể không thương yêu nàng cho được, hử?” Hắn nói xong hai tay đã đưa vào vạt áo Đỗ Mĩ Kha, dùng sức xoa nhẹ vòng eo uyển chuyển của nàng ta.

Đỗ Mĩ Kha lập tức yêu kiều rên rỉ một tiếng, thân thể mềm mại càng dán chặt chẽ vào Tôn Hi Tường, một đôi ánh mắt đẹp quyến rũ giả vờ giận dỗi liếc Tôn Hi Tường.

“Đáng ghét, ban ngày ban mặt…”

Giọng nói của nàng ta êm ái tựa như tiếng nước chảy, khiến cho hạ thận Tôn Hi Tường căng thẳng, tay không chút kiêng nể vuốt ve trước ngực Đỗ Mĩ Kha, một tay nắm lấy ngực đầy đặn của nàng ta hung hăng nắn bóp, một tay khéo léo đưa sang bên kia chỗ nụ anh đào dùng ngón tay nhẹ nhàng tinh tế vừa xoa nắn vừa vân vê trêu chọc, Đỗ Mĩ Kha cảm thấy toàn thân có một trận tê dại đang lan ra, nụ hoa đứng thẳng, hơi thở trở nên gấp gáp, đùi phải của nàng ta cũng thuận theo mà nâng lên cọ xát với bắp đùi của Tôn Hi Tường.

“Ban ngày ban mặt thì sao, bây giờ gia đã thích sự thú vị của nàng rồi, mau để cho gia nhìn nàng thật kĩ…” Tôn Hi Tường nói xong liền cởi bỏ váy áo của Đỗ Mĩ Kha, đưa sát mặt vào.

Ngoài phòng Tôm Tâm Từ hồi lâu không thấy hai người đi ra, lỗ tai gần sát cửa phòng đang đóng chặt nghe ngóng, đột nhiên mặt nàng đỏ bừng, giống như bị rắn cắn, lập tức xấu hổ chạy ra khỏi sân.

Đông Lê viện

Tuệ An dựa vào đầu giường, tùy ý để Đông Nhi lấy cây chùy mỹ nhân đánh vào bụng và chân của nàng, vẻ mặt lười biếng nhấp nước trà.

“Hôm nay cô nương làm tốt lắm, trước kia vú nuôi luôn cảm thấy tâm tư cô nương rất đơn thuần, trong lòng không ngừng nghĩ về chuyện này, cô nương luôn sử dụng quyền cước, nhưng hôm nay như vậy… Nếu vú nuôi có đi, cũng yên tâm” Phương ma ma ngồi trên ghế bên cạnh nhuyễn tháp (giường nhỏ) vẻ mặt vui mừng nói.

“Không sai, hôm nay cô nương thật lợi hại, Kha di nương kia bị tức đến xì khói luôn! Trước kia đã cảm thấy nữ nhân này không đơn giản, sống ở phủ ngoại mê hoặc lão gia cả ngày không trở về phủ. Bây giờ vừa nhìn thấy, quả nhiên vẫn không bớt lo. Dám mặt đồ màu đỏ vào phủ, coi chúng ta là người chết sao!” Thu nhi tiếp lời, vẻ mặt khoái ý vung nấm đấm.

“Tiểu đề tử, nhìn ngươi đắc ý như vậy, hôm nay người hất nước trà lên người nàng ta, đúng là không có giáo dục mà” Xuân nhi cười dùng sức chọc chọc cái trán Thu nhi.

“Ừm, ta đang rất đắc ý, hôm nay ngoài cô nương thì các ngươi không ai uy phong bằng ta. May nhờ ta thông minh, cảm giác Kha di nương kia sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, nếu không nói không chừng thật đúng là xong rồi” Thu nhi càng tỏ ra đắc ý hơn, bộ dáng lỗ mũi hướng lên trười khiến cho mọi người không nhịn được cười.

“Được rồi, nhìn các ngươi đắc ý như vậy, hôm nay chúng ta đã kết thù với bên kia, sau này mọi người nên cảnh giác. Kha di nương là một người lợi hại, không những có sức chịu đựng, còn có tâm kế. Ngày hôm nay ăn đau khổ như thế, chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp tìm cô nương gây phiền toái. Mọi người đừng khinh thường người ta mà phạm phải sai lầm. Đến lúc đó các người bị đánh là chuyện nhỏ, nhưng nếu cô nương bị mất mặt, trong lòng sinh ra khó chịu, xem ta có trừng phạt các ngươi không.” Phương ma ma nói xong, trong giọng nói chứa đầy sự nghiêm khắc.

Mấy người Hạ nhi biết Phương ma ma vì nghĩ cho các nàng, không cho các nàng vênh váo đắc ý. Hôm nay trông thấy bộ dáng nhẫn nại của Đỗ Mĩ Kha, cùng với sự che chở của Tôn Hi Tường, còn tưởng đây là phủ Đỗ Thượng Thư, nghĩ đến tình cảnh Tuệ Anh chỉ là một bé gái mồ côi không khỏi đều thu lại nụ cười.

Tuệ An thấy các nàng như thế lại nở nụ cười nói:“Phương ma ma chỉ muốn nhắc nhở các ngươi mà thôi, ta dù sao cũng là chủ tử đứng đầu trong phủ, Đỗ Mĩ Kha không thể làm gì ta, chỉ có thể gây sự trên người các ngươi, các ngươi nên biết. Nếu thật sự bị phạm sai lầm, không được hoảng hốt, mà phải chạy nhanh tới nói với ta, đừng sợ ta phiền. Nếu các ngươi bị ức hiếp, làm cho ta đau lòng, thì đừng trách ta không tha cho bọn họ.”

Mấy người Hạ nhi nghe Tuệ An nói như vậy, hốc mắt đều đỏ.

“Chúng nô tỳ biết cô nương đối xử rất tốt với bọn ta, cô nương yên tâm, mấy người nô tỳ sẽ không để cho người ta khi dễ!”

Mấy người Hạ nhi đều phụ họa theo lời nói của Xuân nhi. Lúc này Tuệ An nghe xong mới yên tâm, nhìn về phía Đông nhi đang vận động với cây chùy mỹ nhân, dặn dò nói: “Được rồi, Đông nhi nghỉ ngơi đi, bận rộn hết nửa ngày, các người cũng nên đi xuống nghỉ một lát, buổi chiều nói không chừng còn phải ầm ĩ một hồi, ta phải ngủ một chút.”

Đỗ Mĩ Kha nhìn thấy sự an bài của nàng tất nhiêntránh không khỏi phải ồn ào, hôm nay cô nương dậy sớm, lại thêm bệnh nặng vừa mới khỏi, vẫn nên nghỉ ngơi một chút.

Phương ma ma nghe Tuệ An nói xong việc liền đứng dậy, lấy ra gối nằm, đỡ Tuệ Anh nằm xuống, đắp chăn cho nàng, dặn dò Thu nhi một lần nữa bỏ thêm than vào lò sưởi. Lúc này mới dẫn mọi người lặng lẽ rời khỏi.

Tuệ Anh nhắm mắt lại, nghĩ lại tất cả chuyện hôm nay không khỏi tự giễu cười.