Tuy rằng thức trắng đêm không nghỉ ngơi, nhưng nỗi vất vả của Đồng Ánh Diêu cũng có thu hoạch tốt đẹp, nàng thành công lấy được hợp đồng.

Buổi chiều trở lại công ty, mọi người đều thấy vui cho nàng nhưng nàng nhìn thấy Đinh Tiểu Hủy tức giận từ phòng nhân sự đi ra. Sao thế?

"Tiểu Hủy, xảy ra chuyện gì vậy?" Đinh Tiểu Hủy trừng mắt nhìn nàng một cái. "Đã xảy ra chuyện gì không phải chị là người hiểu rõ nhất sao?"

"Tiểu Hủy?" Đồng Ánh Diêu bị bộ dáng tức giận mà cao giọng của cô ta làm hoảng sợ. Rốt cuộc cô ta làm sao vậy? "Chị không hiểu em đang nói cái gì?"

Kỳ thật không chỉ Đồng Ánh Diêu, mọi người trong phòng làm việc đều cảm thấy rất hoang mang với việc Đinh Tiểu Hủy – người nói chuyện vẫn luôn rất nũng nịu đột nhiên biến thành người đàn bà chanh chua chửi đổng.

"Sếp Hạ vừa mới hạ lệnh, tôi chưa hết thời gian thử việc đã bị đuổi việc rồi. Chị vừa lòng rồi chứ!" Đinh Tiểu Hủy đem tất cả phẫn nộ trút hết lên người Đồng Ánh Diêu.

Đồng Ánh Diêu ngạc nhiên. "Em bị đuổi việc rồi, sao chị không biết?" Cách thời gian ba tháng thử việc còn có một tuần, bình thường phòng nhân sự không phải nên hỏi cấp trên như nàng trước hay sao? Hơn nữa cư nhiên là sếp Hạ đích thân ra lệnh, đây là chuyện gì?

"Sếp Hạ từ camera giám sát giấu trong văn phòng nhìn thấy tôi đem bản kế hoạch của chị vứt bỏ."

Đinh Tiểu Hủy vừa nói xong, tất cả mọi người đều kinh hô, Đồng Ánh Diêu cũng vậy. "Là em đem bản kế hoạch của chị vứt đi?" Nàng thật sự rất ngạc nhiên. "Tại sao em phải làm như vậy?"

"Tại sao tôi phải làm như vậy, trưởng phòng lại không biết sao?" Giọng Đinh Tiểu Hủy mang theo vẻ châm chọc.

Lời của cô ta làm cho Đồng Ánh Diêu kinh hãi. Nhìn vẻ mặt của Tiểu Hủy, chẳng lẽ đã chuyện biết nàng cùng Tắc Hàn kết giao rồi sao? Cho nên mới vứt bỏ bản kế hoạch của nàng?

"Chị hỏi tại sao tôi muốn vứt bỏ bản kế hoạch của chị? Bởi vì tôi muốn chị cũng nếm thử mùi vị bị người khác coi là kẻ ngốc mà đem ra đùa bỡn." Nếu đã bị vạch trần thì hôm nay Đinh Tiểu Hủy quyết định nói ra mọi bất mãn trong lòng.

"Đinh Tiểu Hủy, cô điên rồi sao? Sao lại làm như vậy với Ánh Diêu?" Lương Như Phượng ở bên cạnh tức giận nhảy ra hỏi, thức đêm rất có hại với làn da của phụ nữ nha.

"Tôi không điên, chỉ là bị người khác coi là ngu ngốc thôi!" Đinh Tiểu Hủy trả lời. "Để tôi nói cho mọi người biết, trưởng phòng Đồng giỏi giang xinh đẹp đã đùa bỡn tôi như thế nào. Rõ ràng trưởng phòng Đồng đang kết giao với trưởng phòng Lí nhưng khi tôi nói tôi thích trưởng phòng Lí thì chị ta lại cổ vũ tôi đi tỏ tình với trưởng phòng Lí. Kết quả đương nhiên là tôi bị cự tuyệt một cách tàn nhẫn. Tôi nghĩ lúc ấy trong lòng của trưởng phòng chị nhất định cảm thấy kẻ ngu ngốc như tôi rất dễ đùa giỡn, đúng không?"

Lời của Đinh Tiểu Hủy làm các đồng nghiệp đang đứng xem ở xung quanh nhất thời đều nín thở.

"Thật hay giả? Trưởng phòng Lí chủ cùng trưởng phòng Đồng đang kết giao sao?"

"Hai người bọn họ thật đúng là biết giữ bí mật, hoàn toàn nhìn không ra."

Lương Như Phượng cũng rất kinh ngạc. "Ánh Diêu, cậu thật sự đang quen với trưởng phòng Lí sao?" Đồng Ánh Diêu còn chưa kịp trả lời, Đinh Tiểu Hủy đã nói tiếp: "Chị muốn chối cũng vô dụng thôi. Bởi vì sáng hôm đó tôi tận mắt thấy trưởng phòng Lí lái xe đưa chị tới công ty, hai người rất thắm thiết, trưởng phòng Lí còn dừng xe ở giao lộ phía trước. Thật sự là tức cười chết mất."

Đồng Ánh Diêu nghe được lời của nàng, á khẩu không trả lời được. Thấy bộ dáng Tiểu Hủy tức giận như thế, nàng biết mình thật sự đã làm tổn thương nàng. Cho dù bây giờ nàng có nói lúc ấy không phải cố ý, nàng thật lòng chúc phúc Tiểu Hủy cùng Tắc Hàn, nhưng việc này dường như cũng đã muộn rồi.

Nhưng nàng vẫn giải thích: "Tiểu Hủy, mặc kệ em có tin hay không, chị không có ý đùa giỡn em."

"Bằng không thì chị có ý gì? Muốn chứng minh sức hấp dẫn của chị lớn hơn tôi sao?" Đinh Tiểu Hủy lại phản kích. "Tôi không biết chị có ý gì nhưng thật sự làm cho người ta cảm thấy ác cảm!" Mặt Đồng Ánh Diêu hơi cứng đờ.

"Tôi cảm thấy tâm tính của cô mới thật đáng sợ!" Lương Như Phượng nghe không nổi nữa, giơ bụng bầu lên mà ủng hộ bạn thân. "Tỏ tình thất bại liền đi đùa giỡn, bắt nạt bạn gái của đối phương. Nếu mỗi cô gái đều giống như cô, vậy không phải Đài Loan sẽ đại loạn hay sao? Tính cách của cô thật sự có vấn đề."

"Tôi cũng cảm thấy thế. Hơn nữa tôi cảm thấy Ánh Diêu không phải là người như vậy." Một nữ đồng nghiệp khác phụ họa theo. Làm việc với Ánh Diêu lâu như vậy, nàng tin tưởng nhân cách của Ánh Diêu.

Thấy mình ở vào thế bất lợi, Đinh Tiểu Hủy tức giận hổn hển hét lên: "Đều là mấy bà già như nhau, đương nhiên mấy người bênh Đồng Ánh Diêu rồi."

"Cái gì! Cô còn nói chúng tôi là bà già?" Lương Như Phượng trừng mắt. "Đồ nít ranh như cô thật là đáng sợ, đây mới là bản chất của cô sao? Sếp Hạ thật sự là sáng suốt, đuổi rất hay."

"Nếu không phải bị đuổi việc, tôi vốn còn muốn tiếp tục đùa giỡn Đồng Ánh Diêu."

"Con nhóc kia còn dám nói nữa."

"Được rồi, mọi người bình tĩnh lại đi, đừng tranh cãi nữa." Thấy cuộc cãi vã có chút không kiềm chế được, Đồng Ánh Diêu mở miệng ngăn cản. Nàng biết bạn thân Như Phượng là vì bênh vực nàng, nhưng cãi nhau không tốt cho phụ nữ có thai. Nàng không ngờ mọi việc lại trở nên như vậy. Nếu nàng nói chuyện này với Tiểu Hủy sớm một chút, có phải cô ta sẽ có thể thích ứng hay không? Tất cả đều là lỗi của nàng, nàng nợ Tiểu Hủy một lời xin lỗi.

"Thực xin lỗi, Tiểu Hủy, xin em tha thứ cho chị, nhưng chị không có ý đùa giỡn em." Mặc dù nhìn ra được Tiểu Hủy rất tức giận, chưa chắc nghe lọt những lời của nàng giờ phút này nhưng Đồng Ánh Diêu vẫn muốn nói cho cô ta biết, nàng không có ý như vậy.

"Nghiêm túc mà nói, lúc đó quan hệ của chị và trưởng phòng Lí không phải chính thức kết giao. Em nói em thích anh ấy, mà em lại giống với bạn gái cũ của anh ấy cho nên chị nghĩ có lẽ trưởng phòng Lí cũng sẽ thích em. Lúc ấy chị thật lòng chúc phúc cho em cùng trưởng phòng Lí sẽ trở thành một đôi."

"Đừng nói dễ nghe như vậy, cũng đừng làm bộ làm tịch nữa." Đinh Tiểu Hủy hoàn toàn nghe không lọt lời giải thích của nàng. "Nhìn tối hôm qua chị thức đêm tăng ca tôi mới biết được thì ra đùa giỡn người khác là một chuyện vui vẻ đến vậy."

"Đinh Tiểu Hủy, cô thật sự có vấn đề. Tôi thấy cô nói đến mức muốn lấy mạng người khác rồi đó." Lương Như Phượng cảm thấy các cô gái bây giờ nói chuyện đều không coi ai ra gì.

Đinh Tiểu Hủy cũng không để ý đến Lương Như Phượng, cô ta trừng Đồng Ánh Diêu. "Đồng Ánh Diêu, chị cho là chị cùng trưởng phòng Lí có thể kết giao bao lâu? Tuy tôi không biết tại sao trưởng phòng Lí lại kết giao với chị, có lẽ bản lĩnh trên giường của chị rất cao đi, nhưng tôi thấy không bao lâu hai người sẽ chia tay thôi. Ai cũng biết trưởng phòng Lí rất yêu bạn gái cũ, đến giờ còn không quên được. Chị chờ bị đá đi!" Giống như là lời nguyền rủa làm cho lòng của Đồng Ánh Diêu bị chấn động một cái.

"Ánh Diêu, cậu đừng để ý lời của con nhỏ đó, cô ta thật sự điên rồi." Thấy tình cảm của bạn thân bị trù ẻo, Lương Như Phượng an ủi bạn mình.

"Mình không sao." Quả thực nàng nợ Tiểu Hủy một lời xin lỗi, bây giờ coi như trả lại cho cô ta là được rồi. Chắc chắn mọi người đều cảm thấy nàng là một người thích bắt nạt người mới! Đồng Ánh Diêu cố nén nỗi buồn bực trong lòng, bình tĩnh nói: "Tiểu Hủy, về chuyện em bị đuổi việc, chị thật sự không biết. Có điều quen biết nhau một thời gian, chị vẫn chúc phúc cho em. Cứ vậy đi, tạm biệt." Nên nói cũng đã nói, nên làm cũng đã làm, chuyện gì cũng không cần nhiều lời nữa. Đồng Ánh Diêu hơi cúi đầu trở về phòng làm việc của mình.

Mà Tiểu Mã ở một góc văn phòng thấy thế, lập tức lấy di động ra rồi nhấn số.

"Alô, anh Hàn, xảy ra chuyện lớn rồi."