Tống Dịch chở Đường Tư Tư đi ăn bò bít tết, sau đó đi xem phim điện ảnh.
Khi phim điện ảnh kết thúc đã là chín giờ, so sánh thì tiết tự học buổi tối tới mười giờ mới tan học, giờ này còn tính là sớm.
Nếu mười một giờ mới lên giường ngủ, vậy vẫn còn hai giờ để lãng phí.
Mất nửa giờ đi đến nhà Tống Dịch, hiện tại là chín giờ rưỡi.
Mở cửa duỗi tay bật đèn, tông chủ đạo màu xám đập vào mắt.
Đường Tư Tư theo sau Tống Dịch thay giày, nghe được tiếng cửa khép lại, đáy lòng không tự giác khẩn trương.
Từ khi cùng Tống Dịch xác định quan hệ, căn nhà này cô thường xuyên tới, quen thuộc đến nỗi biết được thùng rác nằm ở vị trí nào trong phòng.
Nhưng hôm nay, lại cảm thấy mỗi một chỗ đều thật xa lạ.
Đường Tư Tư đi tắm rửa trước, tắm rửa xong sấy tóc ngồi trong phòng chờ.
Một lát sau nghe được động tĩnh khóa cửa, cô quay đầu nhìn thấy Tống Dịch tay cầm then cửa, cô cắn cắn môi lui về phía sau. Lưng đụng tới bệ cửa sổ, đơn giản liền ngồi xuống. Đôi tay nắm lại, ánh mắt nhấp nháy nhìn chằm chằm góc khăn trải giường.
Vẫn không được tự nhiên, duỗi tay sờ lung tung bắt được cái gối ôm, ôm vào trong lòng ngực.
Tống Dịch nhìn bộ dáng như con cừu con của cô, cảm giác muốn đè cô dưới thân tùy ý khi dễ càng tăng lên.
Anh ngồi ở mép giường, mắt nhìn Đường Tư Tư ôm gối ngồi bên cửa sổ, hỏi: “Tự đi lại hay là tớ ôm cậu lại đây?”
Đường Tư Tư ôm gối ngón tay hơi siết lại một chút, nhấc lên ánh mắt nhìn anh, không động đậy.
Tống Dịch không đợi được ba giây, đứng dậy đi đến bên cửa sổ ôm cô tới trên giường.
Trong lòng ngực Đường Tư Tư còn ôm cái ôm gối, vừa lúc che lại nhiều ái muội giữa cô và Tống Dịch.
Tống Dịch không vừa lòng nhưng cũng không lấy cái gối ra, anh trực tiếp xoay người Đường Tư Tư lại, làm lưng cô dựa vào lòng ngực mình, ôm cô từ phía sau, bàn tay đặt lên eo cô.
Lọt vào trong lòng ngực nóng bỏng rắn chắc, Đường Tư Tư theo bản năng muốn đứng dậy cách xa anh một chút, nhưng lại bị anh ấn trở về.
Hô hấp ấm nóng ở bên tai cô nhỏ giọng hỏi, “Cậu muốn làm gì?”
Mặt Đường Tư Tư hồng thành quả táo, úp mặt vào gối ôm, lâm trận muốn bỏ chạy, “Tớ… Muốn về nhà……”
Tống Dịch cắn vành tai cô, “Đợi lát nữa tớ chở cậu về.”
Hô hấp của Đường Tư Tư thật sự gấp, càng ngày càng lúng túng.
Giữa cô và Tống Dịch có tín nhiệm và kiên định, cô biết đây là chuyện mà sớm hay muộn gì cô và Tống Dịch cũng phải làm.
Trong khoảng thời gian chuẩn bị thi đại học, Tống Dịch vẫn luôn nhẫn nại.
Nhẫn nại đến bây giờ, chắc là nhịn không được nữa.
Đường Tư Tư vẫn luôn cảm thấy mình đã có chuẩn bị, nhưng đến khi thật sự phải đối mặt lại vô cùng khẩn trương sợ hãi.
Ngày thường xem tiểu thuyết có vài đoạn văn ngắn miêu tả chi tiết này, cô cảm thấy mình cũng hiểu một ít, nhưng chung quy đều là văn chữ miêu tả hàm hồ, bây giờ đụng phải tình huống thực tế, trong đầu toàn một đống hồ nhão.
Trên cổ rơi xuống một loạt nụ hôn ẩm ướt, Đường Tư Tư mơ mơ màng màng nói một câu: “Tớ không biết.”
Tống Dịch bật cười, nắm cằm cô, đáy mắt có lửa, âm thanh mất tiếng, “Tớ dạy cho cậu.”
Nói xong ngậm lên môi cô, nhẹ nhàng mút vào buông ra, lại ngậm lên, tách hàm răng cô ra.
Đường Tư Tư dựa vào trong lòng ngực Tống Dịch, nghiêng đầu theo ý anh dò đầu lưỡi ra nhẹ nhàng quấn quýt vài cái, đánh nghiêng ý chí của Tống Dịch, lửa trong chốc lát đã cháy lan ra đồng cỏ, động tác hôn môi càng có lực càng vội vàng.
Đầu lưỡi ma sát làm mỗi một giây thần kinh đều khẩn trương, Đường Tư Tư nức nở mềm sụp ở trong lòng ngực Tống Dịch.
Váy ngắn hơi bị kéo lên, bàn tay lần mò vào nội y.
Đường Tư Tư quá thẹn thùng, khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở nặng nề gắt gao ôm chặt gối ôm.
Đường Tư Tư cắn chặt môi hô hấp gấp gáp, chôn nửa sườn mặt ở trong lòng ngực Tống Dịch, không dám nhìn anh, chỉ cảm thấy vừa sợ hãi vừa thẹn thùng lại khó chịu.
Lúc Đường Tư Tư khẩn trương đến sắp khóc, cả người đột nhiên bị buông ra, kết thúc sợ hãi và khẩn trương.
Cảm nhận được Tống Dịch ở phía sau đứng dậy, Đường Tư Tư quay đầu lại nhìn anh, “Làm sao vậy?”
Tống Dịch vẫn nhẫn nại, “Hôm nay tới đây thôi, cậu quá khẩn trương.”
.
Vài ngày sau thư trúng tuyển được gửi tới, Nguyễn Nhuyễn kéo rương hành lý vào nhà Đường Tư Tư ở.
Gần một năm nay mẹ Nguyễn Nhuyễn làm bảo mẫu ở Liêu gia, hiện tại định dọn vào Liêu gia ở, bớt tiền thuê nhà. Mà Nguyễn Nhuyễn đối với chuyện này kịch liệt kháng cự, cũng là lần đầu tiên có chủ kiến dám rời khỏi vòng tay mẹ ruột dọn ra ngoài.
Đường Tư Tư cảm thấy Nguyễn Nhuyễn có chút thay đổi, cụ thể thế nào thì không biết, vì thế cũng coi như mình đa nghi.
Bởi vì có Nguyễn Nhuyễn ở trong nhà, buổi tối Đường Tư Tư cần thiết phải ở lại nhà, để tránh Nguyễn Nhuyễn ở nhà một mình ngượng ngùng, cho nên cả kỳ nghỉ hè này cô không có ý định muốn đi nông thôn.
Lo lắng ông bà nội Đường sẽ đa nghĩ cô là bởi vì chuyện của Cố Tuệ San mà không về, cô còn cố ý gọi điện thoại thuyết minh lại tình huống cho bà nội Đường nghe.
Thật ra cô rất muốn đi vì nghỉ hè năm trước cô và Tống Dịch chưa được ngắm đom đóm.
Vốn dĩ cho rằng nghỉ hè năm nay sẽ không có cơ hội cùng nhau đi ngắm đom đóm, phải đợi đến kỳ nghỉ hè năm sau.
Nhưng trước khai giảng, Nguyễn Nhuyễn nhận được một hoạt động muốn đi làm MC, dọn ra ngoài ở vài ngày.
Việc này làm cho Đường Tư Tư có cơ hội đi nông thôn, cô lập tức hẹn Tống Dịch, lợi dụng thời gian hai ngày Nguyễn Nhuyễn đi làm hoạt động, hai người sẽ đi nông thôn chơi.
Lần này không cần người đón đưa, Tống Dịch tự mình lái xe, anh đến dưới lầu đón cô, hai người rời khỏi thành thị đi đến trấn nhỏ.
Mang một ít quần áo tắm rửa đặt ở cốp xe, Đường Tư Tư ngồi ở ghế phụ nói chuyện phiếm với Tống Dịch.
Trong xe mở bài nhạc Chỉ Chỉ của Mạnh Phàm Minh, đây là bài mà Tống Dịch từng hát cho Đường Tư Tư nghe.
Bởi vì Tống Dịch đã từng hát nên Đường Tư Tư rất thích bài hát này, không gì sánh bằng.
Lái xe đến nông thôn, vừa vặn bắt kịp giờ ăn trưa.
Bà nội Đường biết Đường Tư Tư sắp tới, nên đã làm một bàn thức ăn mà cô thích nhất.
Tựa hồ lại khôi phục bộ dáng từ nhỏ đến lớn vẫn luôn có, bọn họ không đề cập tới mang thai lần hai không đề cập tới ôm cháu trai, chỉ đối xử thật tốt với một người cháu gái là cô.
Ăn cơm trưa xong, ông nội Đường tìm mấy người bạn tốt trong trấn chơi mạt chược, bà nội Đường thì tìm người nói chuyện phiếm xem TV.
Đường Tư Tư tắm rửa xong đội mũ rơm to rộng chạy qua nhà ông ngoại Tống Dịch tìm Tống Dịch chơi.
Bây giờ người nhà hai bên cơ hồ đều biết quan hệ của cô và anh, hơn nữa đã tốt nghiệp cấp ba, hai người đều thi đậu trường danh giáo, cho nên mọi người đều tán thành quan hệ của hai đứa nhỏ.
Đường Tư Tư đẩy cửa tiến vào phòng của Tống Dịch, hít một ngụm khí lạnh của điều hòa, bỏ mũ trên đầu xuống ném tới trên giá treo.
Phía dưới treo hai cái áo khoác của Tống Dịch và một cái khăn lông màu trắng, ngoài ra không còn đồ vật gì khác.
Cô đi tới bên cạnh Tống Dịch, thấy anh đang chơi game, trực tiếp chen vào trong lòng ngực anh, ngồi trên đùi anh, nhìn anh hỏi: “Vừa trở về đã chơi game, trong mắt cậu còn có người bạn gái này không hửm?”
Tống Dịch bỏ tai nghe ra, ôm cô vào lòng ngực ôm một cái, ngón tay rời khỏi con chuột và bàn phím.
Thua một ván, thông qua qua tai nghe có thể nghe được tiếng Triệu Tấn Bác đang mắng anh.
Mặc kệ Triệu Tấn Bác mắng cái gì, anh nhìn Đường Tư Tư giải thích, “Họ Triệu kia tâm tình không tốt, tớ bồi cậu ta chơi hai ván, chờ tớ một chút, được không?”
Đường Tư Tư từ trong lòng ngực anh đứng dậy, vòng ra phía sau tay vịn lưng ghế, “Triệu Tấn Bác sao vậy?”
Tống Dịch không hề mang tai nghe, trực tiếp nắm lấy con chuột, “Lại bị Mạ từ chối.”
Dùng từ “Lại” này, là bởi vì Triệu Tấn Bác bị Mạ từ chối rất nhiều lần, mỗi lần đều phải muốn sống muốn chết, xong rồi tiếp tục da mặt dày theo đuổi người ta, phảng phất đời này mà không lấy được Mạ thì anh ta sẽ không bao giờ từ bỏ.
Dùng lời nói của anh thì chỉ cần Triệu Tấn Bác một ngày chưa chết, Mạ cũng đừng nghĩ tới chuyện có thể cùng người đàn ông khác sống yên ổn.
Đường Tư Tư cũng biết Triệu Tấn Bác vẫn luôn bị Mạ từ chối, cô tỏ vẻ chỉ có thể đồng tình, mặt khác không giúp gì được.
Để Tống Dịch bồi anh ta chơi game phát tiết, cô bò lên giường Tống Dịch chơi điện thoại. Chơi đến chán, nghe ngoài cửa sổ dày đặc tiếng ve kêu, khuôn mặt đè lên điện thoại ngủ thiếp đi.
Tống Dịch quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy cô ngủ rồi, đứng dậy đi tới giúp cô đặt điện thoại qua một bên, nhẹ nhàng giúp cô trở mình, kéo chăn lên cho cô, sau đó ngồi trở lại ghế đeo tai nghe tiếp tục nghe Triệu Tấn Bác mắng chửi người.
Đường Tư Tư không biết mình ngủ bao lâu, cô là bị người gặm tới tỉnh.
Bị người quấy rầy giấc ngủ không phải thực vui vẻ, cô mơ mơ màng màng lên tiếng kháng nghị, nhắm mắt lại muốn tiếp tục ngủ.
Người nào đó cố ý quấy rầy môi và ngón tay không muốn buông tha cho cô, ngủ cũng ngủ không yên, cơn buồn ngủ dần dần tiêu tan.
Thân thể nửa ngủ nửa tỉnh tự phát mẫn cảm, lúc cô còn chưa hoàn toàn tỉnh táo thân mình đã mềm nhũn.
Bị hương vị quen thuộc bao bọc toàn thân, đầu óc Đường Tư Tư chưa tỉnh táo hùa theo anh.
Khóe miệng thở dốc than nhẹ, cô cắn môi dưới chậm rãi mở to mắt, ánh mắt tự phát mê ly.
Muốn duỗi tay sờ điện thoại nhìn xem hiện tại là mấy giờ, mới vừa vươn tay đã bị đè lại.
Tống Dịch nói bên tai cô, “Đừng nhúc nhích.”
Đường Tư Tư động đậy, Tống Dịch nắm vòng eo cô đổi hướng, để cô đối mặt với mình.
Ánh mắt đầy sương mù giao nhau, Tống Dịch nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cô một cái, hỏi cô: “Làm chứ?”
Tình huống như bây giờ không phải lần đầu tiên, cũng không phải lần thứ hai hay lần thứ ba.
Toàn bộ kỳ nghỉ hè số lần Đường Tư Tư và Tống Dịch hẹn hò đếm không xuể, mỗi lần đều không tránh được dây dưa bên nhau.
Nhưng mỗi lần cũng chỉ hôn rồi sờ soạng, đến bước cuối cùng vẫn nhịn xuống không vượt rào.
Hoặc nhịn không được sẽ dùng phương thức khác phát tiết dục vọng nhất thời.
Bây giờ Đường Tư Tư đã không có khẩn trương như lúc ban đầu, chờ mong nhiều hơn sợ hãi.
Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, giao thân thể cho Tống Dịch.
Cô tin tưởng anh, rất nhiều thời điểm anh còn quan tâm cô hơn chính bản thân mình.
Váy áo bị nhấc lên, nội y màu trắng ngây thơ làm người ta chỉ muốn phạm tội.
* * * * * * Chất dịch tràn lan ướt nhẹp khăn trải giường màu xám, thân thể mềm mại như cục bột.
Đường Tư Tư ý thức tán loạn mà tiếp thu hết thảy.
Cảm nhận được một khắc kia khi chen vào, cả người anh đều căng thẳng.
Ngón chân cuộn lại, khăn trải giường dưới thân nắm thành một đường nếp nhăn.
Đi vào một nửa, Tống Dịch nhẫn nại hỏi cô: “Có thể chứ?”
Đường Tư Tư chỉ cảm thấy cả người đều lâng lâng, nhắm mắt lại không lên tiếng, trì hoãn một hồi.
Tống Dịch không biết cô có ý tứ gì, sợ cô không thoải mái, đang định rời khỏi, đột nhiên vòng eo bị kéo lại.
Đường Tư Tư hơi hơi mở to mắt, nhìn anh nói: “Muốn.”
Tống Dịch kêu lên một tiếng, trực tiếp cấm sâu vào bên trong.
Đường Tư Tư bị đâm há miệng rên tỉ, cong người ngẩng đầu lên, móng tay ở trên lưng cào lên da thịt Tống Dịch…..
* * * Xong việc, cả người Đường Tư Tư đau nhức, hơi thở gấp ghé vào trong lòng ngực anh.
Tống Dịch vỗ về tóc dài của cô, nói: “Cậu đoán xem từ khi nào tớ bắt đầu mơ thấy cậu... Ở trên cái giường này?”
Đường Tư Tư ngưỡng đầu nhìn anh, “Mơ thấy tớ làm gì?”
Tống Dịch cười rộ lên, bàn tay từ tóc trượt xuống nắm lấy eo nhỏ của cô.
Nghĩ đến những cảnh mộng mị kiều diễm tuổi dậy thì xuất hiện trong căn phòng này, đáy mắt nổi lửa, anh đè Đường Tư Tư dưới thân, cắn lên môi cô, nói: “Nói không rõ, không bằng trực tiếp làm cho cậu xem.”
Đường Tư Tư hiểu ra chuyện gì xảy ra trên cái giường này, cô không nên phản ứng chậm nhịp như vậy.
Cô nhích thân mình lùi về sau: “Có thể để ngày mai không?”
"Không được." Tống Dịch thủ sẵn bóp eo cô, ôm cô vào trong lòng, “Lại làm một lần nữa đi.”
Nói là một lần, nhưng bắt đầu rồi lại không biết tiết chế.
Thật lâu sau đó Đường Tư Tư khóc lóc nói: “Thì ra cậu tuổi còn nhỏ mà đã là sắc lang.”
Tống Dịch hôn lên khóe mắt cô, “Cũng chỉ sắc lang với một mình cậu.”
Hôm nay kế hoạch đi xem đom đóm bị vứt qua một bên, Đường Tư Tư bị lăn lộn tới hỏng rồi.
Ngày hôm sau ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lúc chạng vạng eo hết đau cô và Tống Dịch đi Yến Sơn.
Lái xe rất nhanh, tới nơi Tống Dịch dừng xe lại, hai người ở trong xe bật điều hòa nghe nhạc chờ trời tối.
Hoàng hôn buông xuống đỉnh núi, từng chút từng chút một lặn xuống. Chờ mặt trời đỏ ửng hoàn toàn biến mất, bóng đêm bao phủ khắp mọi nơi.
Gió thổi qua bờ hồ làm gợn sóng nước, từng cành cây bụi cỏ va vào nhau phát ra âm thanh sàn sạt, những đóm sáng nho nhỏ len lỏi trong những bụi cây, ánh sáng chíu xuống mặt hồ càng nổi bật.
Những vì sao trên bầu trời cao chiếu sáng, những con đom đóm thắp sáng mặt đất. Ánh sáng xa, mờ ảo, khi ẩn khi hiện nhưng mang lại nhiều niềm vui.
Khung cảnh lộng lẫy như mộng, trong sinh mệnh Đường Tư Tư đây có thể là cảnh tượng đẹp nhất.
Cô mở cửa xe xuống xe, làn váy bị gió thổi bay bay.
Nắm tay Tống Dịch sóng vai cùng nhau đi tới bên hồ.
Ánh huỳnh quang điểm điểm, duỗi tay chạm không đến, Đường Tư Tư ôm lấy cánh tay Tống Dịch, ngửa đầu nhìn anh nói: “Về sau, mỗi một năm chúng ta đều tới đây xem một lần được không?”
Tống Dịch ôm cô vào trong ngực, “Được.”
Đường Tư Tư ghé vào lòng ngực anh ngửa đầu lên nói, “Nếu già rồi, đi không được thì sao?”
Tống Dịch sờ đầu cô, “Vậy ngồi xe lăn tới.”
Đường Tư Tư vươn ngón út, ánh mắt nhu hòa nhìn anh.
Tống Dịch vươn ngón út ngoéo tay với cô —— “Cả đời.”