Thẳng đến bữa ăn tối, Tạ Duẫn Ninh mới từ trong phòng đi ra.

Nói thật ra, hắn đã bị chủ nhân trước của thân thể này giày vò đến tâm và sức lực đều tiều tuỵ.

Hắn ở trong phòng phát hiện một đống lớn phế liệu màu vàng, còn có không ít những viên thuốc nhỏ màu trắng, cất giữ các loại đồ vật hiếm lạ cổ quái.

Trong đầu vẫn luôn không ngừng oán niệm: Mình sao lại rơi vào cái tên thối nát thối nát thối nát thối nát như vậy a!

Mặc dù nói như vậy, hắn cũng không thể lại đi nhảy sườn dốc cái gì, dù sao tìm chết không phải là phong cách của chính mình, nếu đã được sống lại, thì trước tiên cứ sống đã.

Hơn nữa thấy mẹ của Tạ Duẫn Ninh đối xử với hắn rất tốt muốn gì được đó, nếu như chính mình lại đi tìm chết một lần nữa, chỉ sợ người phụ nữ đó cũng sống không nổi nữa.

Bữa tối rất phong phú, nhưng mà phòng ăn lớn như vậy mà chỉ có một mình mình ngồi trên ghế ăn cơm tối.

May mà hắn đã quen.

Chính mình lúc trước lúc ở nhà cũng là một người nấu cơm một người ăn, mặc dù thỉnh thoảng cũng sẽ có bạn bè cùng nhau đi ra ngoài ăn, nhưng đa số thời gian đều chỉ có một mình mình ăn.

Trong những đồ vật mà Tạ Duẫn Ninh để lại hắn có thể phát hiện, mặc dù là một người thối nát, nhưng dường như có một mặt nào đó mà không ai biết.

Trong tủ sách cất giữ một con gấu bông dường như vô cùng quý trọng, lông gấu đã bị rụng, lại còn chiếm lấy một ngăn kéo.

Còn có vài tờ giấy bình thường, có chút giống như là ảnh chụp gia đình, mặc dù trên khuôn mặt của không ít người đều bị đánh dấu chéo, nhưng mà khuôn mặt của Tạ Duẫn Ninh, còn có khuôn mặt của người mẹ, ngược lại còn rất rõ ràng…

Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, cho dù là như vậy, thì phải làm thế nào đây?

Tạ Duẫn Ninh vốn dĩ đã chết rồi, không hiểu tại sao chính mình sẽ chạy đến trong cơ thể của y làm một diễn viên nghiệp dư, chính mình bây giờ chính là Tạ Duẫn Ninh.

Cho nên, những thứ trước kia, cuối cùng bị sự tồn tại của chính mình thay thế.

Hắn cũng không có dự định thông báo cho bất kỳ người nào sự tồn tại trong cái xác của Tạ Duẫn Ninh đã bị đổi, điều đó còn không phải bị người ta đem đi nghiên cứu giải phẫu sao.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, làm cho Tạ duẫn Ninh trong đầu đang mở ra một vở kịch bị doạ cho nhảy dựng, cái nĩa trong tay rớt xuống mâm leng keng một tiếng, phát ra âm thanh thanh thuý.

Hắn nhìn nhìn người làm đang đứng ở cửa.

Người làm tiếp nhận bộ đàm, trả lời mấy tiếng, sau khi gác máy, một mực cung kính bước lên phía trước, nói với Tạ Duẫn Ninh: “Tiểu thiếu gia, phu nhân nói, mời một vị khách cùng tuổi với ngài đến cùng ngài ăn cơm tối, thuận tiện bồi ngài nghỉ ngơi mấy bữa.”

Hả?

Tạ Duẫn Ninh không hiểu trừng to mắt.

“Nhưng mà, phu nhân đã nói, đừng quá đáng, dù sao bây giờ cũng là xã hội pháp chế, nếu như xảy ra chuyện gì cũng không giải quyết tốt được.” Người làm lại giảng giải, vừa nói như vậy, còn mờ ám mà nhìn nhìn ngoài cửa.

Tạ Duẫn Ninh hiểu rõ, nhưng không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ đành phải khoát khoát tay: “Ngươi trước tiên để y vào đi.”

Này này!

Chắc hẳn là mình nghĩ nhiều rồi đi, tại sao sẽ xuất hiện sự tình như vậy?

Con trai thích nam nhân, người mẹ liền làm mối?

Vào cửa là một cậu bé thoạt nhìn khoảng 16, 17 tuổi, mặt mũi rất thanh tú, ăn mặc cũng chỉnh tề lịch sự.

Y có chút run run đi vào trong, ngẩng đầu lên, cẩn thận tỉ mỉ nhìn Tạ Duẫn Ninh một cái, lại lập tức cúi đầu xuống.

Đến mức sợ hãi như vậy sao?

Tạ Duẫn Ninh không nói gì nhìn y.

Cậu bé đó căng thẳng mà đi qua, đi đến bên người Tạ Duẫn Ninh, gật gật đầu: “Duẫn Ninh… sức khoẻ của anh tốt chưa?” Có lẽ là người quen của Tạ Duẫn Ninh trước kia, cho nên gọi thẳng tên của hắn.

“Cũng tốt rồi.” Tạ Duẫn Ninh nhún nhún vai, tuỳ ý chỉ một vị trí: “Tuỳ tiện ngồi đi, muốn ăn cái gì? Tôi kêu đầu bếp làm cho cậu.”

Cậu bé đó ngược lại bị doạ đến giật mình, đặt mông ngồi xuống cái ghế bên cạnh, run giọng nói: “… Duẫn Ninh… em, chúng ta có thể đừng chơi kiểu mới được hay không?”

Hả?

Tạ Duẫn Ninh không hiểu ra sao mà nhìn y.

“…Em cảm thấy, em tương đối thích kiểu bình thường…” Cậu bé khúm núm nói, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn Tạ Duẫn Ninh.

Này!

Tôi hoàn toàn không biết cậu đang nói cái gì a!

Tạ Duẫn ninh không nói gì nhìn y chằm chằm.

Bình thường? Đồ ăn bình thường sao?

“Các loại bánh mì sữa bò hả?” Tạ Duẫn Ninh mang tính thăm dò hỏi đối phương.

Thân thể của cậu bé run lên, dừng một lát, mới nói: “Sữa bò… Em có thể yêu cầu độ nóng bình thường được không?”

Tạ Duẫn Ninh giật giật khoé miệng, “Tuỳ cậu.” Nói với nữ giúp việc đằng sau, “Mang một phần sữa bò và bánh mì lên, sữa bò để độ nóng bình thường.” Sữa bò để độ nóng bình thường là ý gì a!

So sánh với sự hoang mang của Tạ Duẫn Ninh, nữ giúp việc trái lại có chút hiểu được mà ứng tiếng, đến phòng bếp.

Tạ Duẫn Ninh liếc mắt đến cậu bé đang ngồi bên cạnh mình vẫn đang không ngừng phát run: “Cậu là đang sợ hay lạnh vậy?”

Tạ Duẫn Ninh đột nhiên lên tiếng, khiến cho cậu bé giật mình thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Dạ, em không sợ.”

Ách…

Quá giả rồi!

Tạ Duẫn Ninh không nói gì.

“Tiểu thiếu gia.” Nữ giúp việc đã quay trở lại, đem đồ ăn bên trong cái mâm đặt trước mặt Tạ Duẫn Ninh.

… Có phải là hiểu lầm rồi hay không, không phải mình ăn, là cho tên gia hoả quái lạ này ăn mà.

Tạ Duẫn ninh còn chưa kịp nói cái gì, chuyện quỷ dị đã phát sinh. Chỉ thấy người nữ giúp việc đó sau khi đặt xuống sữa bò và bánh mì, liền cùng với những người làm khác toàn bộ đều đi ra ngoài!

Phòng ăn trống rỗng chỉ có chính mình và cậu bé trước mặt nhìn nhau.

“Ách…” Tạ Duẫn Ninh thấy đối phương nhìn chằm chằm vào sữa bò và bánh mì trước mắt, dự định để cho đối phương ăn trước.

Không ngờ, còn chưa đợi hắn lên tiếng, cậu bé đó đột nhiên đứng lên, hiên ngang lẫm liệt mà xé áo khoác, bắt đầu cởi quần áo.

“Này!” Tạ Duẫn Ninh sợ hãi.

“Em rất nhanh sẽ ăn.” Cậu bé vừa cởi quần áo vừa nói.

Tại sao ăn uống lại phải cởi quần áo!

Mình không cảm thấy sữa bò và bánh mì sẽ làm cho người ăn nhiệt huyết sôi trào a!

“Cậu làm gì a!” Tạ Duẫn ninh đứng dậy, ngăn lại động tác lạ thường của đối phương.

“Anh chán ghét em sao?” Cậu bé lộ ra biểu tình đáng thương, “Em đã làm chuyện gì khiến cho anh giận sao?”

Này! Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì a!

Tạ Duẫn Ninh không nói gì nhìn cậu bé.

“Em mấy ngày nay không đến thăm anh là vì em cũng không có cách nào di chuyển được, mấy ngày trước chơi quá ác, cho nên phát sốt không đi được.” Cậu bé còn đang tiếp tục giải thích.

Tạ Duẫn Ninh thấy dáng điệu làm bộ đáng thương của đối phương, đột nhiên cảm thấy có chút quen quen.

Trong những tấm ảnh chụp kia đã từng thấy bóng dáng của cậu bé này.

Nói cách khác, cậu bé này là “bạn giường” của Tạ Duẫn Ninh?

Ô…

Mục đích mỗi lần tôi tìm người ta chỉ có cái đó a…

Hình tượng thật kém!

Thật không muốn thừa nhận a!

“Tóm lại, tôi hôm nay không có hứng thú, cậu hoặc là ngồi xuống ăn xong bữa tối, hoặc là cút xéo!” Tạ Duẫn Ninh lười nói lời dư thừa, trực tiếp đặt mông ngồi xuống, điên cuồng ấn công tắc trong tay, gọi toàn bộ người làm trở lại.

Vừa thấy Tạ Duẫn Ninh không kiên nhẫn nữa, cậu bé đó chân đều mềm nhũn, lần nữa ngồi xuống ghế.

Người làm lại nhanh chóng vọt vào.

Thấy dáng vẻ của hai người bên trong vẫn ăn mặc chỉnh tề, mặc dù có lộ ra chút sửng sốt, nhưng vẫn là nghiêm chỉnh đứng trở về vị trí cũ, tiếp tục săn sóc bữa tối của Tạ Duẫn ninh.

“Hỏi một lần nữa, cậu muốn ăn cái gì?” Tạ Duẫn Ninh tức giận nói với cậu bé sợ hãi rụt rè bên cạnh: “Chính là hỏi cái miệng bên trên của cậu muốn ăn cái gì?”

Kháo, nhìn không ra a, Tạ Duẫn Ninh cái tên gia hoả này khẩu vị cư nhiên nặng như vậy, còn chơi SM…

“A?” Cậu bé đó trừng to mắt.

Tạ Duẫn Ninh trừng y một cái, y lại rụt cổ một cái: “Không cần chuẩn bị, không cần chuẩn bị…”

“Không ăn thì cút xéo.” Tạ Duẫn Ninh không chút hình tượng mà liếc một cái — tên gia hoả này nũng nụi như vậy, thấy đã mất hết khẩu vị.

Thì ra Tạ Duẫn Ninh thích loại hình như vậy sao…

“Ăn, em ăn!” Cậu bé đó vội vàng gật đầu trả lời, “Không cần đuổi em ra ngoài…”

…Luôn cảm thấy giống như tôi cưỡng ép cái tên này vậy.

Tạ Duẫn Ninh cũng lười sửa giọng điệu của đối phương, chỉ là vùi đầu vào ăn bữa tối của chính mình.

Ăn cơm tối xong, Tạ Duẫn Ninh đến phòng khách ngồi, cậu bé đó cũng đi theo đằng sau.

“Cậu không về sao?” Tạ Duẫn Ninh liếc y một cái.

Cậu bé lắc đầu: “Cha của em muốn em ở cạnh anh mấy ngày.”

Tạ Duẫn Ninh trừng to mắt — Thì ra đây còn là gia trưởng của y cho phép!

Lẽ nào lúc trước thấy trên ảnh chụp, Tạ Duẫn Ninh tên tiểu tử đó có thể không chút kiêng kỵ nào sao — Cư nhiên đều được gia trưởng của đối phương ưng thuận!

Những người của xã hội thượng lưu quả nhiên là không giống với bách tính bình thường a…

Nhưng mà, nếu nói như vậy, tôi cũng không lo sợ những ngày như vậy.

Tạ Duẫn Ninh tuỳ ý chỉ một người làm đang đứng bên cạnh: “Ngươi, lại đây.”

Người làm đi tới, cung kính nói: “Tiểu thiếu gia.”

“Để vị này…” Xoay người hỏi cậu bé đó, “Cậu tên gì?” Hắn hỏi như chuyện đương nhiên, cây ngay không sợ chết đứng. Bởi vì tôi “mất trí nhớ” rồi mà.

Cậu bé ánh mắt có hơi buồn bã, nói: “Em tên là Khanh Trì Nhiễm.”

“Ờ.” Tạ Duẫn Ninh gật đầu, “Chuẩn bị một phòng cho tiểu Khanh, y muốn ở vài ngày.”

“Ơ?” Khanh Trì Nhiễm trừng to đôi mắt ướt át, nhìn Tạ Duẫn Ninh, “Duẫn Ninh, lúc trước em đều ngủ trong phòng của anh! Hơn nữa, anh từ trước đến giờ không gọi tên của em.

Tạ Duẫn Ninh không có hứng thú truy cứu những chuyện mà chủ nhân trước của thân thể này đã làm, hoặc là nói, hắn không có dũng khí đi quản, nhưng mà sự hoang mang trong mắt của đối phương quá rõ ràng, thế là, hắn liền mang ra tuyệt chiêu: “…Cậu có thể không biết, tôi mất trí nhớ, cho nên những chuyện trước kia đều quên hết rồi.”

“A?” Khanh Trì Nhiễm mở to mắt nhìn hắn.

“Tóm lại, cứ như vậy đi.” Tạ Duẫn Ninh khoát khoát tay, “Tôi đi tắm trước.”

“Đợi một chút.” Khanh Trì Nhiễm vẫn luôn vâng vâng dạ dạ không biết dũng cảm từ đâu mà ra mạnh nhào lên, ôm lấy thắt lưng của Tạ Duẫn Ninh, sau đó tay mò vào bên trong quần hắn.

Tạ Duẫn Ninh không phản ứng kịp, đã bị Khanh Trì Nhiễm ra tay: “Cậu…”

Đang muốn quát đối phương.

Cửa đột nhiên mở ra.

Một tay đang cầm điện thoại, một tay nắm chốt cửa, nam nhân đúng lúc ngẩng đầu lên thì thấy một màn này.