Con cái của Tạ gia, đều có bề ngoài cực kỳ bắt mắt, đặc biệt là Tạ Ái Vãn tuổi nhỏ nhất.

Ngồi ở cửa hàng tiện lợi chưa đến 10 phút, Tạ Duẫn Ninh liền mãnh liệt cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ ghen tị phát ra từ các chàng trai xung quanh.

Mặc dù em ấy vẫn còn là một học sinh cấp ba, nhưng lại có phong thái khéo léo chẳng thua kém gì với các cô gái đã trưởng thành, đặc biệt là nụ cười.

Chỉ là ngồi ở đây mỉm cười, liền tuyên bố xuất thân của em ấy hoàn toàn không giống người bình thường, đó là một loại cảm giác tồn tại từ dưới sự chỉ đạo lễ nghi nghiêm khắc mới có thể dưỡng ra được.

“Ăn trưa chưa?” Tạ Duẫn Ninh ngồi một bên tuỳ ý gặm bánh bao mới mua lúc nãy, một bên hỏi Tạ Ái Vãn đang ngồi trước mặt.

Tạ Ái Vãn cười nói: “Còn chưa đến thời gian cơm trưa, hơn nữa anh ăn đồ ăn ở những cửa hàng này không tốt lắm đâu.”

Tạ Duẫn Ninh buồn cười nói: “Lẽ nào ba bữa cơm anh đều phải ăn những đồ ăn gọi là dinh dưỡng cân đối mới được sao?”

“Ít nhất vào những ngày không có tiệc tùng phải làm được như vậy, đây là vì tốt cho chúng ta.” Tạ Ái Vãn nói.

Tạ Duẫn Ninh cười: “Nói như vậy, anh chưa từng ăn qua những đồ ăn đó thì sao?” Quét mắt qua một loạt đồ ăn vặt đa dạng bày tán lạc trên bàn.

Tạ Ái Vãn im lặng một chút, nói: “Đây đều không phải thực phẩm khoẻ mạnh.”

Tạ Duẫn Ninh tuỳ tiện chọn một cái, đưa qua trước mặt Tạ Ái Vãn.

“Không thể ăn, thực phẩm hoá học ở trong này sẽ gia tăng gánh nặng cho cơ thể.” Tạ Ái Vãn nói, “Chính là tự sát một cách từ từ.”

“Không chết người được đâu.” Tạ Duẫn Ninh nói.

Tạ Ái Vãn chỉ là nhìn những cái bánh ngọt màu sắc sặc sỡ được đóng gói, nhưng vẫn không hề động tay vào.

“Là đồ ngọt.” Tạ Duẫn Ninh nói.

Nghe vậy, Tạ Ái Vãn mới do dự mà ngẩng đầu lên nhìn Tạ Duẫn Ninh.

“Anh sẽ không nói ra đâu.” Thấy vẻ mặt của Tạ Ái Vãn, Tạ Duẫn Ninh nhịn không được mà sờ đầu Tạ Ái Vãn: “Đây là bí mật giữa hai chúng ta.”

“Bí mật?” Tạ Ái Vãn trừng to mắt.

“Đúng.” Tạ Duẫn Ninh cười, “Cho nên em cứ yên tâm mà ăn đi.”

Tạ Ái Vãn nói: “Bí mật không quan trọng, vẫn là lần đầu.”

…Bí mật không quan trọng, là nói cái này sao?

Tạ Duẫn Ninh đen mặt — Đứa nhỏ này sao lại không biết nói chuyện như vậy chứ.

“Em tiếp nhận rồi.” Tạ Ái Vãn không chú ý đến vẻ mặt xoắn xuýt của hắn, cười híp mắt mà mở ra gói bánh ngọt.

“Ăn rất ngon.” Tạ Ái Vãn mới cắn một cái, liền kinh ngạc mà nhìn túi bánh trên tay, “Không nghĩ đến thực phẩm rác rưởi cũng sẽ ăn ngon như vậy.”

Chính là bởi vì là thực phẩm rác rưởi, cho nên mới ngon như vậy đó được không…

Nếu không không có dinh dưỡng lại không ngon, ai còn cần nữa chứ.

Tạ Duẫn Ninh cảm thấy thật ra những đứa con trong gia đình có tiền, ở một mức độ nào đó mà nói, cũng là vô cùng non nớt.

“Em rất thích đồ ngọt.” Tạ Duẫn Ninh phát hiện, những món Tạ Ái Vãn lựa chọn đều đồ ngọt.

“Dạ.” Tạ Ái Vãn gật gật đầu: “Bởi vì đồ ngọt khiến con người ta có thể sản sinh ra cảm giác thoả mãn.”

“…Cảm giác thoả mãn?”

“Dạ.” Tạ Ái Vãn nói, “Mỗi lần hấp thu đường vào sẽ khiến người ta tâm tình bình tĩnh, yên ổn thoả mãn hẳn lên.” Nghĩ nghĩ rồi nói, “Không nghĩ đến anh không có chứng ép buộc như vậy.”

“Hả?” Tạ Duẫn Ninh không hiểu mà nhìn Tạ Ái Vãn.

“Để cảm ơn anh đã giúp em giữ bí mật, em cũng nhắc nhở anh một chuyện, anh xem đi, anh cả, A Thượng còn cả em nữa, đều thích ăn đồ ngọt.” Tạ Ái Vãn giải thích, “Em nghĩ, hoàn toàn không phải bởi vì đối với đồ ngọt có bao nhiêu thích, mà là trong quá trình ăn đồ ngọt có thể cảm giác đủ no, đây mới là trọng điểm.” Cười cười, “Mặc dù em không biết bọn họ có phải cũng giống như em không, nhưng mà em chính là nghĩ như vậy.”

“Sau khi ăn đồ ngọt sẽ rất vui vẻ sao?” Tạ Duẫn Ninh hỏi.

“Có thể cảm thấy bình tĩnh một chút.” Tạ Ái Vãn nói, “Em không xác định được rốt cuộc có phải thật sự có thể bình tĩnh tâm tình hay không, nhưng mà khoa học đã nghiên cứu và chứng minh như vậy.” Cười rồi cắn một viên socola có nhân, hướng Tạ Duẫn Ninh nở nụ cười: “Anh tin tưởng khoa học không?”

Tạ Duẫn Ninh không trả lời.

Trên thực tế, hắn vẫn thật không biết phải trả lời như thế nào mới tốt.

Rõ ràng người Tạ gia có tài sản kếch xù mà người khác ngưỡng mộ không thôi, mỗi hậu bối cũng trổ mã thông minh xuất sắc, lại phải dựa vào chất đường để hồi phục tâm tình — Vẫn cảm thấy có chút buồn cười.

“Em không rõ những thế gia khác như thế nào, nhưng em biết cha cũng rất thích đồ ngọt.” Tạ Ái Vãn nói, “Cái bí mật này chỉ có em biết thôi… Bây giờ có thêm anh.”

Cám ơn em đã chia sẻ cho anh một bí mật mà anh chẳng muốn biết…

Tạ Duẫn Ninh nói thầm trong lòng.

Nhưng mà, hắn hoàn toàn không nghĩ đến gia chủ của Tạ gia cư nhiên sẽ thiên vị đồ ngọt.

Mặc dù sự giải thích của Tạ Ái Vãn có chút sai lầm, nhưng kỳ lạ là, Tạ Duẫn Ninh cảm thấy, đây đại khái không phải là nói dối.

Sau khi Tạ Ái vãn nói những lời này, liền không nói nữa, bắt đầu nói những chuyện khác với Tạ Duẫn Ninh, ví dụ như các loại tin tức trong giới kinh doanh — Đúng, chính là những câu chuyện mất mặt của đủ loại người.

Tạ Duẫn Ninh không biết được Tạ Ái Vãn rốt cuộc là từ đâu mà thám thính được chuyện bát quái mà ngay cả những ký giả của những tờ báo nhỏ cũng không lấy được.

Sau khi nghe Tạ Ái Vãn nói xong một loạt sự kiện, Tạ Duẫn Ninh mới bắt được cơ hội để hỏi Tạ Ái Vãn: “Vậy, vị hôn thê của anh hai thì sao?”

Tạ Ái Vãn dường như là rất lâu chưa từng tám chuyện bát quái với người khác, vẫn cứ nói mãi không ngừng về những tin tức bí mật, lúc này mới dừng lại một chút, uống ngụm nước, nghe được Tạ Duẫn Ninh hỏi mình, không hiểu mà hỏi ngược lại: “Chị ấy thế nào?”

“Có nghe đồn gì không?”

Tạ Ái Vãn suy nghĩ một chút, hỏi Tạ Duẫn Ninh: “Anh muốn nghe tin tốt hay tin xấu?”

“Đương nhiên là tin xấu.” Hắn muốn nghe tin tốt để làm gì, tự ngược sao?

“Nói thật thì không có.” Tạ Ái Vãn nói.

“Hả?”

“Chính là như vậy không sai.” Tạ Ái Vãn nói, “Cho nên, chị ấy mới được chọn trúng.”

“Hoàn mỹ như vậy sao…” Tạ Duẫn Ninh nhỏ giọng lầm bầm.

“Hoàn mỹ?” Tạ Ái Vãn hừ một tiếng: “Chỉ có thể nói là không có dấu vết mà thôi, sự thực rốt cuộc như thế nào thì ai mà biết được chứ?”

“Em không thích chị ấy?”

Tạ Ái Vãn dường như cảm thấy vấn đề của Tạ Duẫn Ninh có chút kỳ lạ, nhìn nhìn hắn, nói: “Điều này với thích hay không có liên quan gì?”

“Sao em biết không có liên quan!” Tạ Duẫn Ninh cũng kinh ngạc. “Chúng ta nếu như không thích vị hôn thê của anh hai, vậy anh ấy cũng sẽ rất bối rối đi?”

“Hoàn toàn không.” Tạ Ái Vãn nói. “Hơn nữa, chúng ta cũng không chán ghét cô gái đó. Mặc dù người mà cô ấy gả đã rời khỏi Tạ gia, nhưng thân phận của anh ấy cũng không phải là bí mật, cho nên cũng có thể mang đến lợi ích cho Tạ gia, đương nhiên cũng mang đến chỗ tốt cho gia đình của chính cô ấy, cho nên đây là một sự có qua có lại rất đáng giá, cũng không có ai sẽ phản đối.”

Mặc dù chính mình hoàn toàn không có cơ hội kết hôn, nhưng kết hôn là chuyện có thể tính toán như vậy sao?

Cuộc sống ác nghiệt giống như là một cuộc giao dịch.

Như vậy là đúng sao?

“Vậy anh hai thì sao?” Tạ Duẫn Ninh qua một lát mới hỏi.

“Anh ấy thì sao?”

“Anh ấy có yêu cô gái đó không?”

Tạ Ái Vãn đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cười: “Anh hỏi em, em hỏi ai đây, khó có được dịp thấy anh đối với một người có hứng thú, không bằng tự anh đi hỏi thử đi?”

Tạ Duẫn Ninh không trả lời.

Tôi cũng không có bị điên, sao có thể đi hỏi Tạ Diệc Đông.

Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên.

Tạ Duẫn Ninh nhận máy.

Vậy mà là Hạ thúc. “Có chuyện gì sao Hạ thúc?”

“Diệc Đông thiếu gia không biết tại sao lại đem xe dừng ở bên ngoài.” Giọng nói của Hạ thúc rất phức tạp.

“Vậy mời anh ấy vào đi ạ.”

“Diệc Đông thiếu gia không chịu.” Giọng của Hạ thúc càng khó xử.

“A, vậy, vậy, anh ấy có chuyện gì vậy ạ?”

“Diệc Đông thiếu gia không trả lời…”

Được, tôi vẫn là nên trở về một chuyến đi.

Lúc này, Tạ Duẫn Ninh cũng hoàn toàn không có gì để nói, đứng dậy, muốn giải thích với Tạ Ái Vãn ở đối diện.

Còn chưa đợi Tạ Duẫn Ninh nói, Tạ Ái Vãn ngược lại vô cùng hiểu rõ mà cười nói: “Anh có việc gì sao? Vậy cùng nhau đi, cần em tiễn anh không?”

Này, thật là…

Đứa nhỏ này sao lại am hiểu việc thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt của người khác như vậy chứ?