Hà Cố vốn dĩ muốn nhân cơ hội cùng mẹ thương lượng một chút, chuyển đến Thượng Hải sinh sống, công tác, nhưng thấy tình hình Cần Tình hiện tại không ổn, mẹ anh lại vì các loại chuyện mà sứt đầu mẻ trán, anh không thể rước thêm phiền phức nữa.

Nhưng anh thật sự muốn làm việc.

Mặc dù tiền tiết kiệm và cổ phiếu mỗi tháng đều có khoản lợi nhuận không tồi, tuy nhiên cứ ăn không ngồi rồi mãi như thế cũng không phải cách, nhưng bởi vì việc làm "vĩ đại" của Tống Cư Hàn trên buổi concert mà anh lại lên đầu báo lần nữa, bây giờ căn bản không thể tìm được công việc bình thường, có lẽ anh thật sự phải tự gây dựng sự nghiệp.

Anh quen không ít người thuộc ngành bất động sản ở Bắc Kinh, nhờ vài người, nhận vài hạng mục nhỏ, duy trì kế sinh nhai hẳn là không thành vấn đề.

Nhưng cứ như vậy, anh sẽ không thể đến Thượng Hải nữa.

Suy đi nghĩ lại đều khó xử, làm cho anh cảm thấy có chút chán nản.

Điện thoại vang lên, Hà Cố nhìn qua, là mẹ anh gọi:"Alo, mẹ."

"Hà Cố," Thanh âm Tôn Tình có chút phát run, "Giờ con có tiện ghé qua nhà một chuyến không?"

Thân thể Hà Cố run lên, anh nghe thấy Tố Tố đang khóc, giọng mẹ cũng rất bất ổn:"Mẹ, xảy ra chuyện gì?"

"Con đừng hoảng, là lão Lý cùng con trai ông ta tới đây, hai bên cãi nhau vài câu, nếu con bận thì..."

"Con đến ngay đây."

"Con đi đường cẩn thận nhé, đừng gấp."

Hà Cố nhanh chóng thay quần áo, chạy ra khỏi cửa.

Tiếng cửa đóng khá to, Tống Cư Hàn quả nhiên ra theo:"Hà Cố, làm sao vậy?"

Hà Cố không để ý đến hắn, vừa đóng nút áo sơmi vừa đi nhanh về hướng thang máy.

Tống Cư Hàn đuổi theo. Rõ ràng hắn mới vừa rời giường, chỉ mặc một cái quần, lộ ra nửa bắp chân rắn chắc, cơ tay hiện lên thành từng khối, tràn ngập sức mạnh, hắn nắm lấy cánh tay Hà Cố, khẩn trương nói:"Hà Cố, làm sao vậy!"

Hà Cố hất tay hắn:"Chỗ mẹ tôi có chút chuyện, cậu đừng cản tôi."

"Tôi đi cùng anh."

" Không cần, việc nhà tôi cậu can thiệp làm gì." Hà Cố có chút cáu kỉnh ấn nút thang máy mấy cái.

"Nhìn anh thế này là biết không phải việc nhỏ, mặc kệ là cái gì, tôi đều có thể giúp anh." Tống Cư Hàn đè vai anh, ánh mắt thâm trầm mà kiên quyết, "Đợi tôi, tôi mặc quần áo xong sẽ tới ngay, được chứ?"

Hà Cố quay mặt đi.

Tống Cư Hàn xoa xoa đầu anh, xoay người chạy nhanh về phòng.

Cửa thang máy ting một tiếng mở ra, Hà Cố liếc nhìn Tống Cư Hàn đã bước vào phòng, hơi do dự một chút, sau đó ảo não lắc lắc đầu, tiến vào thang máy.

Ra khỏi khách sạn, anh bắt taxi lái thẳng đến chỗ mẹ anh.

Tới nơi, anh hít sâu một hơi, chỉnh lại mái tóc, sắc mặt trầm tĩnh như nước, khắc chế gõ gõ cửa.

Cửa nhanh chóng bật mở, là Tôn Tình, hốc mắt bà có chút phiếm hồng, xem chứng là tức giận.

Hà Cố nhỏ giọng nói bên tai bà:"Có con ở đây." Anh ôm bả vai Tô Tình đi vào.

Hai người đàn ông đang ngồi trong phòng, một người là Lí Thành Tinh, Hà Cố từng nhìn thấy ảnh ông ta trong ipad của Tố Tố, còn có một nam nhân trẻ tuổi nhìn qua cảm giác rất khôn khéo, khẳng định là con của lão.

Hà Cố Gật gật đầu:"Chào chú Lí, cháu là Hà Cố."

Lí Thành Tinh cố kéo khóe miệng lên thành một nụ cười:"Xin chào xin chào, nghe mẹ cháu nhắc tới cháu đã lâu, hôm nay rốt cục gặp được." Ông ta chỉ chỉ nam nhân trẻ tuổi, "Đây là con trai út của chú, tên là Lí Hội, bằng tuổi cháu."

"Chào anh."

Thái độ Lí Hội có chút ngạo mạn, liền hướng Hà Cố Gật gật đầu.

"Tố Tố đâu?" Hà Cố hỏi.

"Ở trong phòng." Thần sắc Tôn Tình có vài phần mệt mỏi.

Hà Cố liếc qua bàn trà, bên trên bày một đống văn kiện, còn có một vài văn kiện bị ném xuống đất do hứng chịu cơn tức giận từ ai đó. Hà Cố khom lưng nhặt lên, thuận tay lật lật, chính là thỏa thuận chuyển nhượng quyền sở hữu cổ phần mà bố con nhà họ Lí hy vọng Tôn Tình kí.

Lí Thành Tinh sờ sờ cái mũi, nói:"Sức khỏe Tôn Tình hiện tại không ổn, rất khó kiếm soát hoạt động của công ty, lúc này hẳn là nên chuyên tâm dưỡng bệnh, đúng chứ?"

Tôn Tình lạnh lùng nói:"Ông bớt bớt giả bộ quan tâm tôi ở chỗ này đi, nếu ông thật sự muốn tôi an tâm dưỡng bệnh thì đừng khiến tôi bực bội thêm nữa, cái giá này mà ông bảo tôi chuyển nhượng cổ phần, lẽ nào hơn mười năm qua tôi làm không công cho nhà mấy người à? Cần Tình có được ngày hôm nay, nhà họ Lí có được ngày hôm nay, là Tôn Tình tôi đóng góp nửa giang sơn."

Lí Hội có chút kỳ quái nói:"Dì Tôn, chẳng ai phủ nhận công lao của dì cả, chỉ là hiện tại tình thế của Cần Tình không tốt lắm, giá thu mua này vẫn ở phạm vi hợp lý, đều là người nhà cả, chẳng lẽ dì thật sự muốn bán tâm huyết của mình cho người ngoài sao? Đến lúc đó Cần Tình không còn là Cần Tình nữa rồi."

"Tôi không ở đó, Cần Tình đã chẳng phải là Cần Tình, nếu tôi đã muốn bán thì cũng phải tìm nơi tốt để bán, tôi cảm thấy đầu tư Vinh chính là lựa chọn tốt nhất, ông ta có thể giúp đỡ Cần Tình bước lên bậc thang cao hơn, lý do các người không đồng ý quá mức gượng ép đó."

"Nhà cháu không đồng ý là vì tin tưởng Cần Tình có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này, không muốn bán tháo cổ phần cho người ngoài, dì Tôn, nếu dì không sinh bệnh, dựa vào sự gan dạ và bản lĩnh của dì, chắc chắn cũng muốn tự mình xử lý mọi việc, hiện tại dì có bệnh, nhưng bên nhà cháu không có, nhà cháu cũng có thể vực Cần Tình dậy lần nữa."

Tôn Tình tức giận đến môi phát run:"Mấy người muốn dùng một nửa số tiền để mua cổ phần của tôi, coi tôi là đồ ngu à? Đổi thành mấy người, liệu mấy người có đồng ý?"

Lí Hội cười cười:" Người một nhà mà, hà tất phải so đo nhiều như vậy, dì còn là vợ của bố cháu, Tố Tố là em gái bọn cháu, nói đi nói lại cũng không để người ngoài chiếm tiện nghi."

Hà Cố đập văn kiện lên bàn:"Mẹ tôi có thể bán cổ phần với giá cao, cuối cùng tiền cũng là cho Tố Tố, cũng đâu để người ngoài chiếm tiện nghi." Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ "người ngoài".

Sắc mặt Lí Hội khẽ biến:"Hình như anh nói thiếu một người rồi, tiền của dì Tôn là để cho Tố Tố và anh, vì thế nên anh mới tích cực như vậy. Nói ra cũng thú vị thật, mẹ con hai người hơn mười năm không liên lạc, sao trong thời điểm mấu chốt tự dưng lại thân thiết thế, không hổ là con trai dì Tôn, thông minh lắm."

Tôn Tình lạnh lùng nói:"Lí Hội, cậu đừng ăn nói linh tinh."

Lí Thành Tinh khoát tay, nói lời châm chọc:"Ai, máu mủ tình thâm mà, rất bình thường."

Hà Cố hừ lạnh một tiếng:"Chuyện giữa mẹ con chúng tôi không phiền "người ngoài" đoán mò, nếu đã muốn đàm phán, đàm phán chính là hai bên cùng hài lòng, cái giá này mẹ tôi sẽ không chấp nhận, nếu các người thật sự muốn đàm phán thì nên có thành ý chút."

Lí Hội nheo mắt:"Anh muốn bao nhiêu?"

Tôn Tình mặt không biểu tình:"Bằng giá với bên nhà đầu tư kia tôi sẽ bán."

"Không có khả năng."

"Vậy chẳng còn gì để nói nữa, ngày mai tôi sẽ đệ đơn ly hôn, chúng ta cứ chậm rãi dây dưa đi, tôi cũng muốn biết, tôi và Cần Tình đến tột cùng bên ngào sẽ chết trước."

Đáy mắt bố con họ Lí hiện lên vẻ ác độc.

Lí Hội cả giận nói:"Dì Tôn, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, từ sau khi dì và con trai liên lạc lại, hành vi và tính cách đã thay đổi ít nhiều, trước kia dì không phải như vậy."

Hà Cố khinh thường lườm gã một cái.

"Tôi với con trai tôi thế nào chưa đến lượt hậu bối như cậu càm ràm, mau ra khỏi nhà tôi."

Ánh mắt Lí Hội có chút âm trầm:"Dì Tôn, tốt nhất dì nên suy nghĩ lại đi."

Tôn Tình lạnh nhạt nói:"Đi đi, đừng ép tôi ăn nói khó nghe."

Sau khi bố con họ Lí rời khỏi, Tôn Tình ngồi liệt trên sô pha, tức đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

Hà Cố vuốt nhẹ lưng bà:"Mẹ, khởi tố ly hôn đi, bất luận thế nào cũng tốt hơn là cứ mãi như bây giờ."

Tôn Tình thở dài:" Cũng chỉ có thể như vậy. Gần đây mẹ nghe được một tin tức, bọn họ tìm một công ti đầu tư bằng lòng rót vốn vào cho Cần Tình, nhưng bên đó nhất định phải nắm trong tay 51% cổ phần, cổ phần bọn họ không đủ, hơn nữa cũng không muốn từ bỏ cổ phần của mẹ, cho nên bọn họ mới nhắm đến cổ phần của mẹ, bọn họ mua vào với giá thấp rồi bán lại cho công ty kia với giá cao, riêng giá chênh lệch cũng đã kiếm được hai, ba trăm triệu."

"Đúng là lũ tham lam," Hà Cố Cắn răng nói, "Tuyệt đối không thể để bọn họ toại nguyện." Anh vốn từng nghĩ bảo mẹ từ bỏ, chuyên tâm dưỡng bệnh, nhưng gặp bố con họ Lí rồi, anh rốt cục có thể hiểu tại sao mẹ anh nuốt không trôi cục tức này.

"Mẹ tuyệt đối sẽ không để bọn họ được như mong muốn. Công ty đầu tư đó cũng không thể chờ mãi chúng ta giải quyết xong vụ ly hôn, thời gian của bọn họ có hạn, cuối cùng nhất định sẽ thỏa hiệp."

"Đúng vậy, cuối cùng bên thỏa hiệp chắc chắn là bọn họ." Hà Cố nắm chặt tay Tôn Tình, nghĩ đến ánh mắt âm trầm của Lí Hội, trong lòng có chút lo lắng.

An ủi Tôn Tình một lúc, Hà Cố lại vào phòng dỗ Tố Tố. Còn nhỏ như vậy đã phải trải qua biến cố bố mẹ ly hôn, điều này khiến Hà Cố nhớ tới bàn thân, lúc đó anh cũng từng khóc, từng nháo, từng tủi thân, từng sợ hãi vì bố mẹ bất hòa, cuối cùng thì hoàn toàn tê dại. Anh thật sự không hy vọng Tố Tố phải chịu đựng tất cả những điều từng xảy đến với anh, cho nên anh đang hết sức sắm vai vừa là anh trai vừa là người bố.

Nhưng cho dù là như thế này, vẫn không tránh được thương tổn. Nếu lúc đó anh có anh trai, có lẽ lòng dạ anh sẽ rộng lượng hơn nhiều.

Hà Cố ở nhà mẹ tới tối, cả hai cùng nấu cơm trưa, còn cùng gói bánh chẻo, nhìn trên mặt mẹ và em gái hiện lên nụ cười, tâm trạng anh cũng thả lỏng không ít.

Sau khi Tố Tố ngủ, Hà Cố tiếp tục trò chuyện với mẹ tới tối muộn mới xuất phát quay về khách sạn.

Anh xuống lầu bắt xe, tài xế rất trẻ, có chút dáng vẻ lưu manh, nhất là ánh mắt như nhìn xuyên thấu người ta khiến anh không được thoải mái lắm, tuy nhiên anh cũng chẳng nghĩ nhiều, nói địa chỉ xong liền quay ra ngoài cửa sổ.

Qua mười phút, Hà Cố cảm giác có điểm bất ổn, tuy rằng anh không biết đường ở Thượng Hải, nhưng anh vẫn phân rõ được phương hướng, khách sạn rõ ràng ở hướng bắc, sao tài xế lại lái về hướng nam, anh nói:"Cậu lái đi đâu thế, nếu cậu còn lái lòng vòng tôi sẽ khiếu nại với công ti cậu."

Lái xe nhắm mắt làm lơ, vẫn cứ lái thẳng về phía trước.

Hà Cố nhíu mày, dùng sức đập lên lưới sắt ngăn cách:"Cậu có ý gì, dừng xe!"

Tài xế đột nhiên quay đầu, trong tay cầm thêm bình xịt xịt thẳng vào mặt anh.

Trong không gian chật chội, Hà Cố theo phản xạ có điều kiện ngửa đầu ra sau nhưng cũng không tránh được, vẫn là hít vào chút mùi khó ngửi, sau đó cả người bắt đầu buồn ngủ.

Trước khi hôn mê, trong tầm mắt anh chỉ còn lại khuôn mặt cười âm hiểm của gã tài xế.