Bởi vì Đậu Đậu nói lúc tuổi già sẽ quay về chiến thần điện, chuyện phòng ở tại Nauy liền gác sang một bên. Ngày thứ ba sau đám cưới, Nguyên gia một nhà đều đi về. Tư Đồ Nhất Tương mang theo lão bà cùng hài tử đến Nauy du ngoạn một phen. Được một lần ngồi máy bay đường dài, không bằng quay trở lại chơi chơi đùa đùa. Đến lúc bọn họ quay lại thành phố A thì trời cũng đã sang thu, nơi nơi đều mua bán tấp nập.

Về chuyện lần trước bị tạt axit, Đậu Đậu chưa từng nhắc lại. Hôm nay lúc vô ý ở trong vườn thấy lại cái hộp đựng axit lúc ấy, kí ức đáng sợ kia lại hiện về, Đậu Đậu nhẹ nhàng cau mày xoay đi nơi khác, không muốn tiếp tục đi về phía trước nữa. Đậu Đậu biết chỉ có Hứa Nguyện mới hành động như vậy, thế nhưng hắn không muốn cùng Tư Đồ Nhất Tương nhắc lại chuyện này nữa, hắn cảm thấy áy náy vì lúc đó đã không tín nhiệm Tư Đồ Nhất Tương.

Một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên, Đậu Đậu bị kéo vào một cái ôm ấm áp, “Đậu Đậu, lại nhớ tới chuyện cũ à?”

“Nhất ca ca, ngươi tới rồi ta không nghĩ cái gì a, chỉ là tản bộ thôi.” Đậu Đậu cúi đầu nhỏ giọng nói.

“Yên tâm, người kia sau này sẽ không bao giờ… có khả năng làm thế nữa.” Tư Đồ Nhất Tương nhẹ nhàng ôm thân thể mảnh khảnh của Đậu Đậu. Hắn thế nào lại không biết, vật nhỏ khi có tâm sự trông ra làm sao.

“Là… Hứa Nguyện đúng không?”

“Ừ, xin lỗi.”

“Nhất ca ca, hắn thế nào rồi?” Đậu Đậu chỉ là hiếu kì hỏi.

Thế nào rồi… Tư Đồ Nhất Tương chỉ cười cười không nói. Hứa Nguyện đã ở bên hắn một thời gian dài. Ban đầu chỉ là một tiểu nam hài đơn thuần, nhưng theo thời gian, càng tiếp xúc với hắn, ham muốn cũng tăng lên, càng ngày càng cảm thấy không đủ, tâm, cũng tự nhiên dần dần thay đổi. Trở nên âm u, trở nên tham luyến bất cứ thứ gì thuộc về hắn. Kỳ thực, đến tột cùng mình sai ở chỗ, chính là đã không nắm chặt tay, cuối cùng là cả hai bên cùng có lỗi. Nhưng… những điều này đã không còn trọng yếu nữa, bởi vì trong lòng hắn bây giờ chỉ có duy nhất mình Đậu Đậu, chỉ cần hắn còn sống, vẫn sẽ ở bên nó đến lúc cuối cùng.

Từ lúc Đậu Đậu thụ thương thì Hứa Nguyện đã bị bắt tại Dạ Hỏa, lúc đó hắn thấy Tư Đồ Nhất Tương chỉ cười lạnh, không hề có biểu hiện lo lắng hay khẩn trương. Tư Đồ Nhất Tương không muốn quá tuyệt tình, cho nên hắn đã nhượng bộ Hứa Nguyện mà chỉ cảnh cáo. Chỉ cần hắn không tái xuất hiện, tất cả coi như chưa từng có chuyện gì. Tại tiệc rượu ngoài ý muốn nhìn thấy Hứa Nguyện, nếu như không phải là như vậy, có khi cả đời này hắn cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy Đậu Đậu.

Ngày đó Tư Đồ Nhất Tương không tự mình động thủ. Nhìn khuôn mặt mỹ lệ trước mắt nhưng hắn không có lấy một điểm đồng tình, chỉ cảm thấy chán ghét. Lúc hắn quay người li khai chỉ nói một câu, “Hủy khuôn mặt hắn, mỗi ngày cho hắn soi gương.”

Nghe kết cục của mình từ Tư Đồ Nhất Tương, Hứa Nguyện khóc lóc van xin, nhưng người kia như trước thong thả bước đi, không hề dừng chân, càng không quay đầu lại. Hắn hiện tại ngoại trừ khuôn mặt đẹp thì cái gì cũng không có. Hứa Nguyện hiện tại đã hoàn toàn trắng tay.

Đậu Đậu thấy Tư Đồ Nhất Tương không trả lời vấn đề của mình, nó cũng không hỏi lại. Khi nó bắt đầu bỏ cuộc thì Tư Đồ Nhất Tương lại mở miệng hỏi một câu, “Đậu Đậu, ngươi mong muốn hắn thế nào?”

Lần này lại là Đậu Đậu trầm mặc. Mong muốn Hứa Nguyện như thế nào, ai biết được. Hắn cuối cùng vẫn không được người thương. Mình có Nhất ca ca bên cạnh, cũng có bọn nhỏ bên người, mà kẻ kia…

“Thả hắn đi.” Đậu Đậu nhìn lên, bình tĩnh nói. Nó học được không phải là lòng rộng lượng vị tha hay sao, thân là nhi tử của thần, không nên quấn quýt mãi chuyện quá khứ. Trước hắn đối Hứa Nguyện dùng pháp thuật, hiện tại ngẫm lại, nếu như không phải như vậy thì cũng sẽ không có sự trả thù của Hứa Nguyện ngày hôm nay…

Tư Đồ Nhất Tương chẳng bao giờ hoài nghi vợ mình tâm tư thiện lương, thế nhưng hắn thực sự không nghĩ tới Đậu Đậu muốn hắn thả Hứa Nguyện.

“Vì sao?”

“Bởi vì hắn cái gì cũng không có, còn ta, ta có ngươi cùng bọn nhỏ.”

Tư Đồ Nhất Tương lần thứ hai nhìn thấy Hứa Nguyện thì hắn đã điên rồi. Trên khuôn mặt tràn đầy vết sẹo là nụ cười ngây ngốc, thấy ai cũng hô cứu mạng. Tư Đồ Nhất Tương sai thuộc hạ đưa hắn vào một bệnh viện tâm thần. Thả hắn, hắn cũng không có khả năng sinh tồn, Hứa Nguyện chẳng có ai là thân nhân, đưa hắn vào bệnh viện tâm thần coi như thỏa đáng. Chí ít nơi này còn có người trông coi hắn.

Xong việc, Tư Đồ Nhất Tương nhanh chóng về nhà. Cuộc sống của hắn hiện giờ chỉ có Đậu Đậu cùng hài tử, nhữg cái khác chỉ là thứ yếu.

Lúc chờ đèn đỏ, Tư Đồ Nhất Tương vô thức nhìn sang trái. Từ nhà trẻ bên đường, một đám trẻ con nắm tay nhau đi ra, đứng chờ cha mẹ tới đón. Tư Đồ Nhất Tương nhớ tới hai tiểu quỷ nhà mình. Không biết Đậu Tương cùng Đậu Đinh có thích nhà trẻ không? Về nhà hỏi thẳng chúng nó vậy, dù sao hai đứa cũng chưa có bạn bè. Tiểu Đào Đào tuy rằng có thể nói, nhưng trí óc vẫn khác xa bọn hắn, mỗi lần nói chuyện thật chẳng khác gì ông nói gà bà nói vịt. Dương Dương thì lại càng không phải nhắc đến, nó quá nhỏ, còn chưa biết nói, ngày nào Húc Đông cũng cầm bình sữa dạy nó tập bi bô.

Vừa bước vào nhà, hắn thấy Đậu Tương và Đậu Đinh đang lẽo đẽo theo phía sau Đậu Đậu không biết lại đòi cái gì. Nhìn thấy ba ba trở về liền vội vã chạy tới.

“Ba ba ” hai nhóc chạy lại nắm ống quần Tư Đồ Nhất Tương. Có ba ba thì sẽ không cần xin cha xinh đẹp nữa. Hắc hắc

“Ân, mấy đứa vừa làm gì vậy?” Tư Đồ Nhất Tương vòng tay ôm lấy một đứa hỏi.

Đậu Tương lộ ra dáng vẻ tươi cười xán lạn: “Tại vì đi theo cha xinh đẹp ăn rất ngon nga.”

Đậu Đinh ai oán nhìn Đậu Đậu một chút rồi quay về Tư Đồ Nhất Tương: “Thế nhưng cha xinh đẹp không cho chúng ta.”

Đậu Đậu véo má bọn chúng đi tới: “H tiểu quỷ nhà ngươi! Dám cáo trạng với ba ba!”

“Bọn chúng đòi ăn cái gì?” Tư Đồ Nhất Tương ôm hai đứa con đặt trên sô pha, mình cũng ngồi xuống bên cạnh rồi hỏi.

“Mật ong.” Ba thanh âm cùng nhau trả lời.

“A, thứ gì vậy chứ?”

“Bọn chúng đã ăn rất nhiều rồi, nếu ăn nữa sẽ thành con gấu mất!” Chỉ có con gấu mới có thể so sánh được với hai tên tiểu quỷ này, chứ người gì mà lại coi mật ong như cơm hàng ngày chứ.

Đậu Đậu chủ yếu chính là sợ bọn nhỏ bị sâu răng, bản thân hắn thỉnh thoảng còn phải ăn đậu nữa là.

Đậu Đinh đáp nhỏ: “A, không phải, không phải!”

Đậu Tương nhún nhún vai: “Chúng ta nếu như là con gấu thì cha xinh đẹp cũng là con gấu!”

Đậu Đinh làm mặt quỷ: “Hay hay, đừng quên chúng ta là do ngươi sinh ra a!”

Đậu Đậu đi đến sô pha: “Hứ! Cha xinh đẹp của các ngươi là tinh linh ngư, mới không phải con gấu!”

Đậu Tương bày ra bộ dạng nhất phó tiểu đại nhân: “Ai là ngụy biện a.”

Đậu Đậu tức giận, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng thẳng thắn đứng lên nói một câu: “Các ngươi là trẻ hư, ta sẽ nói gia gia biến hai ngươi thành kẻ ngốc.”

Đậu Tương và Đậu Đinh đồng thanh: “Xì, gia gia nhất định sẽ không đồng ý, chúng ta là cháu yêu của hắn mà! Cha xinh đẹp mới là kẻ ngốc!”

Đậu Đậu: “Ta phi! Ta là con ruột của hắn!”

Đậu Tương: “Ha ha ha, ngươi không hiểu rồi. Bọn ta là cháu đích tôn, nhi tử như ngươi làm sao bằng được.”

Đậu Đinh: “Ta cùng ca ca là tâm can bảo bối của gia gia, còn cha xinh đẹp chỉ là cây cải trắng trong vườn rau nhà Tư Đồ thôi!”

Đậu Đậu cười xấu xa: “Hừ hừ, tuần tới các ngươi đừng hòng đụng tới mật.”

Đậu Tương cùng Đậu Đinh: “A! Phải không vậy?”

Đậu Tương: “Cha xinh đẹp ngươi thế nào lại ngược đãi nhi đồng a?!”

Đậu Đinh: “Ta cùng ca ca muốn đi tố cáo ngươi!”

Đậu Đậu: “Nhất ca ca, ta muốn đập nát tất cả TV trong nhà! Ngươi đừng hòng ngăn ta!”

Đậu Tương và Đậu Đinh: “Cha xinh đẹp là phá gia chi tử!”

Đó là thói quen mỗi ngày của Tư Đồ Nhất Tương. Mỗi ngày hài lòng nhìn vợ cùng bọn nhỏ đấu võ mồm, đấu thua liền mặt đỏ hồng tức giận, ai oán tại sao mình lại sinh ra hai tiểu ma đầu, cũng không quá một giờ lại lo lắng xem bọn nhỏ bây giờ đang làm cái gì, có thể hay không bị đói. Vì vậy vừa đi ra, đấu võ mồm, thua, lại đi vào. Cứ như thế nhiều lần cho đến lúc ngủ, ngày thứ hai mặt trời vừa lên lại tiếp tục. Tư Đồ Nhất Tương một mình hưởng thụ loại sung sướng kì diệu này.