Đi dạo phố mua sắm suốt cả ngày, đến khi mua đủ đồ theo ý hai bé cưng thì trời cũng đã tối muộn. Tư Đồ Nhất Tương gọi điện kêu năm sáu người đến để mang đồ về nhà. Sau đó hắn lên xe chở lão bà và hai bé cưng đi công viên giải trí. Nhưng lúc này công viên giải trí cũng đã đóng cửa, không biết phải tính sao, vì hắn đã trót hứa rồi. Đậu Tương và Đậu Đinh vẫn muốn đến, Tư Đồ Nhất Tương thương hai bé cưng vô cùng nên không nỡ từ chối. Chắc hắn sẽ dẫn bé tới nhìn một chút rồi sáng mai hắn sẽ chở cả nhà đi chơi.

Đậu xe ở gần công viên giải trí, Tư Đồ Nhất Tương dẫn Đậu Đinh và Đậu Tương lại xem một chút. Cổng lớn cũng đã đóng rồi.

“Hai đứa ngoan, ngày mai cha sẽ đưa chúng ta đến chơi được không?” Đậu Đậu ôn nhu xoa xoa đầu của hai bé.

“Nhưng cha xinh đẹp, bọn con muốn chơi ngay bây giờ.”

“Đúng rồi cha xinh đẹp, con với ca ca đã chờ cả một ngày rồi.”

Đậu Đậu vừa nghe xong trên mặt liền hiện mấy đường hắc tuyến, rõ ràng là hai đứa mải lo mua sắm đến quên cả thời gian, sao bây giờ lại thành cả ngày chờ đợi để được đi chơi.

“Nhưng giờ này đã đóng cửa rồi mà.”

“Thế này không phải là mở rồi sao?” Đậu Tương giơ ngón tay bé xíu của mình lên. Cánh cửa, thật sự đã mở.

Đậu Tương không chỉ làm cho cửa mở, mà còn khiến cho tất cả mọi người trong công viên đều ngủ say. Khụ, bao gồm cả bác bảo vệ và quản lý.

Tư Đồ Nhất Tương bất đắc dĩ cười, hai bé cưng đang dùng ánh mắt khẩn cầu cùng chờ đợi nhìn hắn.

Đậu Tương giật giật vạt áo của hắn: “Cha, cho bọn con vào chơi nha.”

Đậu Đinh cũng kéo kéo ống tay áo của hắn: “Cha, chỉ một chút thôi, có được không?”

Đậu Đậu đen mặt quát: “Không được! Về nhà ngay!”

Tư Đồ Nhất Tương nhìn hai con: “Chỉ được chơi một chút thôi đó nha! Không được câu giờ đó!”

Đậu Tương và Đậu Đinh vỗ tay reo mừng: “Ôi! Ôi! Cha là số một mà!”

Đậu Đậu xoa xoa trán: “Nhất ca ca, ngươi không nên làm thế!”

Đáng tiếc hai bé cưng đã nắm tay cha chạy mất hút!!!

Tư Đồ Nhất Tương biết con mình hơn hẳn trẻ con phàm trần, nhưng hắn lại không ngờ pháp lực của hai đứa lại mạnh đến vậy. Cả khu vui chơi phát sáng như ban ngày, hơn nữa tất cả các trò chơi đều tự vận hành. Không khí so với thường ngày không có gì khác biệt, có chăng chỉ là bình thường ở đây có rất nhiều khách, còn tối nay chỉ có bốn người nhà hắn.

Đậu Đinh và Đậu Tương nắm tay hắn chạy đi, hết sờ cái này một chút, lại chơi cái kia một chút. Khi hai đứa nhìn thấy xe cáp treo thì hệt như Đậu Đậu lúc nhỏ, liền nhìn không rời mắt.

Ngồi xe cáp treo không biết bao nhiêu vòng. Cho đến khi thấy một đám ký giả không biết từ đâu chạy vào bao vây cả khu vui chơi. Tư Đồ Nhất Tương trong lòng chợt kêu không hay rồi, như thế này làm sao mà xuống dưới được đây. Đậu Tương nhìn thấy thế chỉ lắc đầu, huơ huơ ngón tay. Chớp mắt một cái tất cả vốn đang ở công viên giải trí đã về đến nhà. Tư Đồ Nhất Tương và Đậu Đậu vẫn còn đang ngơ ngác, đúng là hảo thần tốc mà…..

“Không ổn rồi, còn xe!!!” Tư Đồ Nhất Tương chợt nhớ tới chiếc BMW của hắn còn đang để ở công viên. Xe là chuyện nhỏ, nhưng để mọi người biết được đó là xe của hắn mới là chuyện lớn.

“Cha yên tâm, xe cũng theo chúng ta về nhà rồi. Con trai của cha làm việc luôn cẩn trọng mọi mặt.” Đậu Tương phe phẩy ngón trỏ để làm cho Tư Đồ Nhất Tương an lòng. Bé làm sao mà quên xe được chứ. Được cha chở đi chơi bằng xe là việc bé thích nhất mà.

“Tiểu dạng nhi!” Tư Đồ Nhất Tương nhẹ nhàng nhéo mũi con trai. Càng nhìn càng thấy giống hắn. Từ mắt, mũi, đến cả cái dáng vẻ kiêu ngạo này nữa. Nếu nói không phải con hắn đảm bảo không có ai tin đau.

“Khanh khách!!”

Trời đã khuya nên Tư Đồ Nhất Tương định cho Đậu Tương và Đậu Đinh đi ngủ. Nhân tiện nhìn qua phòng ngủ của hai đứa một chút, để có gì buổi tối hai người có thể dễ dàng trông chừng bọn nhỏ. Rất may là Đậu Tương và Đậu Đinh không bị tiểu đêm, lại càng không đòi ăn bánh kem này nọ. Đậu Đậu phụ trách tắm cho hai bé cưng, còn Tư Đồ Nhất Tương thì lo sắp xếp lại phòng ngủ cho con.

Chuẩn bị đâu vào đó cũng đã nửa đêm, hai bé cưng ngủ say trên giường từ lúc nào không biết. Tư Đồ Nhất Tương cùng Đậu Đậu đắp chăn cho hai đứa xong liền nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Trẻ con, lúc ngủ luôn là tiểu thiên sứ vô cùng đáng yêu, đặc biệt là con của hắn. Thế mà lúc thức bọn nhỏ căn bản là họ hàng của ma vương, không có chút quan hệ nào với thiên thần.

Ngày hôm sau, Tư Đồ Nhất Tương và Đậu Đậu đều dậy từ rất sớm.

“Nhất ca ca sao lại dậy sớm vậy?”

“Ta muốn đi xem bọn nhỏ một chút, còn ngươi?”

“Ta cũng vậy, ha hả ”

Hai vợ chồng cùng cười, định đi xem bé cưng. Ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã đụng phải một “bức tường”. Tư Đồ Nhất Tương liền đem Đậu Đậu ra phía sau của mình, người này hắn không hề biết mặt.

“Đại, đại bá!” Đậu Đậu cả kinh, nó chưa bao giờ nghĩ tới chuyện Đại thần bá bá sẽ đến nhà mình. Nhưng người trước mặt hiển nhiên không phải là đồ giả rồi. Nó có một dự cảm…….. không được tốt.

“Ân ” Đại thần Nguyên Thiên nhìn Tư Đồ Nhất Tương từ đầu tới chân.

“Nhất ca ca, đây là đại bá. Là đại ca của Chiến thần phụ thân.”

“Chào đại bá.” Tư Đồ Nhất Tương thản nhiên chào hỏi. Nếu đây là người nhà thì không có gì phải sợ.

“Ta hả, không tốt lắm. Các ngươi chung quy không hề cho ta cơ hội được khỏe, ta có thể khỏe nổi sao?” Nguyên Thiên vùa nói vừa tủm tỉm cười, làm cho Đậu Đậu và Tư Đồ Nhất Tương cảm thấy hôm này hắn dường như đang rất vui.

“Ách…”

“Đi theo ta.” Nguyên Thiên xoay người đi về phía phòng khách ở lầu hai. Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó. Nghe thoáng qua hình như là nói bọn tiểu bối này thật sự càng ngày càng không có chừng mực!

Tư Đồ Nhất Tương và Đậu Đậu liền đi theo. Tới phòng khách, nhìn thứ đang nằm trên bàn trà, ĐẬu Đậu đã hiểu vì sao đại bá lại đến.Cái này đúng là thảm rồi!!!

Trên bàn trà là một tờ tạp chí sặc sỡ sắc màu.Trên đó viết một tiêu đề thật lớn: “Lúc X giờ, ngày XX, tháng XX năm XXXX, tại công viên giải trí lớn nhất A Thị đã phát sinh hiện tượng lạ…” Bên cạnh đó còn có một tấm hình minh họa. Chính là cảnh toàn công viên sáng rực trong đêm.

Cái này là do hiệu suất làm việc của đội chó săn ngày càng tiến bộ, hay là do vị đại bá này biến ra, Tư Đồ Nhất Tương căn bản không dám nghĩ đến. Hắn chỉ cảm thấy vị đại bá này mang lại cảm giác áp bức còn mạnh mẽ hơn Chiến Thần phụ thân đến mấy lần. Mặc kệ là người đó đang cười hay đang nghiêm mặt, đều cho hắn cái cảm giác ớn lạnh như đang ở trong hầm băng.

“Đậu Đậu, còn nhớ trước đây đại bá đã từng nói gì không?” Nguyên Thiên nghiêm túc hỏi.

“Dạ nhớ, nhớ rất rõ. Tuyệt đối không được phép sử dụng pháp thuật, trừ khi ở trong hoàn cảnh vô cùng cấp bách.”.ư

“Tốt lắm, nhưng ngươi lại không chịu tuân thủ. Cho nên lần này ta đến là để phong ấn sức mạnh của người và bọn Hâm Nhiên và Tiểu Dật, không tới lúc thập tử nhất sinh sẽ không thể sử dụng. Đại bá cũng không muốn như vậy, nhưng nếu không làm như vậy thì việc ngươi và bọn nhỏ sống ở hạ giới sẽ thu hút không ít yêu ma. Hạ giới không giống như trên Thiên giới, có thần binh bảo vệ. Huống hồ gì pháp thuật của ngươi hiện nay cũng không nhiều. Cho nên các ngươi nhất định phải học cách sống mà không cần dùng đến pháp thuật nữa.

“Biết rồi đại bá, vậy con đi đem bọn nhỏ đến đây.”

“Không cần đâu, để hai đứa ngủ thêm một lát nữa đi.”

“Nhưng còn phong ấn…..”

“Ta đã làm xong rồi.”

“Đại bá đã luyện đến cảnh giới ‘nhập ý thành sự’ rồi sao?” Đậu Đậu cả kinh. Nhưng nghĩ lại cái này cũng tốt, không cần bắt ấn hay đọc thần chú gì hết. Liền thử dụng chút pháp thuật, quả nhiên là không được.

“Ân ” Nguyên Thiên thản nhiên đáp. Đột nhiên hắn nhớ tới còn một chuyện cần làm cho xong.

“Chúc mừng đại bá.”

“Ha hả Cảm ơn. Ngươi đi gọi bọn Thần Hi đến đây đi.” Nguyên Chiến vẫn chưa nói. Nhưng theo hắn nhẩm tính cũng đã đến ngày hài tử của Thần Hi chào đời rồi.

“Oh.”

“Ngươi ở đây trò chuyện với đại bá. Ta đi gọi bọn họ.” Tư Đồ Nhất Tương vỗ vỗ lên vai Đậu Đậu, rồi đứng lên đi, để hai người bọn họ lại.

Mấy hôm nay tuy Trần Húc Đông không nói gì, nhưng trong lòng đã nôn nóng đến sắp phát điên mất rồi. Hắn ngày nào cũng mong Nguyên Chiến đến, nhưng Nguyên Chiến vẫn chưa chịu xuất hiện. Nguyên Chiên chuyến này không thể đến vốn là có nguyên nhân, do Nguyên Thiên đích thân hạ phàm nên đệ đệ tội nghiệp kia đành phải ở lại trông coi Chiến Thần điện. Hắn đã hai năm rồi không gặp Đậu Đậu, đứa cháu này lại luôn là đứa khiến hắn không an tâm nhất, lần này sẵn ghé xem tình hình của nó ra sao.

Cổ Thần Hi và Trần Húc Đông đã đến. Đỗ Tư Đồ Nhất Tương đã nói với họ là Nguyên Thiên đến, nên khi nhìn thấy hắn, hai người cũng không ngạc nhiên.

“Cùng ngồi xuống đi.” Nguyên Thiên mở lời. Bọn người Trần Húc Đông đã ngồi trên ghế salon rồi. Cứ tự nhiên như không có gì xảy ra, giống như từ nãy đến giờ bọn họ đều ngồi ở đây vậy.

Mấy người bọn họ giờ đã hiểu sao Nguyên Chiến lại sợ anh mình đến vậy, người này quả nhiên không đơn giản chút nào.

Nguyên Thiên biết bọn nhỏ đang nghĩ cái gì, chỉ cười cười nói: “Thần Hi, chuẩn bị xong chưa?”

“Hả?” Tiếng nói rất nhỏ, nhưng rất rõ ràng là Cổ Thần Hi có chút không hiểu.

“Chuẩn bị tinh thần đi, ta sắp đem hài tử của ngươi ra đó.”

Hảo…… Hảo thẳng thắn mà!

“Vậy có cần để Thần Hi lên giường không?” Trần Húc Đông định đứng lên, đưa Cổ Thần Hi về phòng. Không phải lần trước Đậu Đậu cũng vậy sao?

“Không cần, cứ ngồi vậy đi.”

Trần Húc Đông dùng ánh mắt dò xét một “tên lang băm” để nhìn Nguyên Chiến. Người này không định dùng lão bà của hắn để làm thí nghiệm pháp thuật gì đó chứ. Đổi lại hắn được từ “tên lang băm” một cái liếc mắt khinh bỉ.

“Được rồi ạ.” Cổ Thần Hi cố gắng nói thật bình tĩnh. Nhưng kỳ thực hắn đang khẩn trương, vô cùng khẩn trương.

Nguyên Thiên chỉ ngồi yên một chỗ, không hề có động tĩnh gì, ngay cả nói cũng không nói nửa lời, nhưng bụng của Thần Hi lại từ từ nhỏ lại. Một tiểu hài tử không hiểu từ đâu xuất hiện trên tay của Trần Húc Đông, trên người bé còn quấn một chiếc khăn mềm. Cái khăn này là bọn hắn chuẩn bị cho tiểu hài tử sắp chào đời nhưng không hiểu bằng cách nào lại được mang ra đây. Trần Húc Đông nhìn ngắm con mình. Không ngờ lại dễ dàng như vậy. Không cần gây mê hay phẫu thuật gì cả. Nhớ lần trước Đậu Đậu phải mổ mới đem được bọn Đậu Đinh, Đậu Tương ra, còn Thần Hi lại chỉ cần ngồi yên là hài tử đã được lấy ra rồi. Vì vậy nên cả bốn người bọn họ vẫn còn đang trợn tròn mắt kinh ngạc.

“Ô, oa oa oa”

Dường như cảm nhận được không khí quỷ dị xung quanh, tiểu hài tử đến bây giờ mới dám cất tiếng khóc.

Trần Húc Đông và Cổ Thần Hi giờ đã biết cảm giác làm cha là thế nào, cảm giác rất thực, rất thực. Nhìn hài tử trong lòng hai hốc mắt chợt đỏ.

“Cảm ơn.”

Bọn họ không biết phải xưng hô với Nguyên Thiên thế nào cho phải. Nhưng hắn là thần mà, nhất định sẽ thông cảm.

“Không cần khách khí!” Quả nhiên là hiểu. Nhưng thanh âm lạnh lùng, không thể nghe ra được tâm tình của hắn. Nguyên Thiên vốn muốn bọn họ gọi hắn là “Đại bá”, nhưng nghĩ lại lần này hắn đến, không biết khi nào mới ghé lại nữa, nên cũng không cần quá chấp nhất.

Hài tử được đặt tên là Trần Ấm Dương. Đây là do Trần Húc Đông chọn, Cổ Thần Hi luôn mang lại cho hắn cảm giác ấm áp, nên mới tên có chữ “Ấm”. Bé và Cổ Thần Hi đều là ánh mặt trời của hắn, đó là “Dương”. Còn nhũ danh, ân, thì cứ gọi là Dương Dương đi.

Mọi người đang định ăn mừng thì hai tiểu ma đầu vừa bị đánh thức đã ra đến nơi: “Cha”

Hai bé cưng đang mặc áo ngủ, mơ mơ màng màng đi tới trước mặt Tư Đồ Nhất Tương và Đậu Đậu, hai bàn tay to tròn đang xoa xoa mắt, dường như vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

“Đậu Đinh, Đậu Tương, đến gọi đại gia gia đi.” Đậu Đậu dạy hai bé cách chào hỏi. Bây giờ không chỉ hai đứa gọi, không biết bao giờ mới có dịp gặp lại.

“Chào đại gia gia!” Thanh âm của hai bé rõ ràng, lại còn cười thương yêu nhìn Nguyên Thiên nữa.

Nguyên Thiên lấy ra bốn món bảo vật cho bốn hài tử, xem như là quà gặp mặt. Cha mẹ giữ thay cho các bé, đợi bọn nhỏ lớn một chút sẽ giao lại.

Sau khi đã tặng quà xong, Nguyên Thiên chỉ nán lại trò chuyện với Đậu Đậu vài câu liền đi về. Khi hắn vừa biến mất, Tư Đồ Nhất Tương chợt nghĩ, đại bá lợi hại như vậy là do luyện “nhập ý thành sự” sao? Nếu không sao Chiến Thần phụ thân lại không luyện được, hay là hắn không chịu chỉ dẫn?

Chờ Tư Đồ Nhất Tương vừa nghĩ xong, vị Đại bá vừa biến mất kia đột nhiên lại hiện ra. Hắn híp mắt lại, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm: “Tiểu tử, hồi nãy ta quên nói với ngươi, cưng chiều con cái không phải là sai, nhưng không thể để thành thới quen được. Còn nữa, đại thần vốn tinh thông vạn vật. Vạn vật đều là linh hồn của đại thần, ngươi tốt nhất không nên nói xấu ta, nếu không ta sẽ tiện tay đem Đậu Đậu trở về, cho ngươi ba năm, mười năm cũng không được gặp lại nó.”

“Vạn vật đều là linh hồn của đại thần… vậy bồn cầu cũng là linh hồn của đại thần sao?” Cái này không phải là cố ý, chỉ là nghĩ gì nói nấy thôi. Đương nhiên, khi định thần lại thì đã muộn rồi. Tư Đồ Nhất Tương hận không cắn đứt được đầu lưỡi của mình.

“Hừ Tiểu tử thối!” Nguyên Thiên dứt lời liền biến mất lần nữa, cái gì cũng chưa từng làm. Ít ra đến bây giờ xem ra cái gì cũng chưa từng làm.

Tất cả mọi người đắm chìm trong không khí vui sướng, chỉ có một người là ngoại lệ. Xế chiều từ hôm Nguyên Thiên đi, Tư Đồ Nhất Tương phát hiện ra một chuyện, mỗi khi hắn muốn đi toilet, phải mở cửa đến ba lần mới thấy được bồn cầu!!!

Cả ngày Đậu Đậu thật sự không chịu được, cứ tủm tỉm cười xấu xa. Tư Đồ Nhất Tương liền cắn cắn nhẹ tai của nó: “Bảo bối, ta gặp chuyện ngươi vui lắm sao?”

Đậu Đậu kiễng chân hôn lên mũi của Tư Đồ Nhất Tương: “Nhất ca ca, có phải ngày nào ngươi cũng mắng thầm đại bá không? Hễ ngày nào ngươi mắng thầm người, liền phải mở cửa ba lần mới thấy được bồn cầu. Vậy ngươi thử một ngày không nghĩ xấu người thử xem.”

Tư Đồ Nhất Tương đêm đó liềm mắng thầm trong lòng thêm một lần cuối, đợi đến ngày thứ hai, hắn liền làm theo lời Đậu Đậu, hắn không thèm oán trách Nguyên Thiên nữa, ngay cả nghĩ cũng không thèm nghĩ đến. Mỗi khi ngứa miệng, hắn liền lẩm nhảm: “A di đà Phật, tiểu quỷ mau cút đi…..”