Tư Đồ Nhất Tương dở khóc dở cười, tiểu gia hoả Đậu Đậu này, đi đu quay đến nghiện rồi, chỉ cần ngươi vừa nhắc đến việc về nhà, nó lại dùng đôi mắt to ngân ngấn nước nhìn ngươi, buộc ngươi không thể không cùng ngồi chơi tiếp.

“Đậu Đậu vẫn không muốn về nhà sao?” Tư Đồ Nhất Tương thấy thời gian không còn nhiều liền hỏi lại nó lần nữa. Nếu chơi tiếp thì mặt trời sẽ xuống núi mất.

“Muốn…” Đậu Đậu dùng khẩu khí rất không tình nguyện trả lời một chữ như vậy. Kì thật nó vẫn còn muốn chơi tiếp, thế nhưng mặt trời sắp xuống núi rồi. Nó nhất định phải về nhà.

“Ca ca hứa với ngươi, khi nào ngươi muốn ta sẽ lại đưa đi, được không?” Tư Đồ Nhất Tương nhìn dáng vẻ đáng thương của Đậu Đậu, cũng không đành lòng. Chính là không quay về thì không được.

“Ân ” Đậu Đậu cúi đầu, rầu rĩ đáp.

Tư Đồ Nhất Tương đội lại mũ cho Đậu Đậu, bế nó đi về phía cửa ra của công viên giải trí.

“Anh bạn nhỏ này phải về nhà rồi sao?” Dì bán vé hỏi.

“……” Đậu Đậu im lặng đem mặt vùi vào trong cổ của Tư Đồ Nhất Tương. Nó hiện tại chỉ biết phải thật cẩn thận nói chuyện với Nhất ca ca, sẽ không để bất kì ai phát hiện. Lúc trước ở vườn bách thú nói một câu. Mọi người đều quay đầu lại nhìn nó. Đúng ra thì đứa bé nhỏ tuổi như nó không biết nói mới phải. Nói rồi, ngược lại dường như có vẻ rất kỳ lạ.

Đậu Đậu đến lúc này cũng vẫn chưa rõ, lúc ấy là vì hai chữ “phượng hoàng” mới đặc biệt khiến mọi người chú ý. Không liên quan đến chuyện nó còn nhỏ như vậy đã biết nói. Dù sao, nếu người ta không quay đầu lại thì cũng sẽ không ai nghĩ nó là một đứa bé còn nhỏ như vậy. Suy nghĩ của người ta không nhanh bằng mắt, đó là tuyệt đối chính xác!

Ngay cả người bán vé cũng nhận ra Đậu Đậu. Có thể thấy bọn họ đã mua bao nhiêu vé…

Tư Đồ Nhất Tương tuỳ ý cười cười, không trả lời. Thầm nghĩ mấy người bán vé này bởi vì mua vé mấy lần nên đã nhớ kĩ Đậu Đậu.

Trở lại hai giờ trước, chỗ bán vé.

“Hài tử nhỏ như vậy, phải chú ý an toàn nha.” Dì bán vé hảo tâm nhắc nhở.

Tư Đồ Nhất Tương cười nói câu cảm ơn.

Ôm Đậu Đậu đi hết một vòng đu quay quay ra, Tư Đồ Nhất Tương định đi về. Nhưng cửa ra của công viên giải trí lại ở cùng một nơi với chỗ bán vé. Đậu Đậu rì rầm chỉ chỉ chỗ ô cửa bán vé, ý là nó còn muốn chơi lần nữa. Tư Đồ Nhất Tương không còn cách nào, đành phải lại đi mua vé.

“Gì? Lại tới nữa hả?” Dì bán vé tươi cười nói. Xem ra rất ấn tượng với đôi “phụ tử” siêu đẹp mắt này.

Tư Đồ Nhất Tương cười nói cảm ơn, sau đó bế Đậu Đậu quay lại vào chỗ đu quay. Đi tiếp vòng nữa, sau đó đến cửa ra…

“Hưm…… Ngô……” Đậu Đậu không nói gì, vẫn rì rầm như cũ… Tỏ ý nó vẫn chưa đi đủ!!!

“Tiểu gia hoả, cái này chơi hay như vậy sao?” Tư Đồ Nhất Tương không cảm thấy cái này có gì đặc biệt.

Đậu Đậu gật gật đầu, tiếp tục dùng đôi mắt to ngân ngấn nước nhìn Tư Đồ Nhất Tương. Kì thực cái nó thích nhất vẫn là cảm giác ngồi đu quay được Nhất ca ca ôm vào trong lòng. Chỉ có hai người bọn họ, còn được ngắm nhìn phong cảnh đẹp nữa. Gió nhè nhẹ thổi, rất thoải mái. Thật muốn cả đời được ngồi đu quay với Nhất ca ca như vậy.

“Hơ, hài tử nhỏ như vậy có thể nghe hiểu chuyện sao? Thật sự khó thấy đó.” Dì bán vé thấy Đậu Đậu gật đầu, kinh ngạc không ngớt nói. Giọng của nàng không hề nhỏ, khiến cho Tư Đồ Nhất Tương và Đậu Đậu thu hút không ít ánh mắt của những người xung quanh.

Tư Đồ Nhất Tương ngầm hận người bán vé lắm chuyện! Sau đó hắn liền một lúc mua ba vé người lớn, ba vé trẻ con. Lại ngồi ba lần nữa rồi về nhà!

“Ba lần, sau ba lần thì về nhà.” Tư Đồ Nhất Tương nói với Đậu Đậu.

Đậu Đậu tủm tỉm cười nhìn chằm chằm vé trong tay Tư Đồ Nhất Tương, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời hắn nói.

Sau ba lần? Ai mà biết? Đậu Đậu không biết không biếtĐi ba lần mất khoảng một tiếng, nhưng làm Tư Đồ Nhất Tương rất đau đầu. Vậy mà Đậu Đậu cư nhiên còn chơi xấu kéo cửa lại.

Vì vậy…

Lại mua!

Như vậy tới tới lui lui, tổng cộng là đi bảy lần cáp treo.

Lúc Tư Đồ Nhất Tương bế Đậu Đậu đi ra khỏi khu giải trí, thì một thân ảnh quen thuộc nhìn thấy bọn họ. Thân ảnh đấy chính là Tề Ngọc Hân mà hơn hai tháng trước bị Tư Đồ Nhất Tương vứt bỏ.

“Sao lại có thể…..” Tề Ngọc Hân cho rằng mình hoa mắt. Tư Đồ Nhất Tương luôn ghét trẻ con lại đang bế một hài tử? Hơn nữa còn đến khu giải trí như này!!!

Bởi vì Tề Ngọc Hân cách quá xa, cho nên Tư Đồ Nhất Tương cũng không chú ý tới sự tồn tại của nàng. Hơn nữa, chỗ như khu giải trí này vốn có nhiều người, nếu như không phải cố ý tìm kiếm hoặc may mắn nhìn thấy, rất khó để phát giác vài cá nhân trong đám người này.

Tư Đồ Nhất Tương lái xe đưa Đậu Đậu quay về nhà, hoàn toàn không biết hình ảnh hắn bế Đậu Đậu đã bị Tề Ngọc Hân nhìn thấy hết.

Tề Ngọc Hân hôm nay đến khu giải trí là vì muốn gặp một người. Người đó sẽ mang nàng đi gặp một người khác, người khác đó rất thần bí, cũng có thực lực trong Hắc đạo. Tề Ngọc Hân muốn dựa dẫm vào hắn, sau đó chậm rãi tính trả thù chuyện Tư Đồ Nhất Tương đã vứt bỏ mình như thế nào.

Tư Đồ Nhất Tương cùng Đậu Đậu về đến nhà, Tư Đồ Tảm Nguyệt đang chờ bọn họ. Trong tay cũng không biết đang cầm cái gì, nhìn thấy Đậu Đậu liền dùng tốc độ tên bắn chạy lại.

“Ôi, tiểu quai quai, ngươi đã về.” Tư Đồ Tảm Nguyệt nói xong bèn giơ tay muốn bế Đậu Đậu.

“Hứ, ngươi đem móng vuốt tránh xa ra chút!” Tư Đồ Nhất Tương lắc mình một cái tránh khỏi “vuốt lang” của Tư Đồ Tảm Nguyệt.

“Chậc, lòng dạ hẹp hòi! Nó lại không phải nương tử của ngươi, chạm vào cũng không được?” Tư Đồ Tảm Nguyệt bĩu môi nói.

“Nguyệt, Nguyệt tỷ tỷ.” Đậu Đậu nho nhỏ thanh âm kêu lên. Nghe thấy từ “nương tử” làm nó có chút không được tự nhiên.

“Khi ta còn ở đây ngươi muốn cũng đừng hòng chạm.” Mức độ Tư Đồ Nhất Tương “cưng” Đậu Đậu đã không thể dùng ngôn ngữ hình dung được nữa.

“Được được được, không chạm không chạm. Vậy ngươi mặc thử cho nó là được?” Tư Đồ Tảm Nguyệt nói rồi đưa vật trong tay cho Tư Đồ Nhất Tương.

“Đây là cái gì?” Tư Đồ Nhất Tương cầm lấy, hỏi.

“Cái yếm!” Tư Đồ Tảm Nguyệt khó nén nét mặt vui mừng nói. Hôm nay nàng đi dạo phố thì nhìn thấy. Trên cái yếm nhỏ đỏ đỏ, có một chú trư kiểu hoạt hình màu trắng đáng yêu. Nàng vừa liếc qua liền vừa ý, không nghĩ ngợi gì liền mua về. Dự định sau khi về nhà sẽ cho Đậu Đậu mặc thử. Ngờ đâu khi nàng về đến nơi, Đậu Đậu lại không có ở nhà!

Sau đó, ra sức hỏi mãi mới biết, Nhất Tương bế Đậu Đậu ra ngoài rồi…

“……” Đậu Đậu thật không biết nói gì. Đây đây đây, sao có thể như vậy!!! Nó tốt xấu gì cũng mười bốn tuổi rồi. Chỉ là thân thể nho nhỏ, cũng không thể bắt nó mặc cái đồ này vào nha. Sẽ xấu hổ chết mất“Chỉ có một cái? Đồ phía dưới đâu?” Tư Đồ Nhất Tương cho rằng đã có áo thì phải có quần. Nếu không mặc kiểu gì?!!

“Phía dưới để hở thí thí.” Tư Đồ Tảm Nguyệt giải thích một cách hiển nhiên.

“Ta không muốn!” Bàn tay nhỏ bé mập mạp của Đậu Đậu vội vã giữ chặt lấy quần soóc của mình, sợ hãi Tư Đồ Tảm Nguyệt đột nhiên đi tới cởi đồ xuống. Nguyệt tỷ tỷ sao có thể như vậy?

“Nghe thấy chưa, nó nói không muốn!” Tư Đồ Nhất Tương nói xong liền xoay người đi luôn. Nhưng lại không trả lại cái yếm trong tay cho Tư Đồ Tảm Nguyệt.

“Tiểu tử thối, ngươi không thể ăn món độc một mình! Ngươi không phải là muốn đóng cửa xem một mình sao. Ngươi sao lại có thể không coi trọng như vậy? Cái yếm đó là do ta mua mà?” Tư Đồ Tảm Nguyệt ở đằng sau thở phì phò kêu to.

“Đã vào tay ta, ta mặc kệ nó có phải là do ngươi mua hay không!” Tư Đồ Nhất Tương dứt lời, “rầm” một tiếng đóng cửa lại. Hình dáng Đậu Đậu lộ cái tiểu thí thí, sao có thể để người khác thấy?! Cho dù là thân tỷ của hắn cũng không có cửa.

“Nhất ca ca ” Đậu Đậu nhìn cái yếm trong tay Nhất ca ca nhẹ nhàng gọi một tiếng. Nó sẽ không thoát khỏi vụ ép buộc này ư! Lẽ nào nhất định phải mặc…

“Đậu Đậu, hiện tại đã không còn Nguyệt tỷ tỷ, ngươi mặc cho ta xem đi.” Tư Đồ Nhất Tương lấy ra cái yếm đỏ nho nhỏ. Vật này hình như không to hơn bàn tay hắn là bao.

“Ta, ta… Đậu Đậu không muốn mà!” Đậu Đậu bĩu môi nói xong liền quay người đi không thèm nhìn Tư Đồ Nhất Tương nữa. Mặt đều nóng đỏ lên rồi, làm sao dám nhìn. Nhất ca ca sao lại xấu như vậy! Bảo nó mặc yếm, nó sẽ rất xấu hổ đó Rõ ràng nó cũng đã mười bốn tuổi rồi mà…

Đậu Đậu kì thực cũng rất bứt rứt trong lòng. Nó vốn không phải như vậy, nhưng là sau khi biến nhỏ ngay cả hành vi cũng bất giác giống như một đứa trẻ vậy.

“Đậu Đậu ngoan, ca ca muốn nhìn.” Tư Đồ Nhất Tương ngữ khí ôn nhu mà nói. Đậu Đậu biết dùng công phu dụ dỗ, hắn cũng biết! Hắn thật sự cũng rất hiếu kì. Điểm mấu chốt nhất là, nghe Tảm Nguyệt vừa nãy nói như vậy, hắn hình như vẫn chưa từng thấy dáng vẻ của Đậu Đậu khi hở thí thí. Mỗi lần tiểu gia hoả này biến thành trẻ con đều là đang mặc quần áo.

“Ngô Ân… Vậy… Vậy trước tiên Nhất ca ca quay người đi!” Đậu Đậu không muốn làm Nhất ca ca đối với nó tốt như vậy thất vọng. Vì vậy, trong lòng thầm nghĩ: bằng bất cứ giá nào, dù sao hồi nhỏ cũng chưa từng mặc qua.

“Được” Tư Đồ Nhất Tương khoái chí đồng ý.

Đậu Đậu cũng không phải không bận tâm, nhưng vừa nghĩ đến Nhất ca ca có lẽ sẽ thất vọng, Đậu Đậu cũng không quản nhiều được như vậy.

Cánh tay mềm mềm nộn nộn của Đậu Đậu cầm lấy cái yếm trong tay Tư Đồ Nhất Tương, sau đó liếc nhìn xung quanh. Nó sợ Tư Đồ Nhất Tương nhìn lén, cho nên muốn tìm một chỗ có thể che được thân thể nho nhỏ của nó.

“Nhất ca ca, ngươi phải nhắm mắt lại.” Đậu Đậu lại nói.

“Được Ca ca nhắm mắt.” Tư Đồ Nhất Tương hợp tác, ngồi trên giường nhắm mắt lại nói.

Đậu Đậu cũng không tìm được chỗ nào che “cảnh xuân” lại. Vậy nên nó dứt khoát thay đồ trước mặt Tư Đồ Nhất Tương. Nó phải nhìn chằm chằm Nhất ca ca, không cho phép mở mắt nửa chừng!

(Lộ: Tiểu hài tử ngốc này, lát nữa thí thí cũng sẽ bị nhìn thấy, còn để ý quá trình thay quần áo làm gì.

Đậu Đậu: Ni Nhất ca ca nhìn ta, ta sẽ rất xấu hổ đó!

Lộ: Hảo hảo hảo, ngươi thay đồ của ngươi đi! Một đám dì đợi nhìn ngươi.

Đậu Đậu: Ta mới không cần thay, ta chỉ cho một mình Nhất ca ca nhìn!

Lộ: A a a! Thế không được, các nàng sẽ giết ta mất, Đậu Đậu ngoan. Thay đi thay đi… Mỗ Lộ lôi kéo cái chân mập mạp của Đậu Đậu ra sức cầu xin – ing)

Thay xong cái yếm nhỏ, Đậu Đậu nhìn trái nhìn phải. Xem ra cũng không tệ lắm, chính là thí thí lộ ra vẫn thấy rất thẹn thùng…

Nhẹ nhàng đi tới trước mặt Tư Đồ Nhất Tương, Đậu Đậu dùng ngón trỏ chọc chọc lên mu bàn tay của Tư Đồ Nhất Tương nói: “Nhất ca ca, Đậu Đậu thay xong rồi.”

Tư Đồ Nhất Tương trợn mắt, trước mặt hắn là tiểu bảo bảo đáng yêu đang mặc cái yếm nhỏ màu đỏ. Bởi vì là màu đỏ, cho nên nhìn Đậu Đậu rất trắng nộn. Khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì thẹn thùng mà đỏ bừng lên. Hai tay nho nhỏ vặn vẹo ở một chỗ, mắt nhìn vào tủ quần áo sâu xanh ở bên trái, không dám nhìn thẳng Tư Đồ Nhất Tương.

Tư Đồ Nhất Tương trầm lặng, câu nói hắn nghĩ đến lúc này ngoài Đậu Đậu rất đáng yêu ra, còn có một câu.

Tiểu gia hoả này tại sao có thể quý báu như vậy….