Kỷ Ngộ Ngôn một đường đi theo Mộ Dung Địch Trần, dần dần cảm thấy cảnh sắc chung quanh quen thuộc hẳn lên, đây đúng là viện tử khi nãy hắn lạc tới.

Thiên viện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chính giữa là một bãi đất trồng toàn những cây ngô đồng, thoạt nhìn um tùm thoang thoảng hương thơm, cảnh sắc cũng không tệ.

Mộ Dung Địch Trần dọc theo đường đi căn bản không thèm nhìn hắn, Kỷ Ngộ Ngôn cũng không nói, chỉ lẳng lặng nhớ thật kỹ những lối tắt ven đường. Mộ Dung Địch Trần tiêu sái dẫn hắn đi qua hết bảy lối tám ngõ thì dừng lại trước cửa một gian phòng.

“Sau này ngươi sẽ ở đây.” Mộ Dung Địch Trần nhướn mi, nói xong thì người cũng rời khỏi.

Kỷ Ngộ Ngôn cũng không gọi y lại, chỉ để mặc y đi thật xa, nhưng ánh mắt vẫn cứ dõi theo thân ảnh kia.

Trong thiên viện có một dãy phòng được xếp thành một hàng, ước chừng có bảy tám gian hình dạng như một chữ “Nhất” (là chữ này 一 ).

Gian phòng Mộ Dung Địch Trần đưa Kỷ Ngộ Ngôn đến là một gian cuối cùng ở phía bắc, còn y thì trụ tại một gian cuối cùng ở phía nam.

(Này là a ở đầu sông e cuối sông nà, trường sơn đông trường sơn tây =))))))))

Kỷ Ngộ Ngôn nhìn y đi vào phòng của mình, lúc này mới thu hồi tầm mắt, vươn tay đẩy cánh cửa phòng nhìn qua rất là cũ kỹ này.

Ai ngờ mới vừa bước vào, đã bị bụi bặm bên trong đột kích khiến hắn ho khan một trận đã đời, ánh mắt cũng bị bụi rớt vào không mở lên nổi. Khó khăn đứng thẳng người dậy, Kỷ Ngộ Ngôn không khỏi cười khổ.

Gian phòng này rõ ràng đã lâu không được tu sửa.

Trên mặt đất ít nhất cũng có một lớp tro bụi thật dày, trong phòng thì kết đầy mạng nhện, tựa như giấy dán cửa sổ, gió thổi qua liền hóa thành những mảnh nhỏ; bốn ghế thì hư hết ba, một cái duy nhất còn có thể ngồi thì lại bị gãy một bên chân; chăn bông đen thùi trên giường hiển nhiên đã mất đi tác dụng chống lạnh.

Cẩn thận bước vào phòng, Kỷ Ngộ Ngôn một hơi thổi đi bụi bặm bám trên bàn, dẫn tới một cơn ho khan khác, bất quá cuối cùng cũng có thể tìm được một chỗ tạm thời để đặt hành lý.

Một túi hành lý làm bằng thô bố màu xanh nho nhỏ cơ hồ không có chút sức nặng nào nhưng Kỷ Ngộ Ngôn vẫn luôn ở trên người. Đây là những thứ ít ỏi còn thuộc về hắn, tuy rằng không đáng giá bao nhiêu, nhưng mỗi một món đồ đều là hồi ức lúc nhỏ còn sống chung với nương.

Thậm chí còn có một miếng ngọc bội chẳng đáng bao nhiêu, đây là món quà sinh nhật năm báy tuổi mà nương kiệm ăn kiệm dùng mấy tháng mới mua được cho hắn.

Khi đó nương đem miếng phượng hoàng ngọc nho nhỏ màu xanh biếc này đeo lên ngực hắn, cười vô cùng vui vẻ.

Kỳ thật lúc đó nàng đã biết bệnh tình của mình, nhưng vẫn lấy số tiền mua thuốc để mua quà sinh nhật cho mình, thế nhưng mình lúc đó lại còn vui vẻ đến vậy, ngu ngốc không biết một chút gì mà vui vẻ.

Kỷ Ngộ Ngôn nhắm lại đôi mắt có chút ê ẩm.

Còn nhớ chuyện này để làm gì, hắn hiện tại hẳn phải rất cao hứng mới đúng, giường không phải vẫn còn tốt đó sao?

Ít nhất mình đã có một nơi để ngủ.

Mở to mắt, hít sâu một hơi, Kỷ Ngộ Ngôn cuốn cuốn tay áo, duỗi duỗi cánh tay, bắt đầu công trình quét tước phòng ở gian nan.

Mộ Dung Địch Trần lúc này cũng ngồi ở trong phòng của mình nương theo ánh nến đọc sách.

Y nhìn nửa ngày cũng chẳng xem vào được cái gì, tên tiểu tử mới đến Thiện viện ở kia cứ quanh quẩn trong lòng y.

Không biết vì sao, y lại không thích hắn.

Thường nghe người ta nói thích một người không cần lý do, nguyên lai chán ghét một người cũng có thể không cần bất cứ lý do gì.

Cho nên y mới đưa hắn đến ở căn phòng xa phòng mình nhất.

Kỳ thật mẫu thân vốn đã an bài bọn họ cứ cùng nhau ngủ một đêm trước đi, ngày mai mới phái người tới quét tước một gian phòng ở, sau đó sẽ đưa y phục cùng chăn nệm của Kỷ Ngộ Ngôn đến.

Nhưng Mộ Dung Địch Trần hoàn toàn không muốn.

Dựa vào cái gì ư?

Vì sao mẫu thân có thể cười với tiểu tử kia ôn nhu từ ái như vậy, thời điểm ăn cơm phụ thân còn gắp thiệt nhiều đồ ăn cho hắn; còn mình thì sao chứ? Chưa bao giờ họ quan tâm mình như vậy.

Tên Kỷ Ngộ Ngôn kia còn cười vui vẻ như thế, tất cả mọi người vây quanh hắn đùa giỡn, vừa nhìn đã thấy ghét rồi.

Nghĩ nghĩ, Mộ Dung Địch Trần siết chặt cuốn 《 tiêu dao du 》 trong tay thành một mớ loạn xạ; tiếp tục suy nghĩ, trong lòng lại cảm thấy càng ngày càng lo sợ, sau đó mớ giấy lộn xộn bị xé thành từng mảnh nhỏ.

Chán ghét chán ghét, hắn thật sự là rất đáng ghét!

Một trận gió lạnh thổi qua, Mộ Dung Địch Trần rùng mình một cái, vội cầm áo choàng choàng lên người, sau đó đóng cánh cửa đang mở lại. Nhìn thấy sắc trời đã tối đen bên ngoài, Mộ Dung Địch Trần phát hiện căn phòng ở phía bắc không có ánh sáng.

Đúng rồi, hắn không có nến a.

Hiện tại tuy rằng đang là mùa hè, nhưng buổi tối ở phương bắc vẫn có chút cảm giác lạnh lẽo, hắn nhất định cũng không có chăn nhỉ.

Đêm nay ở tại khu viện này không phải chỉ có một mình mình đâu.

————————————-

Cảm giác thực kỳ diệu.

Trong căn phòng tối đen.

Kỷ Ngộ Ngôn cuộn mình ôm lấy hai chân ngồi trên chiếc giường chỉ có mỗi tấm ván gỗ.

Ngoại trừ gia phó phục (y phục cho người hầu) trên người thì hắn căn bản không có y phục dư thừa.

Phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, chăn cùng đệm giường tất cả đều bị ném ra ngoài, vừa đen vừa cứng lại mang theo mùi thối, giữ lại dùng chỉ sợ sinh thêm bệnh.

Kỷ Ngộ Ngôn lạnh đến phát run.

Bởi vì từ nhỏ hắn vẫn hay chịu lạnh, lâu ngày thành bệnh nhưng lại không chịu trị dứt, bình thường tuy mạch có đập chậm một chút nhưng cũng không có gì trở ngại, chỉ có lạnh là chịu không nổi mà thôi.

Nhẹ nhàng chà xát cánh tay đang nổi đầy da gà, Kỷ Ngộ Ngôn dám khẳng định mình ngày mai sẽ sinh bệnh.

Tại sao bây giờ lại đặc biệt nhớ đến nương như vậy?

Nếu nương còn sống, nhất định sẽ ôm mình vào lòng. Kia…… Hảo ấm áp a……

Nghĩ như vậy, Kỷ Ngộ Ngôn mơ màng ngủ.

Lúc hắn tỉnh dậy, quả thật là đang nằm trong một khuôn ngực ấm áp, bất quá so với vòng tay ôm ấp to lớn của mẫu thân thì cái ôm này nhỏ hơn nhiều lắm.

Kỷ Ngộ Ngôn nhìn khuôn mặt kề sát của Mộ Dung Địch Trần, có chút sững sờ cũng có chút không kịp phản ứng. Bất quá thân mình cứng ngắc của hắn hiển nhiên đã ảnh hưởng tới Mộ Dung Địch Trần đang say ngủ.

Thay Kỷ Ngộ Ngôn kéo kéo chăn, đồng âm mềm mại của Mộ Dung Địch Trần tỏ vẻ không bình tĩnh, “Uy, tại ngày hôm qua ta thấy ngươi phát sốt nên mới đặc biệt cho phép ngươi ngủ với ta đó nha, không phải quan tâm ngươi đâu a, ngươi đừng có hiểu lầm đó.”

Bất quá sắc mặt đỏ hồng cũng rất không chịu thua kém mà tiết lộ tâm tư của y.

Kỷ Ngộ Ngôn chớp chớp mắt, đang muốn nói chuyện, lại bị Mộ Dung Địch Trần cắt ngang, “Uy, sau hôm nay, ngươi phải quên hết đi nga!”

“Ân.” Cảm giác ấm áp dâng lên dưới đáy lòng Kỷ Ngộ Ngôn, “Ta nhất định sẽ không nhớ rõ.”

Trong phòng an tĩnh trở lại.

Một lát sau……

“Ngươi nhất định phải quên nga.” Đây là thanh âm rất lo lắng.

“Được, nhất định sẽ quên.” Thanh âm thực kiên định.

“Nhưng vì sao ngươi lại cười?”

“Đây là nghi thức ‘quên đi’ của ta a.”

“………………”

“…… Ha hả……”

“………………”

————————————-

Buổi sáng lúc hai người tỉnh dậy, thì đã có người đem y phục cùng chăn bông của Kỷ Ngộ Ngôn đưa đến.

Bất quá người tới xong lập tức chạy ra ngoài, vì sợ bị dính phải vận xui trong Thiên viện này. Cho dù phu phụ Mộ Dung có phân phó hạ nhân chiếu cố Nhị công tử đi nữa, thì những người đó nếu có thể trốn liền trốn, tránh được thì liền nên tránh. Mà Mộ Dung Địch Trần, lại không hề cáo trạng với cha mẹ về sự tách trắc của đám hạ nhân. Huống chi cơ hội để y gặp được thân nhân là vô cùng ít ỏi.

Cho nên tuy nói y là Nhị thiếu gia của Mộ Dung gia, nhưng kỳ thật Mộ Dung Địch Trần vẫn luôn bắt đầu cuộc sống sinh hoạt hàng ngày mà không có ai hầu hạ, Thiên viện cũng vẫn chỉ có mỗi mình y.

Bất quá đây là chuyện ngày hôm qua, vì từ hôm nay trở đi, nơi này đã có thêm một Kỷ Ngộ Ngôn.

Mộ Dung Địch Trần tự mình thay y phục chỉnh tề, xoay người lại, Kỷ Ngộ Ngôn cũng đã mặc vào y phục vừa mới đưa tới.

Hắn vốn trời sinh xinh đẹp, y phục lại rất vừa người, tuy rằng kiểu dáng đơn giản, kỳ thật so với thiện tài đồng tử còn đẹp hơn vài phần. Hơn nữa từ ánh mắt tới khuôn mặt đều hiện lên ý cười ôn nhu, thật sự làm cho người nhìn vô cùng thoải mái.

Nhưng cố tình không biết tại sao, Mộ Dung Địch Trần nhìn hắn vẫn cảm thấy cả người khó chịu, không biết là bị chập sợi dây nào rồi.

Bất quá Kỷ Ngộ Ngôn nhìn y thì càng nhìn càng thấy vui vẻ.

Mộ Dung Địch Trần hôm nay mặc trung y màu lam nhạt, ngoại sam bạch sắc quảng tụ thêu hoa văn chìm nổi, cổ áo được gấp lại một nếp hoàn toàn không giống với y phục cổ cao của nữ hài tử, y phục này vừa vặn để lộ ra chiếc cổ thanh mảnh trắng ngần của y. Tóc cũng chỉ dùng một cây trâm ngọc màu lam vấn lên, hai bên thắt lưng đeo ngọc bội.

Hơn nữa ánh mắt tựa như băng lật kia, thật đúng là người so với sương tuyết càng lạnh hơn.

Nhưng Kỷ Ngộ Ngôn khẳng nhiên biết, thân thể mới vừa ôm lấy hắn trong chăn kia ấm áp tới cỡ nào.

Mộ Dung Địch Trần trừng hắn liếc mắt một cái, thì thấy Kỷ Ngộ Ngôn vội nén vẻ tươi cười, lúc này mới bắt chước học theo đám đại nhân thanh thanh giọng, xoay người nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ theo ta niệm thư học nghệ (đọc sách học võ). Hôm nay sẽ học với Văn sư phụ. Mấy ngày trước mới vừa giảng qua 《 hiếu kinh 》《 luận ngữ 》, hôm nay đại khái sẽ bắt đầu giảng 《 thi 》《 thư 》, ngươi cần phải hảo hảo học.”

Nói xong thì chờ  Kỷ Ngộ Ngôn trả lời. Nhưng qua hồi lâu cũng không thấy hắn có động tĩnh gì, lúc này mới quay người lại, thì thấy trong mắt hắn lộ vẻ mờ mịt.

Làm sao vậy?

Chẳng lẽ mình nói không rõ ràng?

Vừa định giải thích lại lần nữa, Mộ Dung Địch Trần đột nhiên phát giác, từ tối hôm qua cho đến sáng hôm này hình như mình nói quá nhiều rồi.

Nghĩ như vậy nên bỗng nhiên bắt đầu sinh khí, cũng không biết là do ai.

Không thèm để ý đến Kỷ Ngộ Ngôn, y tự mình đi ra ngoài.

Kỷ Ngộ Ngôn ở đâu ư?

Đương nhiên là vội vàng đuổi theo hắn đến thư phòng.

Kỳ thật Kỷ Ngộ Ngôn vì sao lại sững sờ, nguyên nhân rất đơn giản và cũng thực bình thường.

Chỉ là hắn không đọc được chữ mà thôi, đương nhiên lại càng không biết cái gì gọi là《 hiếu kinh 》《 luận ngữ 》.

Theo như lập trường của Mộ Dung Địch Trần, y dĩ nhiên cũng không hề biết trên thiên hạ vẫn luôn luôn có một số ít người không có tiền đọc sách, không có tiền ăn cơm, thậm chí không có tiền mua thuốc để bảo mệnh.

Bất quá không lâu sau này y sẽ được biết, dĩ nhiên là sau khi xảy ra chuyện với sư phụ.

Mộ Dung thế gia luôn luôn rất chú trọng việc giáo dục đám hài tử.

Thành ra cho dù y có là Mộ Dung Địch Trần, thì y vẫn được học cùng một chỗ với đám ca ca muội muội, cũng chỉ có ở điểm này, y mới không có gì khác biệt so với những đứa trẻ khác; Mộ Dung Linh Nhiên cũng như vậy, cho dù nàng là nữ hài tử nhưng vẫn muốn đọc sách biết chữ.

Mà thân là người phụ tá tương lai của Mộ Dung công tử, thì tự nhiên lại càng không cần nói đến những yêu cầu nghiêm khắc về trình độ.

Thi văn sư phụ Mộ Dung gia chọn lựa cho đám nhỏ bọn họ họ Văn, danh Tĩnh Khuynh, tự Thiều Hoa.

Tuy rằng chỉ mới hai mươi lăm tuổi, nhưng đã là đại tài tử nổi danh đương thời, thậm chí đã từng đương nhiệm vị trí thái sư của thái tử. Bất quá người cũng rất thanh tuấn cao ngạo, dĩ nhiên là có chút ý vị ‘mèo khen mèo dài đuôi’.

Mà việc hôm nay hắn phải làm, cũng chính là việc làm cho hắn mất bình tĩnh nhất — khảo sát trình độ văn tự của nhóm thư đồng mới tuyển.

Người đầu tiên Văn Tĩnh Khuynh khảo chính là Tịch Phi, nga không, hiện tại phải gọi hắn là Lãnh Tịch Phi. Bởi vì hắn không có họ, cho nên Mộ Dung Thanh Trần đã giúp hắn tìm một cái họ.

Kỳ thật đứa nhỏ Tịch Phi này hoàn toàn không hợp với cái họ “Lãnh” chút nào, bất quá Mộ Dung Đại công tử nói như vậy dễ nghe, thì có ai dám cự tuyệt.

Thời điểm Lãnh Tịch Phi đứng lên, quanh hốc mắt đã ầng ật ngấn nước, vừa kêu một tiếng “Văn sư phụ”, từng giọt từng giọt nước lập tức “tách tách” rơi xuống.

Nhìn hắn như vậy, Mộ Dung Thanh Trần ai oán kêu một tiếng ảo não như muốn chết, bỏ công đêm qua dạy hắn đến nửa đêm, hiện tại chẳng có gì xài được.

Văn Tĩnh Khuynh vừa thấy, đương nhiên cũng chẳng còn ý muốn hỏi tiếp, chỉ đơn giản cho hắn ba từ 《 bách gia tính 》, Lãnh Tịch Phi thút thít khóc, đáp cũng được tám chín phần. Nhưng trong suốt quá trình không ngừng vẫn khóc, không biết là vì cái gì.

Mộ Dung Địch Trần đừng ở bên cạnh lạnh mắt nhìn Lãnh Tịch Phi khóc, thần tình hoàn toàn hờ hững.

Thần khí kia, đến ngay cả Mộ Dung Linh Nhiên cũng có chút sợ hãi.

Tại sao ca ca này của nàng ý chí lại sắt đá đến vậy? Tịch Phi khóc thật rất đáng thương a.

Bất quá tốt xấu ra sao, thì cũng coi như bình yên mà đáp xong hết, phải biết rằng Văn sư phụ mà mất hứng, thì sẽ cầm roi đánh vào tay đó.

Lãnh Tịch Phi có thể là bị những lời Mộ Dung Thanh Trần nói ngày hôm qua làm cho sợ hãi.

Nhưng Kỷ Ngộ Ngôn không biết.

Bởi vì Mộ Dung Địch Trần cái gì cũng không nói với hắn.

Cho nên hắn rất tự nhiên đứng lên, chờ câu hỏi của Văn Tĩnh Khuynh.

Văn Tĩnh Khuynh nhìn nhìn Kỷ Ngộ Ngôn, trong lòng nghĩ: đứa nhỏ này bộ dáng thật sáng sủa thông minh, thấy mình cũng không tỏ vẻ khiếp sợ, rất có khí chất.

Vì thế hắn ôn tồn nhỏ nhẹ nói, tính tình cũng nhẫn nại xuống một chút.

Chỉ ôn nhu hỏi hắn, “Ngươi đã học qua những gì? Ta sẽ chiếu theo những gì ngươi đã học mà hỏi một chút, để xem trình độ của ngươi hơn kém bọn họ bao nhiêu.”

Ai ngờ Kỷ Ngộ Ngôn lại sửng sờ ở đó, mí mắt hơi hơi thùy hạ, tựa hồ như không biết nói cái gì cho phải.

Văn Tĩnh Khuynh tưởng hắn đang ngại ngùng, nên vẫn tâm bình khí hòa chờ đợi, “Đừng sợ đừng sợ, ta chỉ khảo những thứ ngươi biết.”

Kỷ Ngộ Ngôn lại cắn môi dưới của mình, giương mắt nhìn Văn Tĩnh Khuynh lắc lắc đầu.

Văn Tĩnh Khuynh mặt nhăn mày nhíu, không hiểu được ý tứ của hắn.

Hắn cũng giống như đám công tử nhà Mộ Dung, đều xuất thân từ thế gia, theo tổ tiên tám đời nhờ thư hương mà nổi danh, từ lúc còn ở từ trong bụng mẹ thì bên người lúc nào cũng là kinh, sử, tử, tập, từ nhỏ đã được gọi là “Khuynh thế thần đồng”, sau khi lớn lên từ thi phú tới tác văn chỉ cần vung bút là thành, nên hắn càng cảm thấy vạn cái nghề trên thiên hạ đều là thấp hèn, chỉ có đọc sách là cao cả.

(cái này trích trong câu:世上萬般皆下品,思量唯有讀書高。Thế thượng vạn ban giai hạ phẩm, tư lượng duy hữu độc thư cao. Vạn cái nghề đều là thấp hèn, duy chỉ có đọc sách là cao cả)

Mộ Dung thế gia là võ lâm đại gia văn võ kiêm tu mới có thể khiến hắn để mắt đến, Thiếu Lâm Võ Đang thì hoàn toàn không xem ra gì. Hắn chỉ cảm thấy bọn họ đều là một lũ thượng võ mong lập công danh, quả thật là mua danh chuộc tiếng, hòa thượng đạo sĩ lại thô lỗ, vừa nhìn đã thấy chướng mắt vô cùng.

Một người như vậy, dĩ nhiên đòi hỏi tất cả mọi người đều phải xuất khẩu thành thơ, đem tất cả tâm tư dùng trên thiên cổ văn chương, làm sao có thể hiểu được có người ngay cả một chữ cũng không biết?

Văn Tĩnh Khuynh nếu không hiểu, thì sẽ theo ý của mình mà lý giải, lập tức nói với Kỷ Ngộ Ngôn: “Vậy 《 Tam Tự kinh 》 đi, này chắc ngươi đã học qua. Ta nói câu đầu ngươi đáp câu sau.”

Kỷ Ngộ Ngôn im lặng nghe hắn nói, từ lúc Lãnh Tịch Phi bắt đầu tới giờ bọn họ nói cái gì mình cũng nghe không hiểu, ngay cả cự tuyệt cũng không biết phải làm sao để cự tuyệt, đành phải chậm rãi thùy hạ mắt.

Thấy hắn như thế, Văn Tĩnh Khuynh còn tưởng hắn đáp ứng, lập tức bắt đầu hỏi.

“Kinh tử thông, độc chư sử.”

Chọn câu đầu của một đoạn mà Văn Tĩnh Khuynh cảm thấy dễ đáp nhất, nhưng hắn lại không ngờ cho dù hắn có chọn câu dễ đáp đến đâu thì Kỷ Ngộ Ngôn vẫn không thể đáp được.

Mặt Kỷ Ngộ Ngôn nhất thời đỏ lên, hắn biết sư phụ đang khảo mình, nhưng thật sự là mình cái gì cũng không biết a.

Văn Tĩnh Khuynh chờ một lát, thấy hắn không có động tĩnh gì, trong lòng có chút phiền não.

Làm sao mà ngay cả câu đơn giản như vậy cũng không nhớ được?

Xem ra đứa nhỏ này bề ngoài mặc dù hảo, nhưng lại chẳng có chút cố gắng nào.

Quên đi quên đi, để mình cho hắn hai câu dễ hơn.

Vì thế tiếp tục nói, “Nhất nhi thập, thập nhi bách.”

Câu sau chính là “Bách nhi thiên, thiên nhi vạn”, Văn Tĩnh Khuynh thầm nói: cái này chắc đã đủ đơn giản.

Nhưng Kỷ Ngộ Ngôn vẫn không nói một câu.

Vì vậy Văn Tĩnh Khuynh đã chân chính sinh khí.

Nguyên lai mới vừa rồi mình nhìn lầm người, nguyên lai đứa nhỏ này đúng là người không có chí thủ, từ nhỏ đã lười biếng như thế này, trưởng thành còn ra sao nữa đây?

Mộ Dung Thanh Trần gấp đến độ cơ hồ xoay lòng vòng, hắn đương nhiên biết Văn sư phụ đang sinh khí, muốn kề tai nói nhỏ với Kỷ Ngộ Ngôn, nhưng lại ngại sư phụ đang đứng ngay trước mặt, muốn giúp cũng không giúp được.

Lãnh Tịch Phi cùng Mộ Dung Linh Nhiên cũng sợ hãi, nhất là Lãnh Tịch Phi, nước mắt cơ hồ lại sắp rơi xuống.

Lại chỉ có Mộ Dung Địch Trần mím môi, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì nhưng bộ dáng lại có chút đăm chiêu.

Văn Tĩnh Khuynh cũng thấy thần sắc của bọn họ, vì thế lại cố nén lửa giận.

Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên sư phụ cùng đồ đệ gặp mặt, không thích hợp để động roi.

“Hừ” một tiếng quay người đi, không thèm để ý đến Kỷ Ngộ Ngôn, thuận tay cầm lấy bút, đặt lên trên bàn của Lãnh Tịch Phi cùng Kỷ Ngộ Ngôn, nói: “Vậy các ngươi viết tên ra cho ta xem, về sau sẽ không sợ gọi sai.”

Lãnh Tịch Phi vội vàng tiếp nhận, cầm lấy bút viết tên của mình lên, chữ tuy rằng không được đẹp cho lắm, nhưng vẫn có thể làm cho Văn Tĩnh Khuynh đọc được dễ dàng. Quay đầu lại nhìn Kỷ Ngộ Ngôn, hắn vẫn đứng khoanh tay ngay cả bút cũng không cầm lấy.

Cố nén  cơn tức trong lòng, Văn Tĩnh Khuynh ngạnh thanh hỏi hắn, “Làm sao vậy, ngươi chẳng lẽ không có tên?”

Kỷ Ngộ Ngôn lại ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trong suốt thản nhiên, nhẹ nhàng nói: “Ta…… Không biết chữ.”

Văn Tĩnh Khuynh chỉ cảm thấy diễm quang trên gương mặt của hắn bắn ra tứ phía, khiến ngay cả chính bản thân mình cũng phải ngẩn ngơ.

Phục hồi tinh thần lại, thầm kêu vài tiếng “Hổ thẹn”, lúc này mới nghe rõ hắn đã nói cái gì.

Ta…… Không biết chữ.

————————————-

Cái gì cái gì?

Không biết chữ?

Không biết chữ?!

Không biết chữ!!!!

Này rõ ràng chính là từ dùng để từ chối mà.

Sao lại có người không biết chứ?

Lười biếng đến thế là cùng, không ngờ tính tình hắn lại bất hảo đến như vậy, nguyên lai hắn không hề đem một sư phụ như mình để vào mắt!

Còn muốn đùa với mình ư!

Văn Tĩnh Khuynh cũng chẳng cần chấp nhất cái gì gọi là nể tình.

Cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Kỷ Ngộ Ngôn, chộp lấy bản trúc tử (cây thước làm bằng trúc) trên bàn, một cái lại một cái hung hăng đánh vào lòng bàn tay trắng như tuyết kia.

Bản trúc tử dùng để đánh vào tay của Văn Tĩnh Khuynh được làm ra thực chất rất có chủ đích.

Dài ước chừng một thước, rộng một tấc, đầu cây hình vuông bề rộng ước chừng ba tấc, hơi dẹp, mặt trên có rất nhiều lổ nhỏ.

Bị thứ này đánh vào tay, nơi bị những lỗ nhỏ ngấn vào sẽ từ từ trở thành những mụn nước nho nhỏ, vừa rát vừa đau, khổ sở vô cùng. Đánh hai ba cái thì không sao, nhưng nếu đánh trên dưới mười cái, ngày hôm sau bàn tay khẳng định sẽ vừa đỏ vừa sưng, giống như là bánh mì vậy.

Người nếm qua mùi vị đau khổ này nhiều nhất chính là Mộ Dung Thanh Trần, tự nhiên hắn chính là người hiểu rõ tư vị làm cho người khác phát điên này nhất. Hắn còn kêu Kỷ Ngộ Ngôn mau mau khóc đi, cầu tình với sư phụ. Văn Tĩnh Khuynh tính tình mặc dù không tốt, nhưng dù sao cũng là người đọc sách tâm địa mềm mỏng, chỉ cần bọn họ nhận sai thì sẽ không quá khó xử bọn họ.

Nhưng Kỷ Ngộ Ngôn vẫn cố tình không mở miệng.

Để Văn Tĩnh Khuynh đánh cho đến khi tay mình đỏ tím cả lên, hắn cũng không để một tiếng rên nào thoát khỏi cổ họng, chỉ có dấu răng in thật sâu trên môi dưới, thân mình cũng run rẩy đến lợi hại, vầng trán trắng nõn thấm ướt một tầng mồ hôi lạnh.

Đến cuối cùng, Văn Tĩnh Khuynh đánh đến mức cánh tay mỏi nhừ, nhưng trăm triệu lần cũng không ngờ tới Kỷ Ngộ Ngôn lại kiên cường như thế, thật sự nhịn đau chứ không hề có y định cầu tha.

Thấy hắn tuổi còn nhỏ nhưng lại kiên cường như vậy, cảm thấy cũng có chút mềm lòng, nhưng để giữ thể diện, nên vẫn phải đánh tiếp.

Nhìn bàn tay cốt cách xinh đẹp tuyệt trần của Kỷ Ngộ Ngôn dần dần đỏ tím hết lên, Mộ Dung Địch Trần cũng bắt đầu có chút thiếu kiên nhẫn.

Hắn nói mình không biết chữ, quả thật không giống như đang nói dối a, hơn nữa hắn cũng không có lý do gì để lừa sư phụ.

Nghĩ như vậy nên định mở miệng biện hộ, thế nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng “Oa” vang lên, nguyên lai là Lãnh Tịch Phi thật sự đã nhịn không được mà khóc thét.

Hắn vừa khóc Mộ Dung Linh Nhiên cũng khóc lớn theo.

Nàng vốn chỉ là một nữ hài tử, tuổi cũng nhỏ hơn so với những người khác, bình thường Văn Tĩnh Khuynh cũng chỉ đối bọn họ lược thi bạc trừng, bởi vì dù sao bọn họ cũng là thiếu gia tiểu thư, làm sao có thể nặng tay với bọn họ, chưa từng gặp qua trường hợp như vậy?

Vừa thấy Lãnh Tịch Phi khóc, nàng cũng sợ tới mức nước mắt lập tức rơi xuống.

Mộ Dung Thanh Trần cũng thông minh, vừa thấy tình hình này, dụi dụi mắt cũng “Oa oa” kêu lên, mặt dù đa phần đều là giả bộ, bất quá hắn vẫn nhớ hô to, “Sư phụ a, tha Ngộ Ngôn đi…… Tha Ngộ Ngôn đi……”

Lúc này Mộ Dung Địch Trần cũng mở miệng, “Sư phụ, Ngộ Ngôn không phải cố ý, tạm tha hắn lần này đi.”

Vẫn là ngữ điệu trấn trấn định định giống như bình thường.

Văn Tĩnh Khuynh vốn cũng muốn tìm bậc thang để bước xuống, hơn nữa Mộ Dung Nhị thiếu gia đã lên tiếng, Kỷ Ngộ Ngôn dù sao cũng thuộc phạm vi quản lí của nhị thiếu gia, hơn nữa hắn cũng có chút sợ Mộ Dung Địch Trần……

Rốt cục ngừng tay, Văn Tĩnh Khuynh lại không kêu Kỷ Ngộ Ngôn ngồi xuống, mà phạt hắn đứng đến giữa trưa.

Kỷ Ngộ Ngôn không nói lời nào cũng không động một cái mà chỉ yên lặng đứng, trên mặt thậm chí còn lộ vẻ tươi cười có chút bất đắc dĩ.

————————————-

Rất nhiều năm về sau, Kỷ Ngộ Ngôn vẫn nhớ rõ buổi đường khóa kia.

Thời điểm kể lại cho Mộ Dung Địch Trần nghe, Mộ Dung Địch Trần cũng đã quên rồi, còn nằm trong lòng hắn lười biếng hỏi, “Như thế nào? Còn nhớ rõ bản trúc tử đó đánh đau đến cỡ nào không?”

Kỷ Ngộ Ngôn xoa xoa mặt hắn, hôn một cái lên môi ái nhân, gợi lên hỏa diễm ẩn sâu bên trong cơ thể, không hề trả lời, chỉ trộm cười một cái dưới đáy lòng.

Kỳ thật hắn vẫn nhớ rõ, vào cái ngày Văn Tĩnh Khuynh đang khảo công khóa của Mộ Dung Địch Trần, hắn đã phản bác đến mức sư phụ á khẩu nói không nên lời. Hơn nữa sau đó không lâu hắn mới biết được, trúc phiến của Văn Tĩnh Khuynh chưa bao giờ đánh được lên người Mộ Dung Địch Trần, bởi vì tài trí của Mộ Dung Nhị thiếu gia khi đó, Văn Tĩnh Khuynh không cách nào sánh được.

Sau khi kết thúc buổi học, tay của Kỷ Ngộ Ngôn lập tức sưng lên, nhưng hắn không nói lời nào mà chỉ lẳng lặng theo Mộ Dung Địch Trần trở về thiên viện, cũng từ chối ý tốt muốn đưa mình đến chỗ đại phu trị thương của Mộ Dung Thanh Trần.

Cứ như vậy, tay của Kỷ Ngộ Ngôn sưng hơn mười ngày, ngay cả đũa cũng cầm không nổi.

Nhưng Mộ Dung Địch Trần dĩ nhiên biết có rất nhiều sách trong thư phòng của mình đều bị đụng qua, tuy rằng vị trí đặt sách không thay đổi, ký hiệu lưu giữ trang sách mà mình đánh dấu cũng không hề sai lệch, nhưng y vẫn biết. Bất quá y vẫn làm bộ như không biết gì cả, cũng không đưa Kỷ Ngộ Ngôn đến dược phòng.

Thời điểm y nhìn thấy Kỷ Ngộ Ngôn cự tuyệt người khác trị liệu cho mình, trong lòng dâng lên cảm giác rất kỳ quái –

Hắn đang đợi mình thượng dược cho hắn sao?

Bất quá ý niệm trong đầu cũng chỉ là chợt lóe rồi biến mất. Chân chính làm cho y không thể chịu được chính là một sự kiện khác.

Mộ Dung Địch Trần mở mắt ra, sờ sờ cái chăn lại một lần nữa được đắp hảo, làm như không nghe thấy tiếng bước chân đang cố gắng nhẹ nhàng rời đi, trong đầu loạn thất bát tao.

Lúc ngủ y thường xuyên đá chăn, cho nên rất dễ bị cảm lạnh.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, Kỷ Ngộ Ngôn mỗi ngày đều đến giúp y đắp chăn vào nửa đêm, sau khi xác định y đã ngủ ngon, mới rón ra rón rén rời đi.

Trong lúc nhất thời, lại khiến Mộ Dung gia Nhị thiếu gia xử sự luôn vân đạm phong khinh ( ít nhất ở mặt ngoài là vậy) trở nên tâm phù khí táo. Rốt cuộc không ngủ nổi nữa, đành phải khoác áo ngồi dậy, xuống giường mang hài, đi đến viện tử.

Quả nhiên, căn phòng cách vách vẫn còn sáng đèn.

Từ sau cái ngày đó, phòng của Kỷ Ngộ Ngôn được chuyển đến cách vách phòng y. Mộ Dung Địch Trần tuy rằng không thích, nhưng không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà lại không có chút phản đối gì, chỉ ngầm đồng ý.

Nhìn qua cánh cửa phòng chưa được khép kín.

Kỷ Ngộ Ngôn vẫn còn đang cầm bút viết viết cái gì đó dưới ánh nến. Bàn tay sưng to có chút run rẩy, hơn nữa phương pháp cầm bút cũng không đúng.

“Ngốc muốn chết, ngốc muốn chết.” Mộ Dung Địch Trần quả thật nhịn không nổi nữa, lập tức vọt vào đoạt đi cây bút trong tay Kỷ Ngộ Ngôn, khuôn mặt dưới ánh nến hơi hơi ửng đỏ.

Nhìn xuống, lúc này mới phát giác đám chữ xiêu vẹo mà Kỷ Ngộ Ngôn từng bút từng bút viết ở trên giấy.

Kỷ Ngộ Ngôn cũng không có vẻ gì là quá mức xấu hổ, chỉ thấy Mộ Dung Địch Trần khanh khách cười, làm cho gương mặt của Nhị thiếu gia càng lúc càng đỏ ửng lên.

Chặn lại trang giấy trắng hạ xuống ba chữ, Mộ Dung Địch Trần viết ra hành thư xinh đẹp của chính mình.

Kỷ Ngộ Ngôn tuy rằng xem không hiểu, nhưng vẫn cảm thấy y viết thật sự rất đẹp.

“Đây là tên của ngươi –『 Kỷ Ngộ Ngôn 』, trước tiên học cái này đi. Thật sự là nhìn không ra ngươi lại ngốc như vậy, về sau mỗi ngày ta đành phải cố sức mà dạy ngươi học thôi.” Vội vàng nói xong, Mộ Dung Địch Trần cũng không chờ Kỷ Ngộ Ngôn trả lời lập tức bắt đầu công khóa ngày hôm nay.

Kỷ Ngộ Ngôn cẩn thận lắng nghe, thời gian không đến một chén trà nhỏ, mặt của Mộ Dung Địch Trần càng đỏ hơn, “Uy, đưa tay đây.”

Có chút kỳ quái nhìn y, bất quá Kỷ Ngộ Ngôn vẫn nghe lời vươn tay ra.

Vì thế Mộ Dung Nhị thiếu gia lập tức lấy ra dược cao tư tàng đã lâu, nghiến răng nghiến lợi bắt đầu quá trình thượng dược, bất quá hai tay cũng phá lệ nhẹ nhàng……

Về sau, Mộ Dung Địch Trần chỉ biết Kỷ Ngộ Ngôn tiến bộ thần tốc; nhưng lại không hề biết rằng, tờ giấy viết ba chữ “Kỷ Ngộ Ngôn” kia, được đặt song song cùng với mảnh ngọc phượng hoàng thô ráp trong một cái túi hành lý nho nhỏ làm bằng thô bố màu xanh.