Bạch Tà lão nhân sau khi thấy chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi mà Nam Cung Dạ có thể mang Đàm Linh thảo trở về thì cũng bất ngờ không thôi. Hắn đúng thật là đã nói sẽ có thể làm được. Không biết hắn lần này là bằng cách thức nào có được hay lại đi đâu liều mạng để lấy nó về nơi đây.

"Tiền bối, người xem có đúng thứ này không?"

Bạch Tà lão nhân cần lấy hộp gỗ dài tinh xảo từ từ mở ra xem thử, sau đó hài lòng cầm nó lên quan sát thật kỹ.

"Không sai, chính là nó."

"Tiền bối nói như vậy thì thương thế của nàng sẽ được trị khỏi đúng không?"

Bạch Tà lão nhân lại trở tính khí nhanh tay đuổi hắn ra ngoài.

"Ngươi lại hỏi nhiều nữa rồi, mau ra ngoài đi. Đến lúc lão bà ta ra tay rồi."

Nam Cung Dạ bước đến bên giường ôn nhu nắm tay nàng nhìn nàng thâm tình, đến lúc nghe được tiếng hắng giọng không kiên nhẫn của lão tiền bối, hắn mới đành rời đi. Đi được mấy bước còn chưa đến cửa thì đã dừng chân, trong lòng chưa an tâm quay đầu lại nói.

"Tiền bối, Mộc Nhi trông cậy hết vào người."

Bạch Tà lão nhân cảm thấy hắn thật phiền phức, không mấy vui vẻ xua tay quát lớn.

"Lão bà ta không phải là sư phụ của nó sao, điều này còn cần ngươi nói."

Nam Cung Dạ lúc này mới ý thức được chính bản thân vừa rồi đúng thật là có chút phí lời. Tất cả là do tâm tình hắn hiện tại không mấy bình ổn, giọng nói lúng túng.

"Là...tiểu bối nhắc thời quên mất."

"...?"

Nam Cung Dạ nói xong định sẽ bước ra bên ngoài nhưng một lần nữa quay đầu lại nói.

"Tiểu bối có thể hay không ở lại đây quan sát, nhất định sẽ không làm người phân tâm."

Bạch Tà lần này không cáo giận mà chỉ bình thản chỉ tay về phía Lương Giai Mộc, chậm rãi đáp lời hắn.

"Lần này ta phải cởi bỏ toàn bộ y phục trên người của nó ra, ngươi...có muốn nhìn một chút không?"

Nam Cung Dạ nghe đến đây vẻ mặt lập tức chuyển sang gượng gạo, lúng ta lúng túng hết cả lên.

"Không nên, tiểu...tiểu bối ra ngoài trước."

Bạch Tà lúc này mới quát lớn.

"Như vậy còn không mau ra ngoài."

Nam Cung Dạ quả nhiên sau tiếng quát kia cuối cùng cũng chịu rời khỏi, còn không quên đóng kín cửa. Ngoan ngoãn đứng bên ngoài chờ đợi không cho ai đến gần.

Bạch Tà lúc này bên trong phòng cười thật sảng khoái, không ngờ chỉ nói vài câu đã lừa được hắn. Nếu không thì cái tên tiểu tử này sẽ còn bám trụ nơi đây dai hơn cả đỉa.

Nam Cung Dạ chờ đợi gần nửa canh giờ cuối cùng cũng thấy Bạch Tà lão nhân bước ra. Hắn tất nhiên là chạy đến dò hỏi.

"Tiền bối, có phải..."

"Trước mắt đều đã ổn, không còn gì đáng lo ngại."

Nam Cung Dạ như trúc bỏ hết mọi gánh nặng, tâm tình cũng vì thế mà nhẹ nhõm hơn nhiều.

"Nàng khi nào mới có thể tỉnh lại?"

"Ta liên tiếp hai ngày nữa sẽ tiếp tục truyền nội khí hóa giải hàn khí trong người nó, đến lúc đó sẽ tỉnh lại rồi."

"Lâu như vậy sao...? Tiểu bối hiện tại có thể vào trong xem nàng rồi đúng không?"

Bạch Tà lão nhân hai tay đặt sau lưng ung dung bước đi, không quên nhắc nhở hắn.

"Ta thấy bộ dáng này của ngươi nên về nghỉ ngơi thì hơn, tránh đến lúc người bên trong tỉnh lại thì ngươi lại lăn ra bất tỉnh..."

Còn chưa nói xong quay sang đã phát hiện hắn từ lúc nào rời đi mất dạng, nhất định đã chạy vào bên trong rồi a~. Bạch Tà chỉ biết lắc đầu cảm thán, thật muốn hỏi thế gian tình ái là gì mà có thể biến hắn thành ra như vậy.

Nam Cung Dạ ngồi bên giường, trong lòng an tâm vì thấy sắc diện trên gương mặt nàng đã hồng hào hơn trước. Cơ thể cũng không còn lạnh lẽo như trước mà hiện tại đã ấm áp hơn rồi. Hắn cười ôn nhu đưa tay nhẹ sờ lên má nàng, Mộc Nhi của hắn không sao là tốt rồi. Hai ngày nữa lại có thể nghe được giọng nói khả ái của nàng, có thể ôm nàng ngủ một giấc thật ngon.

"Mộc Nhi, dù sau này có xảy ra chuyện gì...nàng nhất định phải tin ta, đừng rời xa ta..."

Hai ngày sau, Lương Giai Mộc trong một giấc mơ dài cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại. Trong mơ nàng không ngừng nghe thấy tiếng một người không ngừng gọi tên mình, gọi rất nhiều rất nhiều lần. Nàng chỉ có thể nghe thấy nhưng không thể đáp trả. Lương Giai Mộc chợt hồi tưởng lại giấc mơ kia, trong mơ nàng thấy được một quancảnh vô cùng hỗn loạn. Nơi đó bầu trời trở nên u ám dị thường, nàng đứng đối diện với hắn, không ngừng nhìn hắn, ánh mắt hắn lúc đó rất lạ, rất lạ còn nàng thì rơi lệ.

Lương Giai Mộc từ từ ngồi dậy, cảm thấy cả người tê cứng ê ẩm toàn thân không biết chính mình đã ngất đi bao lâu rồi. Nàng thấy bản thân đang nằm trong phòng của Nam Cung Dạ. Xung quanh không có ai cả, nàng bước xuống giường đưa tay vận động gân cốt một chút. Trong đầu, người đầu tiên nghĩ đến là hắn, nàng không do dự rời khỏi phòng chạy vội ra ngoài tìm hắn.

Nàng vừa mở cửa đã nhìn thấy trước sân lớn ở từ có hai thân ảnh đang bước đến đây. Lương Giai Mộc vui vẻ khi nhận ra người đó chính là Nam Cung Dạ, người đi bên cạnh là...là sư phụ của nàng sao? Thật không thể tin được, sư phụ...là sự phụ thật rồi...

Lương Giai Mộc đứng trước cửa phòng lên tiếng gọi lớn, sau đó cũng chạy vội về phía bọn họ.

"Sư phụ, là người thật sao?"

Nam Cung Dạ nghe được giọng nói quen thuộc bên tai liền vui mừng ra mặt, nhìn về phía trước.

"Mộc Nhi, nàng tỉnh lại rồi."

Bạch Tà lão nhân thấy ái đồ của mình đã tỉnh lại, đã hai năm qua hai người bọn họ chưa gặp nhau. Hiện tại lại thấy Lương Giai Mộc gọi mình, nghe lại hai tiếng "sư phụ" này của nàng khiến bà thật cao hứng.

"Đồ đệ, lão bà ta trở về thăm ngươi. Mau đến đây..."

Bạch Tà lão nhân thấy nàng chạy, vừa dang rộng vòng tay định bày tỏ cái ôm thân thiết thì lập tức cứng đờ hai tay ôm không khí. Vì sao lại như vậy ư? Là vì tiểu đồ đệ kia như thế nào đã chạy đến nhào qua ôm lấy tên tiểu tử bên cạnh.

Bạch Tà lão nhân đầu đầy hắc tuyến, lần đầu tiên bị chính đồ đệ của mình bơ một cách trắng trợn như vậy, khiến bà ta không cách này trở tay kịp. Lúc này chỉ gương mắt nhìn hai người bọn họ ôm ôm cười cười thâm tình, khiến bà nghẹn tức đến nội thương mà.

"Đồ đệ, sư phụ ở đây này..."

Nam Cung Dạ đã nhiều ngày rồi chưa được ôm nàng như vậy, đối với cái ôm ấm áp này hắn đã mong chờ rất lâu rồi. Nàng rốt cuộc đã tỉnh lại...Hắn nhìn nàng cười đến nở rộ.

"Nàng cảm thấy trong người còn chỗ nào không thoải mái không?"

Lương Giai Mộc ngước mặt lên nhìn hắn, không biết chính mình đã ngất đi trong bao lâu. Đến lúc này đây chỉ thấy sắc diện phờ phạc hiện rõ trên gương mặt hắn.

"Ta không sao nữa, chàng như thế nào trông gầy đi nhiều rồi."

Nam Cung Dạ nhận thấy ánh mắt lo lắng của nàng liền cười trấn an.

"Ta không phải vẫn rất bình thường sao, do nàng nhìn nhầm thôi. Nàng nhất định là đói rồi, ta gọi người mang thức ăn đến có được không?"

Lương Giai Mộc cười vui vẻ ngoan ngoãn gật đầu.

"Được."

Hai người bọn họ cười cười nói nói vui vẻ, trực tiếp lãng quên một người có gương mặt xám xịt, mở to hai mắt trừng bọn họ.

"Mộc Mộc ngươi vừa rồi còn lớn giọng gọi hai tiếng sư phụ. Hiện tại lại không đối hoài tới lão nhân gia ta, đúng thật đã bị nam sắc làm mờ tâm trí mà..."

Lương Giai Mộc vừa rồi gặp lại sư phụ thật sự đã rất kích động, lúc này đây giả vờ làm lơ muốn chọc tức người trả thù việc sư phụ trong hai năm qua bỏ nàng đi biệt tâm, một lần cũng không chịu về thăm nàng.

Nhìn biểu tình trên gương mặt của Bạch Tà lão nhân biết chắc sư phụ đã bị nàng chọc giận thật rồi. Lương Giai Mộc lúc này mới cười hì hì nắm lấy tay áo người, ngắm nghía kỹ lưỡng.

"Đồ nhi tưởng sư phụ đã quên mất con rồi, hai năm qua người quả thật đã già đi rất nhiều, sắp trở thành một lão quái bà thật sự."

"Tiểu...tiểu phản phúc nhà ngươi còn dám chê ta."

Bà ta chưa kịp ra tay tóm lấy Lương Giai Mộc thì nàng đã nhanh nhẹn chạy vòng qua sau lưng Nam Cung Dạ lẫn trốn.

"Đồ nhi không nói gì sai cả, người chính là một lão quái bà..."

"Ngươi...đúng là chỉ có đồ nhi thối nhà ngươi mới dám nói ta nha vậy."

Nam Cung Dạ đứng chắn trước người nàng, nhìn thấy Bạch Tà lão nhân bị nàng chọc tức đến phụt đỏ cả người. Hắn nhìn nàng không khách khí núp sau lưng mình, lấy hắn làm bao chắn thì chỉ biết phì cười.

"Được rồi...Tiền bối người đừng tức giận nữa. Tiểu bối sẽ chọn mấy vò rượu quý lâu năm tặng cho người, xem như thay nàng hiếu kính người."

Bạch Tà lão nhân nghe đến rượu ngon tâm tình liền đại biến, hai mắt phát sáng như nhặt được vàng. Trực tiếp bỏ Lương Giai Mộc qua một bên không thèm quan tâm đến nữa.

"Vẫn là tiểu tử ngươi hiểu chuyện hơn nhiều, mau mau đưa lão nhân ta đi lấy rượu."

Lương Giai Mộc lập tức lên tiếng ngăn cản.

"Không được, sư phụ người dùng cơm trước đã. Cứ uống rượu như vậy sẽ không tốt."

Bạch Tà lão nhân cũng hết cách với nàng, lúc trước tiểu đồ đệ này lúc nào cũng muốn quản thúc bà ta uống rượu. Khiến bà ta cảm thấy nàng phiền đến nỗi tự mình âm thầm đi chu du thiên hạ mà không mang nàng theo.

"Bạch Tà lão nhân ta đúng thật là làm nhiều việc xấu mới gặp phải người đồ đệ như con. Ăn cơm trước là được rồi chứ gì, mau đi thôi."

Lương Giai Mộc lúc này mới cười vui vẻ bước đến ôm lấy cánh tay của sư phụ, nịnh hót ra mặt.

"Đồ nhi thật sự rất nhớ người, lần này có thể gặp được sư phụ trong lòng liền vui vẻ."

"Được rồi, đừng nịnh bợ lộ liễu nữa, không phải đã đói rồi sao, mau đi ăn cơm thôi."

Nam Cung Dạ lúc này cũng mở lời.

"Tiền bối hướng này, mời người."

"Được."

Ba người bọn họ cùng nhau đi đến đại sảnh, ở đó Nam Cung Dạ đã cho người bày biện rất nhiều món ăn ngon. Hắn đi ở phía trước, sau lưng chính mình không ngừng truyền đến được những lời nói qua lại của nàng và lão tiền bối.

"Ta nói này đồ đệ, ngươi lần này chính là mèo mù vớ trúng mỡ lớn. Tìm ở đâu ra cái tên tiểu tử hiếm thấy này, tính khí ngươi thô lỗ như vậy mà cũng có nam nhân yêu thích sao?"

"Sư phụ, người không cần phải hạ thấp đồ nhi xuống như vậy chứ."

"Còn không phải sai sao, lão bà ta thật nghi ngờ có phải ngươi ban đầu đã ra tay cưỡng đoạt ép bức hắn không?"

"Làm gì có chứ, sư phụ người nói nhỏ một chút...thật xấu hổ a~"

"Lão bà ta thấy hắn không tệ, chỉ là có một chút xui xẻo mới gặp phải đồ nhi ngươi."

"Thiên ạ, sư phụ...người giữ một chút mặt mũi cho đồ nhi có được không?"

"Haha...kể lão nhân nghe, lúc trước ngươi cường đoạt hắn như thế nào vậy?"

"SƯ PHỤ..."

Nam Cung Dạ toàn bộ đều nghe thấy, trong lòng kìm nén không để bản thân phải bật cười thành tiếng. Trong lúc bọn họ đang cười nói vui vẻ thì ở phía đối diện có thân ảnh của một người bước đến.

Lương Giai Mộc cũng nhìn thấy, người đó không ai khác chính là Bắc Đường Thanh Di. Nàng ta đang thong dong bước đến, dáng người mảnh mai uyển chuyển. Khi nhìn thấy nàng liền cười cao ngạo đầy ẩn ý.

Lương Giai Mộc khó hiểu lên tiếng.

"Cung Dạ, nàng ta sao lại ở đây?"