Hiện tại thời gian không còn nhiều nữa, nếu chọn cách vẽ lại sợ là không có đủ thời gian. Dưới tình hình này e rằng sau khi bức họa được hoàn thành, chờ đến lúc những người nơi này tiến hành bình phẩm thì màu mực trên bức họa của nàng sẽ trôi đi mất. Khong cần nói cũng biết là do ai đã giở trò, mục đích là khiến nàng phải bẻ mặt xấu hổ trước tất cả những người ở nơi đây.

Lương Giai Mộc ngừng bút vẽ, trong lòng không ngừng suy tính. Không biết tiếp theo nên làm gì mới tốt, cũng là do nàng sơ ý không nghĩ rằng Bắc Đường Thanh Di lại ra tay vào lúc này. Được lắm, thủ đoạn cũng không tầm thường.

Trong lúc nàng đang nghĩ biện pháp thì thái giám phía trên đã truyền khẩu dụ xuống thông báo rằng thời gian đã hết. Như mọi lần, các bức họa của người tham gia so tài trước mắt sẽ được thu lại chờ đến khi mực vẽ trên bức họa được khô ráo sẽ cho người tiến hành mang đến cho các chư vị nơi đây cùng nhau đàm luận, thưởng thức.

"Thời gian đã hết, mời các vị chuẩn bị chu đáo."

Bắc Đường Thanh Di trong lòng tự tin vô cùng, vừa rồi nàng ta từng để ý đến bức họa mà Lương Giai Mộc đang vẽ. Phản ứng đầu tiên của nàng ta chính là kinh ngạc, không ngờ từng nét vẽ lại tỉ mỉ đẹp mắt đến như vậy. Nàng ta chưa từng thấy qua cách vẽ như thế, mỗi một họa tiết trên bức họa vô cùng mới lạ không trùng lặp với bất kì một ai.

Trước đó Bắc Đường Thanh Di chính mình đã mua chuộc, âm thầm sắp xếp cho người bỏ vào trong màu mực một thứ đặc biệt khiến nó trong một khoảng thời gian sẽ hoàn toàn biến màu mực trở nên không còn gì. Nàng ta nhận thấy rằng nếu lần này không giở một chút mưu kế thì sợ là cơ hội chiến thắng coi là không còn.

Sau khi các cung nữ tiến hành thu bức họa, trong thời gian chờ sắp xếp thì Lương Giai Mộc cũng trở về ngồi bên cạnh của Nam Cung Dạ.

Nàng cảm thấy trong lòng ngực có nội khí lưu chuyển không thông, không kiềm được ho khan lên vài tiếng. Do nội thương trong người ảnh hưởng nên nàng cảm thấy sức lực trong cơ thể giảm sút đi rất nhiều. Nếu không phải vì hoàng dược của Nam Cung Dạ thì e là nàng đã không trụ nổi đến hiện tại.

Nam Cung Dạ nhìn nàng trong lòng lo lắng không thôi, tuy trước mặt hắn nàng luôn tươi cười vui vẻ che đi khó chịu trong người. Nhưng hắn làm sao không nhìn ra được nội thương lần này của nàng không phải nhỏ.

Hắn không muốn thấy nàng phải cố chịu nữa, hai tay đặt lên vai nàng, ánh mắt kiên định.

"Mộc Nhi, mau cùng ta hồi phủ nghĩ ngơi đi. Ta sẽ tìm cách trị thương cho nàng, không thể kéo dài thêm nữa."

"Ta không sao, chỉ thấy có chút buồn ngủ thôi, chàng yên tâm."

Nam Cung Dạ biết nàng cứng đầu không chịu nghe theo hắn, hiện tại không có việc gì quan trọng bằng việc phải mau chóng trị thương cho nàng. Hắn không quan tâm đến tình hình lúc này, trực tiếp nắm lấy cổ tay nàng muốn đưa nàng rời đi.

"Chờ một chút, chàng đừng sốt ruột. Ta thật sự không có gì đáng lo ngại, không phải vừa rồi đã uống hoàng dược rồi sao. Hiện tại thể lực tốt hơn nhiều rồi."

"Nàng..."

Nam Cung Dạ trước thái độ kiên định muốn tiếp tục ở lại đây của nàng thì cũng hết cách xử lý. Còn tiếp tục nói nữa e rằng cũng không lay chuyển được nàng.

"Được rồi nhìn chàng kìa, có cần phải ủ rũ như vậy không. Ta hứa kết thúc lần thi này sẽ ngoan ngoãn theo chàng trở về."

"Nàng nói thật không?"

"Tất nhiên là thật, chỉ có điều hiện tại ta có việc muốn nhờ chàng giúp một tay."

Lương Giai Mộc ghé sát vào tai hắn, không biết nàng đã nói gì với hắn nhưng thỉnh thoảng lại thấy hắn nhẹ chau mày sau đó ánh mắt sắc bén nhìn về hướng Bắc Đường Thanh Di.

"Chàng có thể tìm cách giúp ta kéo dài thời gian một chút được không?"

"Nàng cần bao nhiêu thời gian."

"Chỉ cần nửa canh giờ là đủ."

"Được, mọi chuyện cứ để ta sắp xếp."

"Được...chàng ở lại đây, ta đi chuẩn bị một vài thứ."

Vừa nói xong Lương Giai Mộc liền rời đi, hắn cũng cho gọi Tần Luân đứng ở bên ngoài vào trong phân phó. Không lâu sau đó chỉ thấy Tần Luân gấp rút chạy vội rời đi.

Nam Cung Dạ lúc này mới đứng lên, bộ dáng cao lãnh nổi bật bước về phía trước đại điện. Hắn hướng về phía Nam Cung Lập.

"Hoàng thượng, bổn vương tại nơi này có điều muốn nói."

Nam Cung Lập trước giờ vẫn luôn ngồi nơi đó, chỉ là hôm nay có thái hoàng thái hậu đến nên hắn muốn để cho người thay hắn đứng ra chủ trì đại lễ ngày hôm nay.

"Hoàng thúc có việc gì cứ nói."

Nam Cung Dạ quay người lại nhìn xung quanh hai bên bá quan văn võ cùng các đoàn người sứ thần. Bên miệng hắn cười tiêu sái, thái độ hòa nhã, giọng điệu chậm rãi rõ ràng.

"Nhân đại hội tứ quốc năm nay, có đầy đủ các chư vị bằng hữu cùng nhau tuề tụ. Trấn An Vương ta sao lại thiếu phần tiếp đón các vị. Ta coi như thay mặt Nam Cung quốc, hôm nay muốn tặng các món lễ vật của bổn vương đến các vị, mỗi người đều có phần."

Quả nhiên sau lời nói này của hắn, các đám người hai bên nhốn nháo lên không ít. Không ngờ lần này Trấn An Vương lại đích thân ra mặt tặng lễ vật cho bọn họ. Không ai là không biết Trấn An Vương xưa nay thích nhất là tìm kiếm lưu trữ các món bảo vật. Trên thiên hạ các vật bảo đa phần đều đã về tay của Nam Cung Dạ. Dù cho món đồ đó có giá trị liên thành đến mấy, hắn cũng sẽ không tiếc mà vun ngân lượng lấy về cho bằng được. Chưa kể từ khi còn nhỏ hắn đã cầm binh chinh phạt khắp nơi, được hoàng ân ban tặng thu về không ít các có cổ vật hiếm thấy. Hôm nay có thật là Trấn An Vương muốn đem tặng hết sao? Hiện tại nơi này còn có hơn trăm người...

Một người trong số bọn họ vì quá kinh hỉ, không tin vào tai mình mà giọng nói lắp bắp đứt quãng cả lên.

"Vương Gia...ngài thật sự muốn tặng cho chúng thần, ai...ai cũng có phần hết sao?"

"Đúng, bổn vương đã sai người mang toàn bộ lễ vật đến đây. Các chư vị có nguyện ý chờ đợi một chút hay không?"

Hai bên bắt đầu xôn xao to nhỏ cả lên, nếu hôm nay ai ai cũng có phần thì còn gì tốt bằng.

"Thật tốt quá..."

"Tốt quá rồi, không ngờ chức vụ nhỏ bé như ta cũng có phần..."

"Đúng vậy, lần này đến Nam Cung quốc thật không uổng phí một chút nào..."

Đám người bên dưới thấy lợi trước mặt có ngốc mới không đồng ý, nói gì là chờ đợi một chút kêu bọn họ ngồi nơi này cả đêm cũng được. Bọn họ phối hợp nhịp nhàng, mắt sáng hơn vàng, môi thì cười như hoa cùng nhau đồng thanh nói lớn.

"Chúng thần tạ ơn Trấn An Vương."

Bọn họ hiện tại chỉ chờ mong, suy đoán đến các món lễ vật mà Trấn An Vương tặng sẽ quý giá đến bậc nào. Cho nên cũng quên lãng đi cuộc so tài hiện tại. Cho dù chính bản thân có lấy được cái gì thì chắc chắn rằng thứ đó cũng có giá trị không tầm thường.

Chưa đầy vài khắc thì bên ngoài Tần Luân đã cho người mang các rương lớn lễ vật đến. Bọn họ hai mắt mở lớn đến nổ tung, nhìn từng rương một được khiên đến. Nhiều đến nổi muốn hoa mắt chống mặt.

Các rương lễ vật lần lượt được mở ra, bên dưới có người nhìn thấy mà trong lòng bị đã kích choáng ngột đến ngất xỉu. Bên trong toàn bộ đều là báo vật vô giá, độc nhất vô nhị. Người thường như bọn họ chỉ nghe nói qua chứ không ngờ rằng hôm nay chính bản có thể sờ vào, hơn nữa còn là cầm về nha.

Hiện tại không khí xung quanh không khác gì một cái chợ, ai nấy cũng vui sướng đến mãn nguyện. Từng người một chen nhau lần lượt bước lên nhận lễ vật quý giá do tự tay Trấn An Vương ban tặng. Có người cầm bảo vật trong tay mà cảm kích đến lệ rơi.

Nam Cung Dạ tất nhiên là đã thuận lợi kéo dài thêm thời gian, sau khi ban tặng hết tất cả các lễ vật thì lúc này các cung nhân được hạ lệnh cho mang tất cả các bức họa bày lên phía trên. Phải nói là các người tham gia thi họa lần này đều có tài năng hơn người, có như vậy mới đại điện một quốc đi tham gia so tài. Nhìn các bức họa lần lượt được bày ra đều phải nói là vô cùng đặc sắc, khéo léo tinh xảo.

Xem đến bức họa của nhị công chúa Bắc Chu thì bên dưới không ai là không trầm trồ khen ngợi. Bức họa màu sắc đậm nhạt cân xứng, trên bức họa cảnh sắc núi non hùng vĩ, mây lượn lờ huyền ảo tựa cảnh thần tiên. Vừa nhìn liền thấy nổi bật nhất trong số các bức họa nơi đây, tài năng vượt xa mong đợi, gọi là thiên phú.

"Hầy...nhìn này bức họa đó sao không có gì, là của người nào?"

Phía sau bức họa trắng kia đề rõ ba chứ "Lương Giai Mộc", bọn họ lại có dịp chỉa mũi giáo về nàng mà trầm trồ bàn luận. Đại lễ tứ quốc năm nay phải nói là vô cùng đặc biệt, cùng một người dám lại để giấy trắng đến hai lần. Bọn họ đều đặt danh hiệu cho nàng là nữ nhân can đảm nhất mà bọn họ từng gặp, xem ra để giấy trắng đã là tác phong của nàng rồi nha. Nữ nhân mà Trấn An Vương chọn đúng thật không phải người thường, chỉ có nàng mới dám làm như vậy. Những lời này mà rơi vào tai Lương Giai Mộc nhất định nàng sẽ tự tay ném bọn họ ra ngoài, đâu phải là nàng tự muốn bỏ giấy trắng, mà là bị người khác hãm hại đó.

Lâm Thiên Lạc lúc này mới lên tiếng.

"Dạ Nhi, con nhìn xem nàng ta lại bày ra trò gì. Thật khiến ai gia xấu hổ thay nàng. Còn nữa người đâu rồi, có phải bỏ chạy rồi không. Nhìn đi bức họa như vậy còn ra thể thống gì không..."

"Thái hoàng Thái Hậu chờ một chút, tiểu nữ đã đến rồi."

Lương Giai Mộc ở bên ngoài bước vào, phía sau còn có Tần Luân cho người mang theo một chậu sứ lớn đến.

"Ngươi còn có mặt mũi quay lại sao?"

"Thái hoàng Thái Hậu nghe tiểu nữ giải thích một chút, lý do vì sao tiểu lại không vẽ gì trên bức họa kia là còn có dụng ý khác."

Lâm Thiên Lạc vẻ mặt khinh nhờn nói.

"Ngươi còn có dụng gì sao? Ai gia thật muốn nghe xem ngươi còn nói được ra những lời nào nữa."

Lương Giai Mộc trấn định chỉ tay hướng về phía chậu sứ trắng lớn.

"Họa của tiểu nữ lần này muốn vẽ không phải ở trên giấy mà là ở trong đó."

Tất cả bọn họ đều đưa mắt tập trung vào chậu sứ lớn kia, trong lòng tò mò không biết nàng đang muốn nói cái gì ở trong đấy. Vẽ tranh trong lòng chậu sao? Nghe thật kì lạ...

Lương Giai Mộc lại tiếp tục nói.

"Đây cũng là món lễ vật mà tiểu nữ muốn dâng tặng cho hoàng thượng, mời người đến xem qua."

Nam Cung Lập không ngờ đây còn là cái gì lễ vật dành cho hắn, sau khi nghe nàng nói trong lòng vô cùng tò mò liền bước đến xem thử. Khi hắn vừa đến, Lương Giai Mộc ra hiệu cho Tần Luân mở mảnh vải đỏ che phủ phía trên, từ đó để lộ ra hình ảnh phía bên trong.

Nam Cung Lập vừa nhìn vào liền cả kinh mở to hai mắt, chân vô thức cũng lùi về sau một bước. Hắn kinh ngạc nói lớn tiếng.

"Trong nước có kim long...là thật sao?"

Tất cả bọn họ nghe thấy đều không màn đến thất lễ mà chen lên để nhìn cho rõ thật hư. Bọn họ sau khi nhìn qua trên gương mặt đều có chung một biểu tình kinh hoảng như nhau. Trong chậu sứ chứa nước kia, ẩn dưới mặt nước trong lại là thân ảnh của một con kim long nằm uốn mình trong truyền thuyết.

Nam Cung Lập không tin nổi mới lên tiếng gấp gáp hỏi nàng.

"Kim long này nàng tìm ở đâu ra vậy?"

"Tiểu nữ không tìm mà là tự vẽ ra."

"Cái gì...vẽ ra, đây...đây chỉ là họa pháp thôi sao?"

Lương Giai Mộc nhúng vai thừa nhận.

"Đây là bức họa kim long tàn thủy mà tiểu nữ đặc biệt muốn dâng tặng hoàng thượng. Tiểu nữ không vẽ trên giấy mà là vẽ trong nước."

Lương Giai Mộc cố ý nói như vậy để bọn họ càng thêm tò mò, ở thời đại này chắc chắn chưa bao giờ nghe qua kĩ thuật vẽ tranh nổi nha. Nói chính xác là hình vẽ 3D của hiện đại, đem mỗi một thứ vẽ ra đưa vào một không gian sống động ví như là hình ảnh thật sự. Cũng may lần này trước khi đến đây, bên người nàng đã chuẩn bị chu đáo các thứ cần thiết.

"Sao có thể chứ, trẫm thật không thể tin được kim long sống kia chỉ là một bức họa."

"Hoàng thượng có thể sờ thử, Giai Mộc xin bảo đảm sẽ không có chuyện gì."

"Được...trẫm muốn tự mình xem thử."

Nam Cung Lập không muốn để ai chạm vào mà tự mình xoắn tay áo đưa tay vào trong chậu nước, quả nhiên nơi đó chỉ toàn là nước. Kim long ẩn sâu bên dưới bị chặn bởi một lớp chắn trong suốt không thể chạm vào. Thật kì lạ...

"Đúng là không phải thật. Nàng như thế nào vẽ ra được, trẫm thật nghĩ ra. Thứ này có thể gọi là vật bảo vô giá."

Số người đến xem càng lúc càng nhiều, bọn họ không thể tin được đây chỉ là một bức vẽ.

Lâm Thiên Lạc ngồi phía trên cũng nóng lòng tò mò không biết thực hư mọi chuyện ra sao. Lúc này không kìm được mà tự mình vén lên trường y dài uy nga bước xuống để nhìn tận mắt.

"Cái này...là do ngươi vẽ ra thật sao? Có thể vẽ một cái cho ai gia được không?"

"..."

(LGM: đừng hồng nhá nhá, ta ghim...

LTL: cần bao nhiêu ngân lượng ai gia đều cấp.

LGM: chốt đơn)