Tại Loan Bảo cung lúc này, A Lan là người tỉnh lại đầu tiên. Nàng ta không hiểu chuyện gì xảy ra chỉ biết bản thân nằm ngất xỉu trên nền đất. Trong đầu mơ hồ nhớ lại hình ảnh lúc trước, nàng ta chỉ nhớ mình đang đứng bên cạnhTiểu Mộc thì bất ngờ cảm thấy choáng váng sau đó không nhìn rõ được gì nữa. Đúng rồi nương nương, không biết người như thế nào rồi.

A Lan chạy vội đến bên giường lớn nhìn thấy Ngọc Quý Phi đang nằm yên ổn nơi đó. Lý Lâm Ngọc hiện tại rơi vào hôn mê.

A Lan lo lắng lay lay cánh tay của chủ tử nhà mình.

"Nương nương người bị làm sao vậy, người tỉnh lại."

Rõ ràng là vừa rồi còn thấy Tiểu Mộc ở bên cạnh nương nương nhưng hiện tại lại không thấy đâu nữa.

"Tiểu Mộc ngươi đi đâu rồi?"

Nhìn khắp cả tẩm cung cũng không tìm thấy Tiểu Mộc, nàng ta quyết định đi gọi thái y đến xem cho Ngọc Quý Phi.

Không lâu sau Triệu thái y cũng nhận lệnh đến. Ông ta là ngự y nhập chức trong cung đã lâu, nay cũng đã lớn tuổi. Ông cẩn thận xem qua mạch tượng trên cổ tay của Lý Lâm Ngọc, nét mặt có phần trầm tư.

Bên ngoài tẩm cung lúc này bỗng truyền đến tiếng nói lớn.

"Ngọc Nhi bị làm sao rồi?"

Người kia không ai khác chính là Nam Cung Lập, hắn lúc này bộ dáng gấp rút vội bước vào. Trên gương mặt lộ rõ sự lo lắng không yên. Chuyện Loan Bảo cung điều ngư y đến xem bệnh cho Ngọc Quý Phi đã truyền đến tai của hắn. Nam Cung Lập vừa nghe thái giám bẩm báo lập tức bỏ ngay tấu chương trên tay xuống, hắn gấp gáp chạy đến đây xem xét.

"Nô tỳ bái kiến hoàng thượng."

"Lão thần tham kiến hoàng thượng."

"Không cần quỳ...mau nói Ngọc Nhi nàng bị làm sao rồi?"

Triệu thái y đối với chuyện này vẫn là không dám đưa ra nhận định nhanh chóng, lão ta một lần nữa bước đến tỉ mỉ mà chuẩn đoán. Nam Cung Lập đứng bên cạnh trong lòng lo lắng không ít, sốt ruột mà chờ đợi.

Một lúc sau, Triệu thái y cuối cùng cũng chịu lên tiếng nói. Lão ta cung kính khom lưng cúi người, gương mặt vô cùng tự tin nói rõ.

"Lão thần xin chúc mừng hoàng thượng, Ngọc Quý Phi đã có hỉ mạch."

"Ngươi nói...nàng mang thai rồi sao?"

"Bẩm hoàng thượng đúng là như vậy, hạ thần không dám nói sai."

Lời của Triệu thái y vừa nói làm cho Nam Cung Lập vô cùng kinh hỉ. Hắn không ngờ nàng thật sự đã mang long thai, đây chính là điều mà hắn mong đợi nhất.

"Rất tốt...Trẫm sẽ trọng thưởng cho Triệu khanh. Nhưng nàng vì sao lại ngất xỉu?"

Triệu thái y có chút ngập ngừng nói tiếp.

"Bẩm hoàng thượng, Ngọc Quý Phi trong người đang trúng phải một loại độc dược. Theo như lão thần đoán đây chính là Tiêu Hương tán."

Nam Cung Lập hết lần này đến lần khác bị lời nói của Triệu thái y làm cho kinh ngạc. Hắn thư lại ý cười trên gương mặt, đuôi mài khẽ nhíu lại, gương mặt lộ rõ vẻ ngờ hoặc.

"Ngươi nói...nàng bị trúng độc?"

"Đúng là như vậy."

"Nàng tại sao vô cớ lại trúng độc chứ, vừa rồi không phải còn rất tốt sao. Ngươi còn không mau chóng chữa trị cho nàng."

Triệu thái y trước thái độ nóng giận của hoàng thượng, lão ta lo sợ lập tức cúi người quỳ xuống.

"Lão thần xin hoàng thượng tha tội, lão thần đối với loại độc dược này không có cách giải. Chỉ là trong y thư đã từng nhắc đến, e chỉ có người hạ mới có thuốc giải mà thôi."

Nam Cung Dạ nghe đến đây đã nổi giận đùng đùng, trong lòng nóng như lửa đốt. Như thế nào lại không có cách giải, ngự y trong cung từ lúc nào lại vô dụng đến như thế.

"Mau điều hết ngự y trong Hoàng cung đến đây cho trẫm. Mau chóng tìm ra cách giải độc càng sớm càng tốt."

"Lão thần...tuân mệnh."

Sau khi Triệu thái y lui đi thì Nam Cung Lập cho người điều tra việc Ngọc Quý Phi trúng độc. Là kẻ nào có dã tâm thâm độc ra tay hại Ngọc Nhi của hắn. Nàng hiện tại lại còn đang mang long thai, nếu có mệnh hệ gì hắn nhất định sẽ không tha cho người đó.

Nam Cung Dạ bước đến bên giường, ánh mắt chứa đầy sự lo lắng, đôi tay ôn nhu nhẹ nắm lấy tay nàng. Nhìn Ngọc Nhi của hắn đang hôn mê bất tĩnh làm hắn càng thêm đau lòng.

"Ngọc Nhi...nàng yên tâm đi. Trẫm bằng mọi cách sẽ chữa khỏi cho nàng."

Rõ ràng nàng khi ở đại điện vẫn còn rất khỏe, không thể ngờ được nàng từ khi nào lại bị người khác hạ độc. Chuyện này hắn nhất định phải điều tra cho rõ ràng.

Nam Cung Lập hướng về phía A Lan quát lớn.

"Chuyện này rốt cuộc như thế nào, ngươi mau kể rõ cho trẫm."

A Lan từ trước đến nay chưa từng phải đối diện trước hoàng thượng như vậy. Hôm nay đứng trước long nhan của ngài cho nên vô cùng sợ hãi, đôi chân nhanh chóng nhũn ra quỳ rạp xuống sàn gỗ.

"Nô tỳ không biết gì cả, nô tỳ không liên can...xin hoàng thượng tha tội."

"Ngươi là tỳ nữ cận thân của nàng sao lại không biết gì, hôm nay không nói rõ ràng trẫm sẽ đem nhà ngươi đi trị tội."

A Lan sợ đến xanh cả mặt, nàng ta lo sợ hoàng thượng sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên trên người của nàng ta. Nàng ta trong lòng vì muốn chối bỏ nên đã nghĩ đến người. Đúng, chuyện này nhất định có liên quan đến một người, là nàng ta chứ không ai khác...

"Bẩm hoàng thượng...không phải do nô tỳ, chính là Tiểu Mộc...là nàng ta hạ độc."

Nam Cung Lập ánh mắt dò xét nhìn về phía nàng ta.

"Ngươi nói là do Tiểu Mộc làm, có chứng cứ gì không?"

A Lan tuy trong lòng không chắc việc này có phải là do Tiểu Mộc làm hay không. Nhưng vì sợ bị trách tội nên liền trở mặt đem hết mọi chuyện đổ lên người của Lương Giai Mộc.

"Chuyện này nô tỳ...là nô tỳ tận mắt nhìn thấy sau khi nương nương thay đổi xiêm y chuẩn bị cho vũ khúc thì đã bị Tiểu Mộc làm cho..."

"A Lan tỷ đang nói gì vậy..."

Cùng lúc này Lương Giai Mộc đã kịp lúc trở lại Loan Bảo cung. Nếu nàng đến chậm chút thì đã không kịp nữa rồi, chuyện nàng đóng giả thành Lý Lâm Ngọc xém chút nữa đã bị A Lan làm lộ ra ngoài.

"Nô tỳ bái kiến hoàng thượng."

Nam Cung Dạ nhìn người trước mặt, hắn khi đến Loan Bảo cung đã từng nhìn thấy nàng vài lần. Nữ tỳ này lúc nào cũng ở bên cạnh Ngọc Nhi, hiện tại không biết từ đâu lại xuất hiện. Đúng là có một chút kì lại.

"Ngươi chính là Tiểu Mộc?"

"Bẩm hoàng thượng, đúng là nô tỳ."

Hắn âm thầm quan sát nàng, tuy nói nàng chỉ là một tỳ nữ nhỏ bé nhưng hắn có thể nhìn ra khí chất của nàng so với những cung nữ kia hoàn toàn khác nhau. Rất hiếm khi thấy một tiểu nô tỳ đứng trước thiên nhan lại có thái độ điềm tĩnh đến như vậy.

"Ngươi là nữ tỳ bên cạnh Ngọc Quý Phi, mau nói ngươi đã đi đâu?"

Lương Giai Mộc không ngờ chuyện này sớm như vậy đã kinh động đến Nam Cung Lập. Đúng lúc này nàng trở lại thì khó mà giải thích rõ ràng với hắn. Nàng biểu tình không loạn, trước mắt vẫn là nên giải độc trước cho Lý Lâm Ngọc. Nếu còn để lâu hơn chỉ sợ sẽ ngấm sâu vào cơ thể để lại di chứng không nên có.

"Hoàng thượng, chuyện này nô tỳ sẽ giải thích sau. Đây chính là giải dược cho nương nương xin hoàng thượng chữa trị cho nàng trước."

Nam Cung Lập nhìn thấy nàng hai tay dâng lên giải dược thì có phần bất ngờ. Đây là giải dược của Tiêu Hương tán thật sao?

"Ngươi có chắc chắn đây là thuốc giải."

"Nô tỳ xin lấy mạng sống ra bảo đảm."

Nam Cung Lập trước giờ luôn rất đa nghi nên trong nhất thời không tin lời nàng nói. Ngọc Nhi của hắn nhất định không được xảy ra chuyện gì Hắn dùng vẻ mặt ngờ hoặc lớn tiếng.

"Trẫm làm sao có thể tin ngươi...nếu Ngọc Nhi có mệnh hệ gì mạng nhỏ nhà ngươi có thể gánh nổi sao."

Lương Giai Mộc trong lòng thầm mắng hắn ngu muội, có ai lại tự đưa mình vào chỗ chết kia chứ. Nếu còn chừng chừ thì hắn chính là nguyên nhân khiến Lý Lâm Ngọc trúng độc nặng hơn.

"Hoàng thượng có thể không tin nô tỳ nhưng nếu còn kéo dài thời gian thì bệnh tình của nương nương sẽ càng nghiêm trọng. Người cứ cho thái y vào kiểm chứng qua, đến lúc đó mạng của nô tỳ sẽ do người định đoạt."

Nam Cung Lập trong lòng suy nghĩ cẩn thận, lời nàng nói không phải không đúng. Trong cung đến cả Triệu thái y cũng không có cách giải thì hiện tại chỉ còn chờ đợi vào giải dược trên tay nàng.

"Người đâu mau gọi Triệu thái y đến đây."

Sau khi Triệu thái y một lần nữa khẳng định.

"Bẩm hoàng thượng, giải dược này trước mắt vẫn rất an toàn không có tính độc. Về phần có giải được Tiêu Hương tán hay không còn chưa biết được."

"Được rồi cứ cho nàng dùng thử đi."

Nam Cung Lập trong lòng hồi hộp không ngớt, sau khi nhìn thấy Lý Lâm Ngọc uống xong thì sắc mặt quả nhiên có chút chuyển biến trở nên hồng hào hơn hẳn.

"Mau...mau đến xem cho nàng một lần nữa."

Triệu thái y lập tức làm theo, kiểm tra lại mạch tượng của Ngọc Quý Phi. Lúc này đây chỉ cần nhìn biểu tình trên gương mặt của lão ta cũng đoán được thuốc thật sự có công hiệu hay không.

"Bẩm hoàng thượng, độc tính trong người Quý Phi đã đã giải hết. Đây đúng thật là giải dược không sai."

"Thật như vậy sao, nàng khi nào mới có thể tỉnh lại."

"Nương nương không lâu sẽ tỉnh lại ngay."

"Được rồi, ngươi mau lui ra đi."

"Lão thần xin cáo lui."

Nam Cung Lập cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn an tâm nắm lấy tay Lý Lâm Ngọc. Giọng điệu dịu dàng.

"Nàng cuối cùng cũng không sao rồi."

Hắn nhất định sẽ không tha cho người đã ám hại nàng. Trong chuyện này nhất định đã có người âm thầm dở trò trước mặt hắn.

Nam Cung Dạ cho thuộc hạ tiến hành bắt giữ hết tất cả các hạ nhân cùng cung nữ trong Loan Bảo cung.

"Các ngươi điều tra từng người một cho trẫm, nhất định phải tìm ra người đứng phía sau."

A Lan lại một lần nữa đứng ra chỉ về phía Lương Giai Mộc.

"Hoàng thượng nhất định là nàng ta, từ khi vào cung Tiểu Mộc luôn có những hành động rất bất thường. Triệu thái y không phải đã nói chỉ có người hạ dược mới có thuốc giải hay sao?"

Lương Giai Mộc thật không ngờ ả ta lại cố ý hướng mũi giáo về phía nàng. Nếu còn để nàng ta tiếp tục nói thì chuyện Lý Lâm Ngọc giả mạo nhất định sẽ bị lộ ra. Nàng hiện tại phải làm thế nào mới tốt đây...

"Tiểu Mộc...ngươi mau giải thích cho trẫm, ngươi có phải đã hạ dược hãm hại Ngọc Quý Phi."

"Xin hoàng thượng minh xét, nếu nô tỳ thật sự là người hạ dược thì có lý nào còn mang giải dược đến."

Hắn biết lời nói của nàng không phải không có đạo lý nhưng lúc Ngọc Nhi bị trúng độc thì nàng sao lại mang thuốc giải đến đúng lúc như vậy. Rõ ràng trong chuyện này có liên quan đến Tiểu Mộc nàng.

"Ngươi như thế nào lại biết Ngọc Quý Phi trúng phải Tiêu Hương tán, hơn nữa thuốc giải từ đâu mà có, mau khai ra cho trẫm. "

Lương Giai Mộc biết hắn nhất định sẽ nghi ngờ, nếu nghĩ cách lẫn tránh thì không phải là không có nhưng vấn đề ở đây chính là A Lan kia. Nàng ta nhất định sẽ lên tiếng chỉ trích nàng, đến lúc đó chuyện giả mạo kia cũng sẽ làm cho Nam Cung Lập càng thêm nghi ngờ. Lần này sơ xuất như vậy chỉ trách nàng giữa đường lại bị Nam Cung Dạ bắt đi mới gây ra nhiều chuyện phiền phức như vậy.

Nam Cung Lập như nhìn ra điểm gì đó, hắn nghĩ chuyện ám hại Lý Lâm Ngọc lần này ít nhiều gì cũng liên quan đến nàng. Trong lòng hắn càng thêm nóng nảy.

"Ngươi không có gì để nói đúng không, người đâu mau bắt nàng nhốt vào đại lao cho trẫm. Trẫm sẽ đích thân tra khảo."

Lương Giai Mộc trước mắt cũng không thể phản kháng, nàng xem ra phải chờ đến lúc Lý Lâm Ngọc tỉnh lại, lúc đó sẽ có cách giải quyết. Mắt thấy hai tên thị vệ bước đến áp giải nàng đi, tình hình hiện tại đành như vậy đi.

"Các người mau dừng lại."

Tất cả mọi người nơi đây đều sững sốt nhìn về phía trước, bên đó có một thân ảnh nam tử cao lớn khoác trên người trường bào dài uy vũ từ từ bước đến.

"Hoàng thúc..."

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

**Nam Cung Dạ: "Đến nương tử của bổn vương các người cũng dám bắt, tự tìm đường chết**."