Lương Giai Mộc vừa bước vào Loan Bảo cung đã chạm mặt phải A Lan. Nàng ta vừa nhìn thấy nàng trở về liền tức giận ra mặt, hướng đến phía nàng tra hỏi.

"Tiểu Mộc, ngươi tại sao đến bây giờ mới chịu trở về. Có phải trốn ở bên ngoài vui chơi có đúng không?"

Lương Giai Mộc không ngờ vừa về đến trước cửa lại gặp phải phiền phức. Nàng điềm nhiên hướng đến chỗ nàng ta cười tươi.

"Muội vì nhất thời bị lạc đường nên về trễ một chút, tỷ yên tâm những thứ tiểu thư cần muội đều mua về đủ."

A Lan vừa nghe qua ánh mắt trở nên khinh thường ra mặt, hai tay khoanh lại để ở trước ngực. Tiếp tục lộ rõ ý định muốn làm khó nàng.

"Ai biết được ngươi có bị lạc thật hay giả? Ta thấy ngươi nhất định là muốn trốn việc mà."

Lương Giai Mộc ánh mắt chợt trở nên sắc lạnh nhìn thẳng vào nàng ta một cái. A Lan cũng bởi vì ánh mắt này của nàng mà bất giác kinh ngạc. Nàng sau đó rất nhanh thu liễm lại biểu tình, tiếp tục cười vui vẻ.

"Muội rất nhát gan không dám làm như vậy, lần sau sẽ cẩn thận hơn, hì hì..."

A Lan nghĩ vừa rồi chính mình đã nhìn lầm, Tiểu Mộc làm sao có loại biểu tình đáng sợ như vậy chứ. Quả thật vừa rồi làm nàng có chút sợ hãi, loại ánh mắt đó cứ như lưỡi dao sắc bén hướng thẳng vào nàng.

"Hừ...ngươi còn không mau vào hầu hạ cho nương nương."

"Vâng"

Lương Giai Mộc trong lòng trở nên lạnh lẽo mấy phần, A Lan này là đang cậy chủ mà lên mặt. Loại người như nàng ta nàng đã nhìn thấy không ít, toàn bộ đều có kết cục không mấy tốt đẹp.

Hiện tại đã là đầu canh 2, Nam Cung Lập bận rộn phê chuẩn tấu chương nên lúc này cũng vừa đến Hoa Toàn cung của Lưu Kỳ Hương.

Lương Giai Mộc hiện tại cũng bắt đầu hành động, nàng trà trộm ẩn nấp vào Hoa Toàn cung. Theo như nàng đoán, người tỳ nữ cận thân của Lưu Kỳ Hương kia lần này nhất định lại tiếp tục bỏ mê dược vào trong rượu. Hôm nay là ngày cuối cùng bọn họ sắp đặt mưu kế, nàng phải tìm cách ra tay trước bọn chúng một bước.

Lương Giai Mộc âm thầm quan sát tỳ nữ kia, nàng ta sao khi nhận khay rượu cùng điểm tâm tối ở chỗ ngự thiện phòng. Mục đích là để mang đến Hoa Toàn cung hầu hạ hoàng thượng. Quả nhiên trên đường đi ả đã giở trò hạ mê dược vào rượu. Hiện tại ả chỉ cần nhanh chóng mang qua chỗ của Lưu Quý Phi là mọi việc sẽ hoàn thành.

Lương Giai Mộc thầm tính toán, nhìn thân ảnh đang bước đi của người ở phía trước. Nàng trên tay bưng theo một khay rượu đã chuẩn bị từ trước liền đi nhanh về phía người kia.

"Ấy...tiện tỳ ngươi có mắt hay không? Xém chút nữa làm đổ rượu của ta, có tám cái mạng ngươi cũng không đền nổi."

"Thật ngại quá, ta trời tối không nhìn rõ mới bất cẩn va phải tỷ."

Người phía trước bất ngờ bị nàng va chạm nên tức giận đến đen cả mặt, ả ta sau khi kiểm tra hết một lượt thấy mọi thứ vẫn ổn mới an tâm hướng về phía nàng mắng chửi.

"Ngươi là nô tỳ của cung nào, ta nhất định sẽ báo với Lưu Quý Phi đánh chết ngươi. Đúng là thứ vô vụng."

Lương Giai Mộc trên mặt lộ vẻ sợ hãi đến run rẫy, nàng cúi người hướng về phía người trước mặt không ngừng cầu xin.

"Xin tỷ tỷ tha mạng, muội nhất thời không nhìn ra tỷ là người của Lưu Quý Phi. Tỷ tỷ xinh đẹp rộng lượng tha cho tiểu muội lần này đi."

Ả ta nghe qua cũng có phần nguôi ngoai, hiện tại nên mau chóng mang rượu đến chỗ của nương nương. Nếu còn nán lại đây gây chậm trễ nhất định sẽ bị trách tội.

"Hừm...xem như ngươi may mắn, mau cút đi."

"Vâng"

Lương Giai Mộc cúi người sợ hãi tránh sang một bên nhường đường. Đến khi người kia đã đi mất, nàng mới từ từ khôi phục lại dáng vẻ của chính mình, trên miệng cười khẽ.

Nàng vừa rồi trong lúc va chạm đã tráo đổi bình rượu một cách nhanh gọn. Người bình thường đối với thủ thuật này tuyệt đối không thể nào nhìn ra được.

Nàng cầm bình rượu chứa mê dược lên dứt khoát nén sang nơi khác, hiện tại nàng chỉ còn việc tìm một nơi nào đó thật tốt từ từ mà xem kịch hay. Nơi đó tất nhiên là trên mái nhà rồi.

Tẩm phòng của Lưu Kỳ Hương/bên trong Hoa Toàn cung.

"Hoàng thượng, thức ăn cùng rượu ngon đến rồi. Để thần thiếp bồi người dùng bữa."

"Được, nàng mau ngồi xuống."

Lưu Kỳ Hương nhìn tỳ nữ cận thân của mình, sau khi thấy nàng ta gật đầu ngụ ý mọi việc đã chuẩn bị chu đáo. Lưu Kỳ Hương lúc này mới an tâm rót rượu hướng về phía của Nam Cung Dạ chuẩn bị thực hiện suy tính của mình.

Nam Cung Dạ ánh mắt chứa đầy nhu tình nhìn mỹ nhân trước mặt, hắn hiện tại càng lúc càng yêu thích nàng nhiều hơn. Đến nổi ngày đêm đều nhớ nhung không muốn rời xa nửa bước. Hắn ôm lấy mỹ nhân trong mộng, đặt nàng ngồi trên đùi mình. Gương mặt đầy mê luyến ngắm nhìn sủng phi tuyệt sắc.

"Nàng thật khiến trẫm không kiềm chế nổi."

Lưu Kỳ Hương gương mặt e thẹn tựa vào lòng hắn, trong lòng nàng ta đã vô cùng đắc ý. Chỉ cần qua đêm nay nữa thôi, hoàng thượng sẽ mãi mãi thuộc về một mình nàng. Hắn suốt đời sẽ không thể rời khỏi nàng.

"Hoàng thượng nói như vậy làm thần thiếp thật xấu hổ."

"Haha..."

Nam Cung Lập nhẹ nâng cầm nàng ta, mọi lý trí còn sót lại đều đặt hết trên người nàng. Hắn nhẹ cúi đầu muốn hôn lên môi đỏ mộng. Nhưng lại bị người bên dưới ngăn lại.

Lưu Kỳ Hương ra hiệu cho hạ nhân lui ra, nàng ta một tay choàng qua cổ hắn ôm lấy. Tay còn lại cầm ly rượu hướng đến môi hắn, giọng điệu cầu tình làm nũng.

"Hoàng thượng uống rượu trước đã."

Nam Cung Lập một tay choàng qua eo thon nhỏ giữ lấy mỹ nhân trong lòng. Gương mặt toàn bộ đều lộ rõ vẻ cưng chiều vô hạn.

"Được...được, trẫm liền uống."

Khoảng khắc Nam Cung Lập uống xuống ly rượu làm người nào đó ở trên mái nhà nhếch môi cười cao hứng. Được lắm màng kịch hay cuối cùng cũng bắt đầu rồi. Bình rượu mà hắn hiện tại đang uống đã được nàng tráo đổi trở thành rượu có chứa Trấn Nguyên đan. Đây gọi là tương kế tựu kế, nàng đang chờ mong muốn xem thử tác dụng của Trấn Nguyên đan lớn đến cỡ nào.

Quả nhiên Nam Cung Lập vừa uống xuống chưa đến ly thứ hai thì đã bắt đầu có dấu hiệu khác thường. Hắn một tay xoa xoa thái dương, đầu lắc nhẹ, hai mắt cũng vì thế mà nhắm chặt.

Lưu Kỳ Hương tưởng là mê dược của mình đã hoàn toàn chế ngự được thần trí của Nam Cung Lập. Ngôi vị hoàng hậu đương nhiên sẽ thuộc về nàng.

Nàng ta bên tay không ngừng di chuyển làm loạn trên ngực hắn, từ chút từng chút mà câu dẫn hắn. Giọng nói yểu điệu mê hoặc thổi khí nóng vào tai của Nam Cung Dạ.

"Hoàng thượng thấy thiếp có đẹp hay không?"

Nam Cung Dạ sau cơn đau đầu vừa trôi qua thì cũng hồi tỉnh trở lại, lúc này mới từ từ mở mắt ra. Hắn đầu tiên là nhìn xuống người bên dưới, đôi tay linh hoạt đang không ngừng cởi xuống ngoại bào của hắn.

"Nàng...sao lại là nàng...?"

Nam Cung Lập nhanh chóng đứng lên rời khỏi người của nàng ta, hắn không phải là đang cùng Ngọc Nhi...sao lại thành ra như vậy được chứ?

"Hoàng thượng...Người làm sao vậy? Đến bên cạnh thiếp đi."

"Nàng là Lưu tiểu thư, Lưu Kỳ Hương?"

"Hoàng thượng...Người, sao có thể chứ?"

Người khác thì cho rằng Lưu Kỳ Hương nàng trước giờ luôn nhận được độc sủng của hoàng thượng. Nhưng chỉ có nàng mới biết, hằng đêm nàng đều là thay thế người khác mà nhận lấy ân sủng. Hóa ra cũng chỉ là vỏ bộc bên ngoài mà thôi. Người mà hoàng thượng gọi tên mỗi đêm cũng không phải là nàng.

"Người nhận ra thiếp sao?"

"Trẫm và nàng lúc này...còn cả lúc trước đều...chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Nam Cung Lập cảm thấy bản thân trong thời gian qua trở nên mơ hồ không nhớ rõ ràng được nữa. Thời gian qua hắn không phải cùng với Ngọc Nhi một chỗ hay sao? Người hiện tại trước mặt rõ ràng không phải nàng ấy.

"Nàng rốt cuộc đã bày ra trò gì?"

Lưu Kỳ Hương vội vàng chạy đến ôm lấy hắn, nhưng lại bị người kia từ chối thẳng thừng một tay kéo nàng ra khỏi người hắn.

"Hoàng thượng, người không phải rất yêu thương thiếp sao?"

"Nàng mau nói rõ ràng cho trẫm?"

"Thần thiếp không biết gì cả, thời gian qua hoàng thượng cùng với thần thiếp tình cảm sâu đậm không phải sao?"

"Trẫm..."

Nam Cung Lập càng nghĩ càng cảm thấy trong chuyện này nhất định có điều gì đó mà hắn không rõ. Chuyện này nhất định có liên quan đến Lưu Kỳ Hương nàng.

"Được nếu nàng không chịu khai báo, trẫm chỉ còn cách dụng hình tra khảo từng người một trong cung nàng. Trẫm hôm nay nhất định phải làm rõ mọi chuyện."

Lưu Kỳ Hương gương mặt trở nên xanh tái, trong lòng lo sợ vô cùng. Mọi chuyện sao lại thành ra như vậy, mê dược của nàng sao không còn chút tác dụng nào cả. Nàng không cam tâm, không thể như vậy được.

"Hoàng thượng, thiếp dù sao cũng là phi tử của người. Thần thiếp thật sự vô tội."

Nam Cung Lập trong lòng không tránh khỏi hoài nghi, thời gian qua chẳng lẽ hắn toàn bộ đều sống trong mơ hồ. Chuyện này hắn nhất định phải biết rõ nội tình bên trong.

"Có tội hay không điều tra sẽ rõ. Người đâu mau vào đây."

"Có thuộc hạ."

"Các ngươi mau lục soát toàn bộ nơi đây, tìm thấy thứ gì khả nghi liền báo cho trẫm. Còn nữa mau bắt hết hạ nhân nơi đây đi tra khảo cho ta."

"Thuộc hạ đã rõ."

Không đầy một khắc sau thì từ bên ngoài có một tên thị vệ bên tay kéo theo một tỳ nữ đang run rẫy vào bên trong. Người này không ai khác chính là A Chu, tỳ nữ cận thân của Lưu Kỳ Hương. Ả ta trong lúc hoảng loạn liền bỏ chảy, không ngờ bị người nào đó đánh ngất ném trở lại Hoa Toàn cung, lúc tỉnh lại trên tay còn cầm theo mê dược. Sau đó thì bị thị vệ bắt đến đây, mà người đánh ngất ả không ai khác chính là Lương Giai Mộc.

"Xin hoàng thượng tha tội, không liên quan gì đến nô tỳ."

Tên thị vệ bên cạnh tìm được một lọ sứ nhỏ trên tay ả, bên trong không biết chứa thứ gì. Hắn sinh ra nghi ngờ nên mang đến chỗ của hoàng thượng xem qua.

Nam Cung Lập trên tay cầm chặt lọ sứ, hắn cả người toát ra hàn khí lạnh lẽo, quát lớn.

"Ngươi mau nói đây là thứ gì?"

A Chu bị dọa cho sợ mất mật, ả không ngừng dập đầu nhận tội. Ả ta liên tục chỉ tay về phía Lưu Kỳ Hương tố cáo.

"Không phải nô tỳ, tất cả đều do nương nương sắp xếp."

Lưu Kỳ Hương bị chỉ đích danh nên giận đến xám cả mặt, nhanh chóng đi đến tát vào mặt của A Chu một cái thật mạnh.

"Hoàng thượng, là ả vu oan giá họa cho thần thiếp."

"Nương nương...người..."

Nam Cung Lập tức giận quát lớn.

"Các ngươi câm miệng hết cho trẫm, còn không nói sự thật, trẫm sẽ không nương tay."

A Chu lúc này chỉ còn cách nói hết sự thật, Nam Cung Lập nghe qua liền nổi giận lôi đình. Hắn không nghĩ ngợi sai người tạm thời nhốt bọn họ vào đại lao chờ xử trí. Hắn hôm nay nếu không may mắn thức tỉnh kịp thời thì đã bị Lưu Kỳ Hương hại cho đến chút thần trí cũng không còn.

"Người đâu lôi xuống nhốt vào đại lao cho trẫm."

Lưu Kỳ Hương khóc lóc thảm thiết, nàng không muốn đến cái nơi dơ bẩn đó.

"Hoàng thượng, xin tha cho thần thiếp...hoàng thượng."

"Lôi đi."

"Hoàng thượng...thiếp cũng là vì yêu người, hoàng thượng."

Tất cả mọi lời nói lúc này đều trở nên vô ích, có thể nói đây là tự làm tự chịu. Hơn nữa ân sủng của hoàng đế trước giờ đều tựa như mây khói, vừa có được cũng sẽ đến lúc mất đi. Có câu nói gần vua như gần hổ quả nhiên không sai, vô tình nhất vẫn là bật đế vương.

Sáng hôm sau khắp hoàng cung truyền thổi tai nhau không ai là không biết, Lưu Quý Phi nổi tiếng được hoàng thượng sủng ái nhất chỉ trong một đêm lại trở thành phạm nhân bị giam giữ. Chuyện đời quả thật là khó đoán mà...

Vài ngày sau....

Tại Loan Bảo cung, trong lúc Lý Lâm Ngọc đang ngồi vẽ tranh thì bên ngoài có Quế công công vào bẩm báo.

"Ngọc Quý Phi chúc mừng người, hoàng thượng phái lão nô tới báo, đêm nay hoàng thượng sẽ ngự giá đến Loan Bảo cung. Người chuẩn bị cho thật tốt, lần này chính là cơ hội vô cùng quý báo."

Lý Lâm Ngọc vừa nghe liền đánh rơi bút mực trong tay, nàng tâm tình luống cuống, hai tay đan chặt vào nhau.

"Tiểu Mộc, ta phải làm sao mới tốt đây?"

Lương Giai Mộc đứng bên cạnh khẽ cười, chuyện này làm sao nàng có thể trong một lúc nói hết được đây. Đêm nay nàng có nên đi nhìn lén một chút hay không, hì hì...thật tò mò mà.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

**Mình sẽ cố gắng cập nhật nhiều chương hơn**.

**Cảm ơn các bạn**.