Nhất Thực Thiên hạ

Chương 8: Nữ nhân Y Vân thật táo bạo

Trông ngày trông đêm, rốt cục Di Nguyệt Thụy cũng đợi được qua ba ngày.

Trong ba ngày này, công việc chính của Di Nguyệt Thụy là chuẩn bị, đầu tiên là bảo Tiểu Đắng Tử đến y phường làm một bộ thanh sam, nhưng khi lấy về thì bị Di Nguyệt Lãnh bắt gặp, thấy biểu hiện không hài lòng của y, Tiểu Đắng Tử phải quay lại y phường chỉnh sửa. Về phần hiện tại y phục bị đổi thành kiểu gì hắn cũng không biết.

Chuyện thứ hai là bảo Tiểu Đắng Tử nghe ngóng xem tửu lâu nào trong thành Di Nguyệt có nhiều món ngon nhất. Lúc này Tiểu Đắng Tử bắt đầu hoài nghi, sở dĩ chủ tử nhà mình chờ đợi việc ra cung có lẽ là vì mỹ thực? Mặc dù hoài nghi, nhưng hắn vẫn nghe lời mà làm theo.

Chuyện thứ ba chính là ăn ngon ngủ ngon, nuôi tinh thần hảo đến lúc đó có thể đùa thống khoái. Về phần tinh thần này Di Nguyệt Thụy có thể thực thi triệt để. Mỗi ngày đều ngủ đến lúc muốn tỉnh, sau đó bắt đầu ăn vặt không ngừng. Điểm ấy làm thiếp thân thị vệ Lôi Tư Nghị của hắn thật sự lĩnh hội sâu sắc.

Theo đánh giá ban đầu của Lôi Tư Nghị, vị Thất điện hạ này, ngoại trừ ngủ và thời gian đi nhà xí, thì miệng của hắn cơ bản không có ngừng qua. Cho dù là lúc thao thao bất tuyệt hắn cũng có thể vừa ăn vừa nói, hơn nữa thức ăn còn không hề bay ra một mảnh nhỏ. Chỉ là y không rõ rốt cuộc Di Nguyệt Thụy đem đồ ăn đi nơi nào, cho dù ăn bao nhiêu hắn vẫn nhỏ gầy như vậy.

Ngày hôm đó Di Nguyệt Thụy rời giường từ sáng sớm, rửa mặt chải đầu, sau đó ăn điểm tâm Tiểu Đắng Tử mang tới, ngồi ở đại sảnh chờ Di Nguyệt Lãnh đến, vừa tưởng tượng đến một ngày rong chơi vui vẻ ở Di Nguyệt thành.

Theo tin tức Tiểu Đắng Tử thu thập được, do hoàng cung Y Vân vương triều được xây dựng ở Di Nguyệt thành nho nhỏ này, nên hoàng đế khai quốc của Y Vân vương triều đã vung lên tuyệt bút, đem nơi đây mệnh danh là Di Nguyệt thành. Nếu là đô thành, phồn hoa bao nhiêu không cần nghĩ cũng biết. Nhưng quan trọng nhất chính là nghe đồn, Thanh Ba lâu là thiên hạ đệ nhất lâu ở Di Nguyệt Thành, trù sư (đầu bếp) ở i đó được tổ gia gia của Di Nguyệt Thụy phong làm thiên hạ đệ nhất trù, tay nghề có thể nghĩ.

Bất quá Di Nguyệt Thụy không cho rằng như vậy, ai có thể cam đoan truyền nhân của vị trù sư được tổ gia gia phong danh còn có thể đạt được trình độ như vậy, không phụ sự ca ngợi này. Lại nói, đó chỉ là đồn đãi , đồn đãi có thêm vài phần hoa lá hay không, ai mà biết.

Ừ, đi ra ngoài có thể thuận tiện quan sát thực tế, nhìn xem có nên đầu tư vốn vào tiệm cơm không. Di Nguyệt Thụy âm thầm gật gật đầu, quá chuẩn.

Di Nguyệt Lãnh mang người đi vào Hồng Hiên cung thì thấy khuôn mặt rất là không có dáng của tiểu hài tử, một tay nâng cái cằm. Biểu tình ngưng trọng lại như suy nghĩ cái gì đó.

Chỉ là biểu tình ngưng trọng đặt trên mặt Di Nguyệt Thụy không hề thích hợp, nhìn cái này đột nhiên Di Nguyệt Lãnh cảm thấy ngứa tay, đi đến trước, vươn tay. Quả nhiên là khuôn mặt của Di Nguyệt Thụy bị kéo ra, cảm xúc a, thật không phải là hảo bình thường.

“Tê – , tên tiểu tử nào không muốn sống nữa!” Suy nghĩ của Di Nguyệt Thụy bị kéo trở lại, mặt bị véo có chút đau.

Quay đầu nhìn về phía tên tiểu tử không muốn sống, “Lãnh – ngươi tới rồi” Ngữ điệu xoay chuyển 180 độ.

Di Nguyệt Lãnh không nói lời nào, chỉ là nhíu mày.

“Chúng ta lên đường đi.” Di Nguyệt Thụy hưng phấn nhảy dựng lên, “Tiểu Đắng Tử, Tiểu Trác Tử, mau đưa hành lý của ta tới, chúng ta xuất phát.”

“Chờ một chút” Di Nguyệt Lãnh giữ chặt người đang hưng phấn, “Chẳng lẽ ngươi định mặc thế này ra ngoài sao?”

Di Nguyệt Thụy nhìn nhìn chính mình, lại nhìn nhìn Di Nguyệt Lãnh. Mình cũng giống như bình thường a, nhưng Di Nguyệt Lãnh không giống, chỉ thấy trên tóc hắn dùng một cây trâm ngọc thay thế cho phát quan của Thái Tử, trên người cũng bỏ đi y bào minh hoàng thêu tường vân mà chuyển thành y bào tảm thanh, ống tay áo còn thêu một đóa hoa sen, ngạch, đó là hoa sen đúng không, nhưng thấy thế nào cũng không giống. Một thân ưu nhã tựa như bước ra từ tranh, nếu như ở hiện đại vậy nhất định sẽ trở thành siêu cấp minh tinh khiến đám thiếu nữ chết mê chết mệt.

“Đẹp sao?” Thanh âm trầm thấp lại mang theo từ tính vang lên bên tai Di Nguyệt Thụy, Di Nguyệt Thụy ngây ngốc gật gật đầu, đổi lấy một tiếng cười khẽ của Di Nguyệt Lãnh.

Di Nguyệt Thụy tỉnh táo lại, nghĩ đến hành vi vừa rồi của mình, xấu hổ qua hóa giận, “Ngươi không muốn dẫn ta ra ngoài cứ việc nói thẳng, làm gì mà trêu ta như vậy.”

“Ta nào dám trêu thất đệ a. Đổi y phục rồi chúng ta sẽ ra ngoài.” Di Nguyệt Lãnh lấy y phục từ tay tùy tùng.

Di Nguyệt Thụy nhìn nhìn y phục, màu sắc bất đồng nhưng một kiểu dáng với Di Nguyệt Lãnh, gật gật đầu đi vào bên trong.

-----------------------------------------------------------

Rốt cục một lúc lâu sau, Di Nguyệt Thụy và Di Nguyệt Lãnh đã đứng trên đường lớn.

Mới vừa ra cung, trên đường đi Di Nguyệt Thụy một mực líu ríu hướng Di Nguyệt Lãnh hỏi những việc có liên quan tới Di Nguyệt thành, mà Di Nguyệt Lãnh không nói gì, thẳng đến hôm nay y mới phát hiện, hóa ra Di Nguyệt Thụy cũng có thể nói nhiều như vậy.

Nhưng điều này không thể trách Di Nguyệt Thụy a, ngẫm lại, sau khi hắn xuyên không tới Y Vân vương triều, cuộc sống của hắn chỉ quanh quẩn trong hoàng cung, đối với mọi việc, đương nhiên hắn rất bứt rứt a.

Đứng ở trên đường lớn, Di Nguyệt Thụy hít vào một hơi thật sâu, cảm giác mình một lần nữa sống lại. Tuy cuộc sống trong cung rất tốt, nhưng rất áp lực một chút thoải mái đều không có. Ngẫm lại, trước kia hắn thường xuyên tới câu lạc bộ, còn cuộc sống bây giờ, hắn vì chính mình mà rơi lệ chua xót , thật sự là khổ a!

Kỳ thật đường lớn ở đây cũng không khác gì hiện đại, chỉ là đem những vật liệu bằng sắt thép thay bằng gỗ, mà quầy hàng ven đường ở đây con nhiều hơn. Chọn một vài quầy hàng nhìn nhìn, đều là một chút đồ chơi nhỏ. Quá ấu trĩ, trong lòng Di Nguyệt Thụy phỉ nhổ, cất bước đi thẳng về phía trước tỏ vẻ không có gì hứng thú .

Tiểu Đắng Tử cùng Lôi Tư Nghị theo sát phía sau. Di Nguyệt Lãnh nói gì đó với tùy tùng bên cạnh, tùy tùng gật gật đầu xoay người rời đi, lúc này Di Nguyệt Lãnh mới đuổi theo Di Nguyệt Thụy.

Sự xuất hiện của Di Nguyệt Lãnh và Di Nguyệt Thụy gây ra rắc rối không nhỏ trên đường lớn của Di Nguyệt thành. Nữ tử của Y Vân vương triều không giống như nữ tử của Trung Quốc cổ đại, phải tam tòng tứ đức, không có việc gì không bước ra khỏi cửa. Tại Y Vân, nữ tử thậm chí có thể hành tẩu giang hồ, hoặc chính mình làm việc buôn quán, bởi vậy trên đường Di Nguyệt thành không thiếu cái gọi là lá ngọc cành vàng, tiểu thư khuê các .

Nhất là Di Nguyệt Lãnh một thân tảm thanh càng tôn lên dáng người thon dài ưu nhã, ánh mặt trời chiếu trên người hắn mang theo khí tức tiên nhân hạ phàm, hơn nữa khi hắn nhìn Di Nguyệt Thụy thì ôn nhu tươi cười mang theo sủng nịch, khiến nữ tử ở đây hận không thể là người Di Nguyệt Lãnh nhìn trong mắt.

Di Nguyệt Thụy cảm giác được chung quanh có ánh mắt cực nóng, nhìn về phía Di Nguyệt Lãnh. Hắn có chút cau mày, cái tên Di Nguyệt Lãnh này thật đúng là biết trêu hoa ghẹo nguyệt.

Một mực chú ý Di Nguyệt Thụy, Di Nguyệt Lãnh thấy hắn nhíu mày, quan tâm hỏi, “Làm sao vậy, Thụy nhi.”

Di Nguyệt Thụy lắc đầu, đang muốn trả lời, cũng không ngờ đột nhiên một nữ tử xông ra, hai mắt hình trái tim nhìn Di Nguyệt Lãnh, “Vị công tử này, ngươi đã có hôn phối chưa.”

Nguồn :

Đối mặt với tình cảnh này, Di Nguyệt Thụy kinh hãi đứng ngẩn người, dân phong ở Y Vân thật đúng là cởi mở a.

Thấy có người dẫn đầu, nữ tử chung quanh đều tiến lên vây quanh Di Nguyệt Lãnh, mà Tiểu Đắng Tử cùng Lôi Tư Nghị thì che chở Di Nguyệt Thụy đứng xa một mét có hơn nhìn tình cảnh trước mắt, loáng thoáng còn có thể nghe một số câu từ trong đám người.

“Công tử thích dạng nữ tử nào, nhà của ta ......”

“Nữ nhân của công tử có tin mừng sao, không đúng sự thật......”

Nếu như có thể Di Nguyệt Thụy thật muốn đem một cái muôi to treo phía sau gáy để hứng từng giọt mồ hôi, trong nội tâm sợ hãi than: “Nữ nhân Y Vân thật táo bạo.”

Lúc đang than thở, Di Nguyệt Thụy lại cảm thấy những nữ tử vây quanh Di Nguyệt Lãnh có chút chướng mắt, làm hắn rất không thoải mái.